Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

7

Bây giờ, cô ta lại.

Trước ngày cưới của tôi vài ngày, cô ta yêu cầu Ôn Kiến Hoa chuyển nhượng một công ty sữa bột sang tên mình.

Cô ta khóc lóc ai oán, kể cảnh mẹ mình bị tai nạn xe hơi c.h.ế.t thảm. Ôn Kiến Hoa ngay lập tức tim đập nhanh, thở gấp, liên tục uống hai vốc thuốc trợ tim mới ổn định lại.

cô ta lại trước mặt mẹ tôi gọi Ôn Kiến Hoa là “ba”: “Ba à, ba định giấu con bao giờ nữa? Con là con gái của ba, là con gái của ba và mẹ con !”

Lúc này, mẹ tôi mới nhận bản thân mình buồn , đáng thương và bi ai mức nào.

Sau khi ông ngoại mất, mẹ vì muốn giữ vững công ty gia tộc nên không thể quan tâm tôi, đành gửi tôi cho nội chăm sóc.

Thế nhưng con riêng của Ôn Kiến Hoa lại sống cạnh suốt trời!

nhân của ông ta ngang nhiên đóng vai bảo mẫu, ở ngay bên cạnh suốt , vậy lại hoàn toàn không hề hay biết!

Tôi tận chứng kiến sắc mặt mẹ tôi dần trở nên tái nhợt. Đôi môi khẽ run rẩy, khóe miệng nhếch lên một đường cong chua xót giễu cợt, cuối cùng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Ôn Kiến Hoa thấy sắc mặt khó coi, vội vàng bước dỗ dành: “ xã, anh nghe lời em hết! Chỉ cần em không đồng , anh tuyệt đối sẽ không tự tiện quyết định.”

Tôi lạnh : Chẳng lẽ mẹ tôi đồng cho ông ta nuôi con riêng ? Đúng là nực !

“Cho cô ta .” Mẹ tôi nhẹ giọng “Nhưng phải tách khỏi tập đoàn Ôn thị, từ nay sau, tập đoàn Ôn thị sẽ không dây chuyền sản xuất của Tam Hòa nữa.”

Ôn mãn nguyện ở lại nhà tôi, chờ đợi ngày diễn hôn lễ của tôi.

Sau đó, tôi hỏi mẹ tại lại vậy. chỉ một câu: “Càng nâng lên cao, ngã xuống càng đau.”

Mẹ tôi dường như thay đổi, không là người phụ nữ của mười trước nữa.

8

Lúc này, Ôn trân trân nhìn chỉ huy người ta khiêng tấm nệm ngoài.

Ngay tại vườn sau nhà tôi, công nhân dùng máy cưa cưa nát nó thành từng mảnh.

Tôi lại nhìn cô ta, thấy ánh cô ta cứ dán chặt vào bóng lưng của , bỗng cảm thấy không vui.

“Chị à, em ..” Cô ta vẻ chắc chắn như nắm chắc phần thắng “Em sẽ lấy lại tất cả những gì vốn thuộc mình!”

Ha, đúng là nực .

Ôn Kiến Hoa vì muốn trèo cao chia Hạ Hà.

Sau khi cưới mẹ tôi, lại với Hạ Hà.

“thuộc cô ta” chứ?

Tôi xoay người, túm cổ áo cô ta, tát ba liên tiếp!

tát thứ nhất là vì cô không biết xấu hổ, cướp chồng người khác! thứ hai là vì cô không biết người, dám ngủ trên giường của tôi! thứ ba là vì cô là con trà xanh ghê tởm, lúc nào cũng giả bộ đáng thương!”

kinh ngạc đầu lại, thấy tôi túm tóc Ôn , ép đầu cô ta xuống, liền giơ ngón với tôi.

Tôi lạnh: “Ôn , cô thuộc ? Giống như cuộc sống bẩn thỉu dơ dáy của chuột cống cống rãnh à?”

“Hay là thân phận của cô. Một đứa con riêng do một gã đàn ông vứt bỏ người yêu cũ để trèo cao, sau đó lại ngoại với người cũ, cùng với một người phụ nữ chen chân vào hôn nhân của người khác suốt hai mươi ?”

Cô ta hét lên, vùng vẫy cào cấu, cào rách mu bàn tôi.

“Ôn !”

Ôn Kiến Hoa bước , tôi lại, quái dị: “ thế? Ba đau à?”

Mới vậy đau ? Vậy sau này, không phải ông sẽ đau mức ngất xỉu ?

Tôi buông .

Cuối cùng, Ôn cũng có thể đứng thẳng lên. Cô ta chỉnh lại tóc tai, tràn ngập thù hận, hận không thể nuốt chửng tôi ngay tại chỗ!

Đáng tiếc, cô ta là một đóa trà xanh yếu đuối, không thể để hình tượng sụp đổ được!

Cô ta cố gắng nhịn cơn giận , cắn môi, nước lưng tròng:

“Ba, con biết con sai … Con không nên ngủ trên giường của chị… Nhưng con thật sự không cố quyến rũ Dương, là anh ta cứ cố tỏ yêu thương con…”

“Ba, con cũng là con của ba ! Chị vậy, có phải là quá đáng lắm không? Mẹ con trên trời…”

Ôn Kiến Hoa định trách mắng tôi, , nhíu mày: “Ôn , em quá đáng quá !”

Tôi: ??

em có thể tự đánh người chứ?”

Tôi nghĩ thầm: Hừ, chẳng lẽ hai anh em nhà họ đều một giuộc ?

Ai dè anh ấy lại tiếp: “Nhìn em kìa, bị cào chảy m.á.u ! Lần sau có chuyện đánh người, nhớ gọi anh! Anh không ngại giúp em giải quyết đâu!”

xong, anh ta lạnh lùng trừng nhìn Ôn : “Nếu cô dám chọc vợ sắp cưới của tôi, tôi không ngại phá lệ, đánh một đứa con gái đâu!”

kéo tôi : “, bôi thuốc.”

Ôn Kiến Hoa ở sau lưng : “Ôn , phải thôi. nệm đó cứ đem nơi khác đốt , khói bụi nhiều, ô nhiễm môi trường!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương