Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta là đứa con bố mẹ yêu thương nhất, đến cả đứa em trai bệnh tật cũng không thể so sánh.
Khi nói lời này, vẻ mặt cay nghiệt, khoe khoang của cô ta khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Em trai cô ta tạm nghỉ học ở nhà, tính cách có chút u ám.
Nhưng khi đưa chị gái đi học, ánh mắt khao khát và ngưỡng mộ ấy không thể giả .
Cậu ấy cũng rất hy vọng có thể giống như người bình thường, chạy nhảy dưới ánh mặt trời, có thể vào một trường đại học tốt.
Tôi nghĩ đến đứa em trai vô tư, nghịch ngợm của mình, bất giác đau lòng.
Không hiểu có người có thể nói ra lời như “thà rằng bóp c.h.ế.t nó ngay từ đầu” chính em trai ruột của mình!
Tôi lạnh lùng nói: “Dù cũng là em trai ruột của cậu, cậu nên tích khẩu đức đi, nói lời như vậy cậu không sợ gặp quả báo ?”
Hà Diệu quay người, không dám tin nhìn tôi: “Tôi gặp quả báo? Cậu đứng nói chuyện không đau lưng à!”
Cô ta như cái s.ú.n.g máy, hùng hổ dọa người.
“Nhà cậu giàu như thé, đương nhiên không có một đứa em trai như vậy là giác gì!”
“Hơn nữa chuyện nhà tôi, cậu quan tâm làm gì? Đồ ****”
“Cậu muốn bênh nó, vậy cho nó làm em trai cậu đi!”
“Chó chui gầm chạn, thích lo chuyện bao đồng, phiền phức.”
Cô ta lải nhải mắng, từ ngữ thô tục gì cũng nói ra .
Tôi phiền không chịu nổi: “Fans của cậu có cậu ghét em trai cậu như vậy không?”
Hà Diệu là một streamer, tự xây dựng cho mình hình ảnh một người có gia cảnh khó khăn, kiếm tiền chữa bệnh cho em trai.
Cô ta thường xuyên khóc lóc kể lể trước ống kính về việc mình đau lòng cho em trai và bố mẹ thế nào, khiến fans thương , donate tiền cô ta chữa bệnh cho em trai.
Khoảng thời gian trước, cô ta dùng tài khoản của mình kêu gọi fans quyên góp.
là thái độ này của cô ta em trai, số tiền quyên góp đó có cô ta dùng cho em trai mình không?
Tôi bày tỏ hoài sâu sắc.
Hà Diệu nghe tôi nói lời này, nửa câu chửi lại nghẹn lại cổ họng.
Cô ta căm giận nhìn tôi, cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Bạn cùng phòng A lặng lẽ giơ ngón tay cái tôi, tôi vui vẻ nhận lấy.
04.
Gần đây tôi chuẩn bị bài vở nộp.
Giáo viên hướng dẫn giao cho tôi một nhiệm vụ gấp, yêu cầu tôi phải nộp một bản trước khi học kỳ kết thúc.
Tôi vốn định tham gia một cuộc phân tích thị trường , nhưng thời gian và sức lực có hạn, đành phải từ bỏ.
Mấy ngày liên tục tôi đều ở thư viện viết bản , cũng chưa về ký túc xá, vừa về ngủ.
Nhưng khi về Hà Diệu lại luôn lén nhìn tôi, cô ta tưởng tôi không nhìn .
Không cô ta lại giở trò gì, tôi không có sức ý đến cô ta.
ngày sau, nhóm lớp đột nhiên chúc mừng Hà Diệu giành giải nhì cuộc phân tích thị trường của trường.
Tôi hoặc, tôi không nghe nói về chuyện Hà Diệu muốn dự .
Thường ngày, mấy người phòng ngủ tôi muốn tham gia đấu thì cô ta luôn ở bên cạnh nói: “Các cậu học ghê quá, tôi sắp lo lắng đến c.h.ế.t đây, ở phòng ngủ này áp lực quá, tôi sắp trầm rồi.”
Bạn cùng phòng muốn tìm chỗ thực tập tốt, làm phong phú hồ sơ của mình.
Hà Diệu luôn là một mặt nhờ vả người giúp mình, một mặt lại không chịu chuẩn bị kỹ càng cho phỏng vấn, lười biếng.
Bạn cùng phòng A ngầm nói tôi rất nhiều lần, nói không bao giờ đi phỏng vấn cùng cô ta nữa.
Nhâm Đốc* của cô ta đột nhiên đả thông à?
* quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì Nhâm cùng Đốc tạo thành chủ trọng trên cơ thể con người (một thâu tóm các kinh dương và một thâu tóm các kinh âm).
Đột nhiên thức tỉnh gen học tập chăm ?
Tôi hoặc, vô cùng khó hiểu.
thế, tôi tò mò đi xem tác phẩm đoạt giải của cô ta.
Vừa nhìn phần mở đầu, tôi liền ngây ngẩn cả người, ngón tay lướt nhanh xuống dưới.
Trời ơi!
Đây chẳng phải là tác phẩm dự tôi chuẩn bị ?
Cô ta bài viết của tôi?
Sửa lại cái tên dám mang đi nói là của mình?
Cô ta đánh cược tôi sẽ không nhìn ? Hay là đánh cược tôi không làm gì cô ta?
Tôi bị bao trùm bởi một loại xúc tức giận đến hoang mang, tôi không thể tin trên đời này lại xảy ra chuyện ác độc như vậy.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ.
Quả nhiên, tập tài liệu của tôi bị người động vào.
Tôi có thói quen sau khi hoàn thành bản đầu tiên, sẽ in ra một bản, sau đó nghiền ngẫm, hoàn thành bản cuối cùng, rồi cất giữ cả bản cùng nhau.
là, bản in đầu tiên của tôi không cánh bay!
Tôi tức đến run tay, lúc trước hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên hướng dẫn, tôi có thể từ bỏ cuộc này, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể dâng thành quả của tôi cho người !
Tôi lao thẳng đến Phòng giáo vụ, trên đường điên cuồng gọi điện cho Hà Diệu, quả nhiên đều bị cô ta từ chối.
Tôi hừ lạnh một tiếng, chờ c.h.ế.t đi.
Đẩy cửa Phòng giáo vụ ra, tôi định tìm chủ nhiệm báo cáo thì Hà Diệu cũng ở phòng, hay , nhận giấy chứng nhận đoạt giải à.
tôi hùng hổ đẩy cửa bước vào, Hà Diệu giật nảy mình.
Cô ta vội vàng chạy tới túm chặt tôi, thấp giọng lấy lòng nói: “Có chuyện ta về rồi nói, coi như tôi cầu xin cậu!”
Cô ta quay sang người hoặc, khó hiểu phía sau, cười nói: “Bạn cùng phòng tôi có việc gấp tìm tôi, ngại quá tôi đi trước.”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cậu sợ rồi à! Lúc cậu làm ra chuyện xấu xa này không nhớ phải giữ mặt mũi?”
Đẩy cô ta ra, tôi sải bước đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Tôi muốn tố cáo tác phẩm dự này của Hà Diệu là của em, cô ta lấy bản đầu tiên em chuẩn bị cho cuộc !”
Hiện trường đột nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người có sắc mặt nhau, đều xì xào bàn tán, ánh mắt ngờ b.ắ.n về phía tôi.
Tôi tất nhiên là ngay thẳng, không hề sợ hãi.
Cô ta lại mặt mày trắng bệch, không chút máu: “Không, không, không! Cô ta nói bậy, cô ta và em có xích mích, các thầy cô đừng nghe cô ta nói bừa!”
Hà Diệu cố tỏ ra bình tĩnh, gượng cười: “An Quỳ, cho dù bình thường ta có mâu thuẫn gì, cậu cũng không thể bịa đặt như vậy, đừng làm loạn nữa, chuyện trước kia là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, cậu có thể về trước không? Giải thưởng này rất quan trọng tôi!”
Cô ta khẩn cầu, giống như tôi mới là kẻ ác, vô cớ gây rối.
Tôi hoặc nhìn cô ta: “Da mặt của cậu có thể dày như vậy ? Cậu cậu nói gì không? Cho dù là ông trời đến, cũng là cậu bài viết của tôi!”
Hà Diệu tôi sẽ không cô ta mềm lòng, lập tức thay đổi vẻ mặt lạnh lùng.
Lạnh giọng quát: “Cậu nói tôi là , cậu có bằng chứng gì? Trước mặt nhiều thầy cô như vậy bôi nhọ tôi, cậu cũng sẽ bị kỷ luật đấy!”
Lúc này, một giọng nam the thé chen vào: “Diệu Diệu nói không sai, bạn học này cũng đừng chuyện nhỏ làm lớn chuyện, đi sai đường, một chút mâu thuẫn nhỏ hủy hoại tiền đồ học hành của mình.”
Tôi nhìn về phía anh ta, hóa ra là thầy hướng dẫn của Hà Diệu, người này họ Triệu, nghe nói là họ hàng của Trương Phong.
Hừ, uy h.i.ế.p tôi.
Chủ nhiệm nghiêm túc nhìn tôi: “Em có chứng cứ không?”
Đối vị chủ nhiệm có uy tín này, tôi kính trọng nói: “Thưa thầy, em có.”
Nói xong, tôi đi ngang qua Hà Diệu lo sợ bất an, cắm USB vào máy tính trên bàn làm việc.
Tôi định mở thời gian chỉnh sửa cuối cùng của bản điện tử chứng minh cho mọi người.
Nhưng lại không tìm bản điện tử của mình.
USB của tôi không có nhiều thứ, lại không tìm …