Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chồng tôi dạo này rất kỳ lạ.

ôm cứng đờ, khi hôn vụng , ngay cả khi chuyện đó cũng chẳng linh hoạt như trước.

Tôi nghi ngờ không biết phải anh ấy muốn ly hôn rồi không, vô tình được bài đăng của anh ấy:

[Ngủ một giấc tỉnh dậy đã xuyên 10 năm sau, crush thành vợ của tôi rồi! đâyyyyy!!]

Tôi: “?”

01.

“Anh rồi à?”

Tôi ngước nhìn đàn ông đứng ở .

Áo vest may đo cầm hờ , cổ áo sơ mi cởi hai cúc , cà vạt lỏng lẻo, ngay cả mái tóc vốn luôn chỉn chu nay cũng rối tung đầy vẻ bụi bặm.

Bộ dạng này trông chẳng giống gì vừa công tác , mà cứ như mới đánh nhau xong.

Tôi kinh ngạc đứng dậy: “Công việc không thuận lợi à? anh lại nông nỗi này?”

Lương Ngôn Tịch không đáp.

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu.

Tôi không nhịn được , kéo cà vạt lỏng lẻo của anh ấy, vừa kéo vào vừa trách móc: “ thế? Mấy ngày không gặp đã hết nhận em rồi?”

Lương Ngôn Tịch bị tôi kéo một đoạn, này mới ấp úng trả lời: “Nhận… nhận .”

Tôi bất giác quay lại.

Ánh anh ấy vẫn cứ dán chặt vào tôi.

lẽ vì khao khát đôi ấy quá rõ ràng, nên thậm chí còn phảng phất nét ngây ngô của một chàng trai trẻ.

Tôi lườm anh ấy một cái, vòng ôm cổ, ghé sát vào:

“Nhớ em thế cơ à?”

đàn ông bị tôi áp sát như nín thở.

anh đảo quanh đầy hoảng loạn, môi mím thành một đường thẳng, năm ngón nắm chặt, trông hệt như một chính nhân quân tử.

dáng vẻ này của Lương Ngôn Tịch, tôi lại khá thú vị.

Bởi vì mỗi công tác , tiên hóa thành sói luôn anh ấy.

Tôi hôn lên yết hầu của anh, cố ý thổi hơi vào tai: “ gọi điện không phải còn nói sẽ khiến em đẹp mặt ?”

Tôi ôm chặt lấy anh, nhận cơ thể anh dần trở nên cứng đờ, giọng mềm mại hỏi:

“Chồng ơi, anh định khiến em đẹp mặt thế đây?”

Khoảng cách quá , mức như ngay lập tức, tôi nhận được phản ứng của anh ấy.

Bàn trượt xuống của tôi bỗng bị đẩy !

Tôi ngẩn nhìn anh ấy.

Chỉ cả khuôn mặt anh đỏ bừng, giọng khàn đặc như bị giấy nhám cào qua, cúi nhanh chóng nói: “Anh… anh chưa …”

Sau đó, anh ấy chạy trối c.h.ế.t vào căn phòng nhất… 

Phòng sách của tôi.

Tôi hoàn toàn ngớ .

02.

Tôi bị Lương Ngôn Tịch từ chối, giận dỗi ngồi trên sofa.

Bình thường anh ấy hay kêu ca tôi không chủ động, hôm nay tôi hiếm khi chủ động lại từ chối.

gì kỳ cục!

Tôi bực bội nghĩ sau này không thèm quan tâm anh nữa, bỗng nghe tiếng động.

phòng sách khẽ mở.

Anh len lén nhìn tôi một cái, sau đó nhanh chóng chuồn vào phòng ngủ của hai đứa, lén lút như ăn trộm.

Tôi nhướn mày.

lòng còn tức tối, nhưng tôi vẫn theo.

Đúng tôi vừa vào phòng ngủ, Lương Ngôn Tịch lại chui tọt vào phòng .

Tiếng nước chảy vang lên, anh ấy .

điều tôi vẫn anh cố tình tránh né tôi.

Tôi thở dài, thử xoay nắm phòng , không ngờ lại không mở được.

khóa rồi!

này tôi thể chắc chắn anh ấy trốn tránh tôi.

Mọi hôm anh chẳng thèm khóa , ngay cả ngâm bồn cũng phải nhiệt tình mời mọc: “Vợ ơi, em không muốn chung với anh thật hả?”

Tôi đứng ngoài phòng , hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ:

Chẳng lẽ vừa rồi tôi hơi quá?

Nhưng so với những gì anh ấy từng với tôi, như thế đã gì?

chẳng phải anh ấy vừa ôm vừa hôn? chẳng phải anh ấy quấn tôi suốt ngày đêm? chẳng phải anh ấy khiến tôi không thể xuống giường?

vậy?

Chỉ vì tôi chủ động một , mà anh ấy lại tránh tôi như tránh tà?

Tôi càng nghĩ càng bực, thầm quyết tâm đợi anh ấy ngoài rồi biết !

ngờ, tôi đợi thẳng một tiếng đồng hồ.

Lương Ngôn Tịch khỏi phòng , không còn vẻ hoảng hốt ban , vẻ mặt bình tĩnh gọi tôi: “Vợ ơi.”

Tôi hừ một tiếng, quay lưng phía anh ấy.

Anh ấy vội vàng tới, liên tục dỗ dành: “Xin lỗi, xin lỗi, anh sai.”

nãy anh chỉ nhất thời không kịp phản ứng, em biết mà, mấy ngày rồi anh không gặp em, anh nhớ em lắm…”

Anh ấy vùi vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng cọ cọ.

giác quen thuộc này khiến tôi phải ngước nhìn anh: “Anh đừng tưởng em sẽ hết giận.”

“Em cứ giận tiếp , không cả.”

Đôi anh lấp lánh nhìn tôi, trông như một chú cún con.

Tôi bỗng sững sờ.

Lương Ngôn Tịch trước đây chưa từng nhìn tôi như vậy.

Không phải ánh anh ấy không tình yêu, mà đó luôn thêm khát khao mãnh liệt, chứ không phải như bây giờ… 

Giữa cơn ham muốn xen lẫn sự dịu dàng trẻo.

Tôi vô thức chạm vào má anh ấy: “Anh rốt cuộc bị thế?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương