Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Người đi anh chẳng nhận ra tôi là .

Họ hỏi: “Vị này là?”

Có một người bên cạnh anh, hơi quen, cười nói:

“Đây chẳng là người mà tổng giám đốc Quý luôn nhung nhớ sao…”

“Tôi chỉ là em anh ấy thôi.”

Tôi cắt ngang anh .

hai chữ “em ”, không khí quanh Quý Diên Xuyên lập tức trầm xuống.

Anh nắm lấy cổ tay tôi:

“Ra ngoài, tôi có chuyện nói.”

Tôi giãy không thoát, lại sợ anh làm rùm beng giữa chốn đông người. 

Đành đi theo anh rời khỏi quán bar.

(9)

Ra khỏi quán, tôi lập tức hất tay anh ra.

“Quý Diên Xuyên, anh làm ?”

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt nơi góc phố, gương mặt Quý Diên Xuyên lộ rõ cảm xúc rối ren.

“Anh chỉ là anh trai em thôi sao?”

“Không chính anh từng nói rồi sao?”

Anh sẽ không bao giờ tôi, anh tôi chỉ là em .

Giờ sao lại nổi giận?

tôi nói vậy, Quý Diên Xuyên cất :

“Thì ra… em vẫn giận chuyện đó à? Là lỗi anh, không nên vì bực bội mà nói chỉ xem em là em .”

Tôi không dây dưa với cơn điên rồ anh.

“Tôi không giận. Tôi thật sự xem anh là anh trai. Tin hay không tùy anh.”

Tôi xoay người rời đi.

Nhưng lại bị anh cố chấp ép vào một góc.

“Không cho em đi. Thư Hà, em hôn anh, ôm anh rồi bỏ đi không một . Giờ quay lại bảo chỉ xem anh anh trai?”

anh run rẩy, đỏ hoe.

thể tôi là kẻ phụ tình bạc nghĩa.

“Hồi đó tôi non dại. làm phiền anh, tôi xin lỗi.”

“Tôi không cần xin lỗi, Thư Hà, anh em. Đừng rời bỏ anh…”

anh nói sấm nổ đầu tôi.

Tôi nhất thời không kịp ứng.

Khi môi anh hôn xuống, tôi quên cả việc kháng.

Tỉnh táo lại, tôi lập tức tát anh một cái.

Tôi vội đẩy anh ra: “Quý Diên Xuyên!”

Anh quên từng nói với anh trai tôi rồi sao?

“Tôi không người, tôi là cầm thú.”

Quý Diên Xuyên vẫn không chịu buông tha.

“Bảo anh tới đánh c.h.ế.t tôi đi. Tôi chính là em. Tôi không chối bỏ .”

Nếu là trước kia, chắc tôi mừng đến phát khóc.

Nhưng giờ, tỏ tình ấy, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Quý Diên Xuyên, tôi không anh .”

“Suốt hai năm em rời đi, ngày nào anh nghĩ đến em.”

Tôi chẳng phân biệt được anh có bao nhiêu phần thật.

không biết .

Tôi cứng rắn gỡ tay anh ra khỏi người .

“Quý Diên Xuyên, tôi có người . Không anh.”

(10)

vậy, sắc mặt anh thay đổi.

Bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần siết chặt.

“Thư Hà, em đang lừa anh.”

“Tôi không lừa anh. Quý Diên Xuyên, tôi trai rồi.”

Anh lấy ra mà yêu cầu tôi chờ đợi?

“Vậy nói cho anh biết, hắn là ?”

Ánh anh ánh lên thù hận.

Tôi thật sự không có trai.

Chỉ là mượn cớ để cắt đứt dây dưa với anh.

Nhưng anh rõ ràng không dễ chịu buông tay.

anh lạnh lùng đến đáng sợ.

“Nói đi, người đó là ?”

Tôi không cách nào, đành chỉ bừa vào nhóm người đang đi ngang qua.

“Là anh ấy.”

Nhóm người ấy dừng lại, chúng tôi đầy nghi hoặc.

“Mấy người tìm vậy?”

Trông họ giống sinh viên đại học, sáng veo.

Quý Diên Xuyên ứng họ, bật cười.

“Bọn họ chẳng biết em là . Thư Hà, lại lừa anh à? Đừng giận dỗi với anh được không?”

Đúng lúc ấy, một chàng trai cao ráo nhóm bước ra.

, sao lại ở đây?”

Không đợi ứng,

lập tức kéo tôi ra khỏi vòng tay Quý Diên Xuyên.

không nói tối nay đi tụ họp với sao? Sao lại ở đây? Người này là ?”

Chàng trai trước mặt mặc áo hoodie trắng đơn giản quần jeans.

Gương mặt trắng trẻo toát lên vẻ ngây ngô, vô hại.

Nhưng lại long lanh lệ,

Trông y hệt một trai bắt gặp ngoại tình.

Tôi không ngờ có người sẵn sàng phối hợp giúp .

Vội vàng khoác tay ấy: “Cưng à, để em giải . Anh chỉ là một người anh. đi thôi.”

“Ừm.”

Quý Diên Xuyên không cam lòng để tôi đi vậy.

Nhưng đối phương đông người, anh đành bó tay.

(11)

Rẽ qua một góc, không thấy bóng dáng Quý Diên Xuyên .

Tôi cuối thở phào.

Mấy năm không gặp, sao anh lại thành ra cố chấp đến thế?

“Tối nay, cảm ơn giúp tôi.”

Chàng trai chỉ gật đầu, không nói .

Một người bên cạnh lên tiếng:

đừng sợ, bọn em là sinh viên Hoa Đại gần đây, tình cờ đi ngang. Nhất định không để bị kẻ xấu làm phiền đâu.”

Thì ra là đàn em trường cũ.

Tôi biết ơn vô .

“Tôi từng là sinh viên Hoa Đại đấy.”

Tôi định nói thêm vài câu.

Nhưng trai ban nãy khẽ chắn ngang giữa tôi và người ấy.

“Gọi linh tinh thế? Là tiền bối đấy, gọi là ‘học tỷ.”

nói lạnh nhạt nhưng không cho phép bác.

quay đầu tôi, dịu :

“Học tỷ, em tên là Chu Vân Hành.”

Chu Vân Hành.

Tên này … có vẻ quen quen.

Nhưng tôi không nhớ ra ở đâu.

ngoại hình ấy chắc là dạng “hot boy” trường rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương