Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người toàn say xỉn chỉ biết ngủ, ngủ say đến mức trời sập cũng không biết.
người say chuếnh choáng đầu óc sẽ choáng váng, đi đứng không vững, thần kinh vẫn tỉnh táo.
Làm gì có say nói thật, làm gì có mượn rượu làm càn, đơn giản chỉ là mượn hơi men để diễn một màn kịch cho kẻ ngốc xem mà thôi.
Thật đáng tiếc, chiêu này của anh ta chỉ có tác dụng người yêu anh ta, mà Lục Hoan yêu anh ta đã c.h.ế.t , đã bị chén thuốc phá thai của anh ta g.i.ế.c c.h.ế.t toàn.
cùng tôi bố thí cho họ mấy đồng tiền, vừa đủ để họ mua cái bánh bao.
Sau đó tôi cảnh cáo họ sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu không thứ đón chờ họ sẽ không phải là bánh bao mà là còng tay.
tốt, đó sau họ không đến tìm tôi nữa, tôi cũng được yên tĩnh.
Không có Triết Tống Lăng quấy rầy, sự nghiệp sáng tác của tôi thuận buồm xuôi gió.
Tôi viết lại gì đã trải qua thành một sách, đương nhiên tôi đã giấu đi phần trọng sinh, biến nó thành một giấc mơ.
Trong lời tự bạch sách, tôi kêu gọi tất người phụ nữ hãy độc lập tỉnh táo, nếu đã bị áp bức bắt nạt nhất định phải có dũng khí phản kháng, phải giữ vững tinh thần hướng phía .
Chế độ phong kiến đã là của lịch sử, phụ nữ không cần phải giữ tam tòng tứ đức, không là người phụ thuộc đàn ông nữa.
Khi người bạn đời phản bội tình cảm, chúng ta có chủ động đề nghị ly hôn, không cần phải nhẫn nhịn, vì cái gọi là trinh tiết mà tiếp tục sống chung người đó.
Trinh tiết của người phụ nữ không nằm ở xác, chúng ta là cá độc lập chỉnh, không phải là món hàng để mặc người định giá.
cùng, tôi kêu gọi mọi người hãy giống như tôi, bước ra khỏi gia đình, hòa nhập xã hội, mạnh dạn thực hiện sự nghiệp của riêng .
Sau đó, sách của tôi vừa được bán ra đã cháy hàng.
Tuy nhiên, đánh giá của xã hội sách của tôi lại chia thành thái cực.
nhiều người nói tôi đã có đóng góp không xóa nhòa cho phong trào giải phóng tự do của phụ nữ, tạo ảnh hưởng không nhỏ đến bình đẳng giới sự phát triển của phụ nữ trong tương lai.
Đương nhiên, một bộ phận nhỏ kẻ cố chấp lại kịch liệt phê phán tư tưởng của tôi, họ nói sách của tôi là thứ độc hại, là tà đạo, cấm phụ nữ trong nhà đọc sách của tôi để phòng họ trở nên “rối loạn tâm thần”.
Tuy khen chê trái chiều, sách của tôi đã thực sự đã cổ vũ nhiều người phụ nữ bước ra khỏi gia đình, để họ cống hiến sức cho xã hội.
Nhờ sách này, tôi đã giành được một giải thưởng lớn, danh giá nhất trong giới văn học.
Sau đó, Lâm tiên sinh đã phá lệ mời tôi làm giáo sư tại Đại học Kinh Hoa, mặc dù tôi chưa từng học đại học hay đi du học.
Đây là chưa từng có trong lịch sử của Đại học Kinh Hoa, vì thế đã gây ra một làn sóng lớn.
Điều bất ngờ là thực sự không có mấy người phản đối, dù sao trong số các giáo sư đang làm việc tại Đại học Kinh Hoa cũng không có mấy người từng đoạt giải thưởng đó.
Mọi người đều nói tôi xứng đáng danh hiệu đó, trong ngoài nước đều dành cho tôi lời khen ngợi.
Họ nói tôi đã mở ra một kỷ nguyên , kỷ nguyên phụ nữ vùng lên.
tôi vui mừng khôn xiết, ông quyết định quyên góp một dãy nhà cho trường để tỏ lòng biết ơn.
Lâm tiên sinh lại chối, ông ấy nói tôi được mời là nhờ năng lực của chính , việc tôi làm như vậy chẳng khác nào nói chức danh giáo sư này là do tôi dùng tiền mua được.
tôi nghĩ cũng phải nên thôi.
Nghe nói ban lãnh đạo trường học thời gian đó oán trách Lâm tiên sinh, đó là một dãy nhà đầu thế kỷ 20 đấy!
16.
Lúc đó trường cũng chẳng có mấy dãy nhà học ra hồn, vậy mà ông ấy nói không cần là không cần…
Đương nhiên, sau đó dãy nhà đó vẫn được quyên tặng dưới danh nghĩa chúc mừng tôi lên làm viện trưởng.
Tuy nhiên đó là lâu sau.
Sau này, tôi nghe nói mẹ Triết đã , lí do là trộm cái bánh bao thịt của người khác mà bị đánh đến .
này cùng cũng chẳng đi đến đâu, dù sao cũng chỉ là người c.h.ế.t mà thôi, vốn dĩ không ai quản.
Triết ngày đời cũng coi như hiếu thuận, anh ta dùng số tiền ít ỏi lại mua cho mẹ chiếc quan tài mỏng để họ được yên nghỉ.
sau biến cố này, Triết toàn mất chỗ dựa.
tình cảnh hiện tại của anh ta, không có mẹ nuôi, anh ta dường như chỉ có chờ .
Vì vậy anh ta đã tìm đến tôi.
Hôm đó, tôi vừa xuống lớp, gần đến cổng nhà một người trông như lao tới kéo tôi.
Tôi hoảng sợ, cho rằng gặp phải kẻ biến thái, vung túi xách đánh anh ta túi bụi.
Túi của tôi toàn là sách, cũng phải mươi cân, chỉ vài cái đã đánh anh ta đau đến mức không đứng thẳng được lưng.
Đến khi đánh xong, tôi nhận ra đó là chồng cũ của .
Anh ta “bịch” một tiếng quỳ xuống, cầu tôi: “Lục Hoan, tôi biết sai , cô tha thứ cho tôi được không? nay sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô.”
Tôi thừa nhận, kiếp tôi mong anh ta có lỗi tôi như bây giờ, hiện tại tôi lại cảm thấy thật vô vị.
Bộ dạng anh ta quỳ gối mặt tôi cầu chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Anh ta đâu có lỗi? Ánh mắt thèm khát dục vọng của anh ta tôi đều nhìn thấy rõ, anh ta chỉ là vì không sống nổi nữa, muốn tìm một người coi tiền như rác để nuôi anh ta mà thôi.
Người vô tâm, làm sao có thực sự hối hận?
Vì thế, tôi chỉ lạnh nhạt đáp lại anh ta một câu “Cút”, không quay đầu lại mà rời đi, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Nửa năm sau, một đêm đông, thành phố Hạ Hải có một trận tuyết lớn nhất đến nay.
Sáng hôm sau người nhà họ Lục quét tuyết, phát hiện cửa có một người lang thang mặc rách rưới đã .
Anh ta quỳ gối cửa như một bức tượng băng, lông mi lông mày đều đóng một lớp băng dày.
Anh ta gầy đến mức chỉ da bọc xương, dường như đã lâu chưa được no, ngay chiếc bầu rượu bên người cũng trống rỗng.
Anh ta đang sám hối sao? Điều đó có ý nghĩa gì chứ.
so sự sám hối chân thành, tôi cho rằng anh ta đang dùng cách này để cầu tôi thương xót mà chôn cất anh ta.
dù là loại nào, tôi cũng không quan trọng.
Tôi bảo người nhà tìm một nơi thật xa để chôn anh ta, không để anh ta phơi xác ngoài đồng là sự khoan dung lớn nhất của tôi dành cho anh ta .
“Hoan Hoan! Mau ra sủi cảo này, là nhân tôm bóc vỏ rau hẹ mà con thích nhất đấy!”
“Dạ! Con ra liền đây !”
Trong tiếng pháo nổ, gia đình tôi vui vẻ đón năm .
Đến nỗi cũ năm xưa ấy, hãy cứ để chúng chìm quên lãng cùng trận đại tuyết năm nay.
- toàn văn-