Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng tôi đột nhiên phát một vấn đề khiến tôi sởn gáy.
“Chu Lịch!”
Âm thanh có lớn, nhân viên quán cà phê cũng ngẩng đầu liếc nhìn chúng tôi một cái.
Tôi vội vàng thấp giọng , “Anh ra đường mà không mày sao??!!!”
Hắn ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi là kiểu không thịnh vượng, trời sinh ra mày nhạt, nếu không mày tôi thật sự không dám ra đường, hắn để như vậy mà đi.
Tuy rằng tôi để mái ngang, nhưng không có mày là chuyện rõ ràng!
Tôi tìm tòi trong túi xách một , lấy ra một cây bút kẻ mày luôn mang theo bên mình.
Hắn trông tư thế của tôi, lập tức ngã ra phía , ấn đường nhíu chặt, vẻ mặt đầy ghét bỏ tránh xa tay tôi, “Cô không được chạm vào tôi”.
“Không được né”. Tôi lo lắng hơn cả hắn, “Tôi giúp anh mày rồi anh mới được đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ không đi học”.
Tôi gần như có thể nghe được tiếng hắn nghiến răng.
Tôi nhìn lướt qua đồng hồ, “9 giờ 45, đây đến chỗ học phải mất 10 phút”.
Dù sao cũng là môn của hắn.
“Chu Tiểu Liên”.
“Sao?”
Hắn cười một cái, “Cô chờ đó”.
Tôi lập tức lúng túng, đang suy nghĩ có nên bỏ không, thì hắn nhắm hai mắt , ngoan ngoãn ngẩng cằm lên.
Hả?
Tôi mới uy hiếp Chu Lịch?
thành công nữa?
Tôi thỏa mãn vén mái của hắn lên.
Má ơi, trước đến nay tôi không hề biết là mình xấu như vậy, mỗi ngày Chu Lịch đều phải đối diện với tôi như thế sao? Hơn nữa Chu Lịch bạn trai tôi, hắn nhìn tôi góc độ , thì sao có thể hôn môi tôi được?
đi ra ngoài cũng không thèm thoa kem dưỡng, để mặt mộc như vậy lỗ ra rõ ràng.
Thật là bực bội.
Kỹ thuật mày của tôi là cực kỳ tốt, chỉ 2 phút là có thể xong, khi xong tôi thuận tay sửa mái cho hắn.
sao thì đây cũng là khuôn mặt của tôi, nhất định phải chú ý hình tượng.
Quay đầu mới phát nhân viên quán cà phê cầm tiền thối đến, đang đứng bên cạnh nhìn chúng tôi với một vẻ mặt khó tin.
Tư thế của chúng tôi bây giờ đúng là mờ ám, tôi dựa vào bàn đứng đối diện hắn, bởi vì khoảng cách giữa bàn và ghế nhỏ, cho nên tôi không thể không đặt sát hai bên đùi hắn, góc độ của cô nhân viên kia mà , thì giống y hệt như tôi đang kẹp lấy hắn.
Cũng không biết cô ta có nhìn bộ dạng tôi lúc nãy nhéo cằm mày cho hắn không…
Cô ta nhìn Chu Lịch, rồi đó nhìn tôi, biểu hâm mộ.
“Cô nhân viên quán cà phê đó thích anh”. Lúc hai cùng đi ra cửa tôi mở miệng chua lòm, “Tôi dám khẳng định, ánh mắt cô ta nhìn tôi rõ ràng. Ôi không biết rồi có phải phá hỏng vận đào hoa của anh không?”
Hắn ngoảnh mặt ngơ, chỉ là có nghiêng đầu.
Rồi cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không, dường như rồi hắn có ngửi cổ tay áo tôi một …
“ gì vậy?”
“Cô dùng sai sữa rồi, đồ ngốc”.
Tôi… Mẹ kiếp, sao tôi biết được chai nào là của anh?!
Chờ một … Hắn biết tôi rửa, vậy chẳng phải hắn biết tôi nhìn cơ thể hắn rồi sao?
Tôi chột dạ.
“Bây giờ anh định đi đâu?” Tôi hỏi một cách cẩn thận.
“Về phòng ký túc xá”. Hắn cười một cái, rồi liếc mắt nhìn tôi , “Nghiên cứu kết cấu thân thể nữ giới”.
Biểu không giống như đang đùa.
Tôi có thẹn thùng, “Chu Lịch, anh không được bậy”.
Hắn nhướng mày, ừ một tiếng, “Cô nhìn của tôi rồi, tôi không nhìn cô, thì có phải thiệt thòi không?”
“Tôi không có nghiêm túc nghiên cứu”. Tôi thấp giọng bào chữa.
“A…”. Hắn suy tư một , “Nếu vậy lát nữa tôi cũng sẽ không nghiêm túc nghiên cứu”.
Tôi che mặt, “Vậy anh xem đi nhưng phải nhẹ nhàng với tôi một ”.
“…” Hắn hít sâu một , “Tôi không đi là được rồi chứ gì?”
“Đúng rồi…” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Nếu như chúng ta đây về cũng không thể đổi , thì anh sẽ không luôn sao?”
Hắn trầm mặc.
“Tối hôm qua tôi say rượu, bị té lăn lộn dưới đất, trên hôi thối lắm anh biết không?” Tôi nghiêm túc , “Anh cảm như vậy mà đi lang thang trong trường thì có ổn không?”
“…”
Tôi trạng thái của hắn được thả lỏng, thừa lúc sắt nóng thì mau mau rèn, “Đồ dùng giặt của tôi đều để chung một chỗ, dễ nhận ra, dùng sai cũng không sao, bạn cùng phòng của tôi đều dễ chịu”.
Hắn xoay bỏ đi.
Ha ha ha, thật đáng yêu nha!
Tôi đến trước cửa phòng học, mới nhớ ra rằng mình không có mang sách giáo khoa.
Cũng may phòng học có không ít nam sinh không mang sách.
Tôi tìm chỗ ngồi xuống, một chị xinh đẹp phía trước, liền nhịn không được đến gần, “Nè, có thể cho tôi mượn tạm một cây bút không?”
Chị xinh đẹp đỏ mặt, “Đương nhiên là được”.
Nguyên cả một túi bút to tướng đều ném tới chỗ tôi, khiến tôi sợ giật cả mình
Mẹ ơi, nhất định là thích Chu Lịch.
Một chị xinh đẹp khác bên cạnh chị xinh đẹp rồi cũng thò mặt tới, “Chu Lịch hôm nay cậu không mang sách à?”
“À phải, tôi quên”.