Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
phụ khoa, vậy mà bác cho tôi lại là mối tình từng tôi đá…
Tôi vô thức chuồn, lại anh ấy ngăn cản.
xong xuôi, anh ấy không đổi sắc nhắc nhở tôi: “Trong khoảng thời gian tới phải hạn chế sinh hoạt vợ chồng một .”
Nhưng này, chính anh ấy lại biến thành không chịu tuân theo “lời dặn bác ” kia.
1.
Sáu năm không gặp, tôi chưa bao giờ tới tôi và sẽ gặp lại nhau dưới tình cảnh này.
Anh ấy mặc áo blu trắng, ngồi trước bàn ngẩng lên.
Lúc tầm kia chỉ tùy ý quét qua, khi thấy rõ là tôi, ánh kính bỗng trở nên lẽo.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
Hệt như đã một thế kỷ trôi qua, cuối cùng anh ấy nhạt mở miệng: “ bệnh này, làm phiền cô đóng cửa lại.”
Thân tôi vô thức run rẩy, vô thức chạy trốn.
Sao có là anh ấy?
Trước khi tới đây phụ khoa tôi đã biết rõ quy trình . Vừa tới những việc sắp có xảy ra, lại tới sự điên cuồng chúng toi ngày tước, tôi lại không nhịn được thấy hai chân như nhũn ra.
Gần như phải dùng hết sức lực toàn thân, tôi mới có miễn cưỡng mở miệng: “Có… bác nữ không? Tôi đổi bác .”
Nghe vậy, anh ấy hơi mất kiên nhẫn đáp lại: “Bác không phân biệt nam nữ. Ngồi xuống , khó chịu chỗ ?”
Đương nhiên tôi biết bác không phân biệt nam nữ. Nghe nói trong bác nam, tất cả bệnh chỉ là một miếng thịt mà thôi.
Nhưng anh ấy là mà!
Giữa lúc tôi đang bối rối, anh ấy lại nhìn tôi ánh có giễu cợt, giọng hỏi: “Sao vậy? Coi thường bác nam?”
“…”
chụp cái mũ ác liệt như vậy, tôi dám nhận?
Bất đắc dĩ, tôi không làm gì khác hơn là cứng ngồi xuống.
“Khó chịu chỗ ?”
“ giác gần đây… nơi đó hơi ngứa.”
“Đã bao lâu ?”
“Được… hai tháng.”
“Lần tiên quan hệ là lúc ?”
Lúc ? Chẳng lẽ anh ấy không biết hay sao?
Hay là anh ấy đã sớm quên hết chuyện quá khứ ?
Tôi thấy mũi chua chua, buồn bực mở miệng: “Bảy năm.”
“Kết hôn chưa?”
“Chưa.”
Có lẽ là do tôi giác sai, tôi vừa dứt lời, giọng điệu như mang theo một vui sướng.
Anh ấy vui sướng cái gì không biết?
Vào đêm mưa kia, rõ ràng chính miệng anh ấy đã nói tôi, anh ấy hận tôi, càng hận chính bản thân mình.
“Có bạn trai chưa?”
tới Diệp Hiểu Đông, tôi hơi chần chờ một , cuối cùng vẫn gật .
Lần trước khi ăn cơm xong, anh ta nói anh ta có tình tôi, hỏi tôi có thử tới nhau không, tôi đã đồng ý.
Tính ra, hẳn chúng tôi có miễn cưỡng tính là yêu nhau nhỉ?
Gần như chỉ chớp , sắc đã lại lần nữa xuống.
Anh ấy nhíu chặt mày, ngón tay đang bay múa trên bàn phím ngừng hẳn lại.
“Được , trước, nằm lên đó .”
Toàn bộ quá trình đúng là một ngày dài như một năm.
Tôi , có lẽ trên đời này chẳng có cô gái phụ khoa mà không thấy căng thẳng đâu, đúng không?
may, đủ chuyên nghiệp, tuy anh ấy vẫn luôn nhưng động tác còn có tính là dịu dàng.
Ngoại trừ bình thường, anh ấy còn thêm HPV cho tôi, nói là tới tuổi tôi , phải kỹ một mới tốt.
Nhìn gương lùng anh ấy, tôi dám phản bác?
Kết quả nửa giờ đã có, quả nhiên giống tôi , tôi viêm nhẹ.
Anh ấy kê đơn thuốc cho tôi, để tôi đóng tiền.
Tôi đang định đứng dậy, anh ấy đã bổ sung thêm một câu: “Thời gian tới tốt nhất nên hạn chế sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c một , chú ý vệ sinh cá nhân.”