Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi tưởng anh lại định lảng tránh, bàn tay to lớn của anh ấy bất chợt giữ lấy gáy tôi, mạnh mẽ hôn !
04.
Thực tế chứng minh, đàn ông tốt nhất đừng nên chọc giận lung tung.
Bị tôi khích tướng, tối đó Lương Ngôn Tịch dốc toàn lực chứng minh bản thân.
Từ vụng về non nớt ban cho đến thành thạo thuần thục về , biểu hiện của anh ấy quả thực khiến tôi kinh ngạc!
đó bận rộn quá, tôi không kịp nghĩ nhiều.
Đến sáng hôm , toàn thân đau nhức nằm bẹp trên giường, những lạ mới lần lượt hiện lên trong .
Đêm qua, Lương Ngôn Tịch không giống một người đàn ông trưởng thành kết hôn hai năm, như một chàng trai mới thành niên vậy.
Không có kinh nghiệm, không có kỹ thuật.
Tay run khi đeo bao, tìm không đúng vị trí, lần suýt “xong” ngay lập tức.
đó tôi thật sự muốn đạp anh giường, nhưng thấy trán anh đẫm mồ hôi, đôi mắt phiếm đỏ, cuối cùng nhịn .
Dù về anh dần bắt nhịp, thậm chí lấy lại phong độ như trước, nhưng…
thật lạ.
Tại lại như vậy?
Một người đàn ông lão luyện lại có đột nhiên mất hết kỹ năng chỉ một đêm ?
Tôi suy nghĩ rất lâu không ra.
Đúng , người bị tôi suy nghĩ tới lui đẩy cửa bước .
Anh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, dường như mới tắm xong, tóc ẩm, vài sợi trước trán rủ , hơi rối nhưng lại mang nét trẻ trung lạ thường.
Tôi anh, bỗng có giác quen thuộc lại xa lạ.
Lương Ngôn Tịch ngồi bên giường, trên tay cầm một khay trắng, giọng nói dịu dàng: “Đói không? Ăn chút lót dạ trước , lát nữa anh nấu món chính cho .”
Tôi nhẹ giọng: “Anh đút đi, tay mỏi quá.”
Tai anh ấy lập tức đỏ lên, nhưng điềm tĩnh múc một thìa đưa đến miệng tôi.
Nhiệt độ , nhưng không có đường.
Tôi lén anh.
Lương Ngôn Tịch luôn làm việc rất chỉn chu, một nhỏ như cho đường chắc chắn không quên.
Nỗi nghi ngờ trong lòng tôi càng sâu hơn.
Tôi uống vài ngụm nhạt nhẽo, chằm chằm vành tai đỏ hồng của anh, không nhịn hỏi: “ anh lại đỏ mặt?”
Anh cúi , lí nhí đáp: “Áo… hơi xộc xệch.”
Tôi cúi .
Bộ váy ngủ hai dây là do anh mặc cho tôi đêm qua, dây áo lỏng lẻo, trượt khỏi vai, để lộ vùng da trắng nõn với những dấu vết lấm tấm.
Tôi càng hiểu: “Xộc xệch chứ?”
Anh đưa tay kéo lại dây áo giúp tôi, gương mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận như sợ chạm tôi.
Tôi đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, ép anh đặt tay lên vai tôi:
“Chúng ta là vợ chồng lâu năm rồi, có gì chưa thấy qua đâu?”
Lương Ngôn Tịch chớp mắt đầy bối rối.
Tôi càng thêm hiểu, bèn thẳng thắn hỏi: “Anh rốt cuộc bị vậy? Không dám hôn, không dám chạm, bây giờ anh như một người hoàn toàn khác, anh có là chồng không đấy?”
“Anh… anh là chồng .”
“Vậy cà lăm?”
Lương Ngôn Tịch im lặng vài giây, rồi bất ngờ cúi hôn tôi, rõ ràng là muốn dùng hành động để chặn miệng tôi lại.
Nhưng tôi chưa nghe câu trả lời, có để anh ấy đạt ý nguyện.
Tôi đẩy anh ấy ra, lạnh giọng: “Trả lời trước .”
Lương Ngôn Tịch cụp mắt: “Gần đây có vài xảy ra, anh không biết xử lý thế nào. có cho anh thêm chút thời gian không? Anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Dáng vẻ của anh, tôi rất ít khi chứng kiến.
Tôi chợt liên tưởng đến bộ dạng rã rời khi đi công tác về của anh.
Tôi hỏi: “Là công việc à?”
“… .” Anh ấy vội vàng gật : “ hơi giải quyết. Xin lỗi, dạo anh làm lơ xúc của …”
Anh tôi đầy áy náy.
Những nghi ngờ trong lòng tôi bỗng tan biến.
Có làm Lương Ngôn Tịch, chắc hẳn không đơn giản, nên anh ấy hơi lạ một chút cũng là bình thường.
05.
“Cậu tha thứ cho Lương quý phi thế à? Có quá nuông chiều anh ta rồi không?” Bạn thân Chu Nghi tỏ vẻ hiểu.
“Không ?”
Tôi khuấy ly trà chiều, hờ hững ngước mắt: “Tiếp tục cãi nhau ư? Tiếp tục gây sự ư? Như vậy có ích gì không?”
“Vậy Lương Ngôn Tịch dạo lạ không?”
“Nói lạ cũng không hẳn, nói không lạ cũng không đúng.”
giác rất diễn tả, tôi không biết nói cho rõ.
Thỉnh thoảng tôi có giác anh ấy đang giả vờ thân mật với tôi, nhưng đôi lại không , có lẽ tôi quá nhạy .
“Vậy đừng nghĩ nhiều.” Chu Nghi cụng ly với tôi.
Tôi gật , tự an ủi mình: “Anh ấy bận rộn , tôi chỉ có … “
Chưa kịp nói hết câu, trợ lý của Lương Ngôn Tịch bước quán.
Giờ đang là buổi trà chiều.
Trợ lý của anh ấy lại thảnh thơi xuất hiện ở đây, điều đáng để cân nhắc.