Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mọi người phá ra , vây quanh Tần Dục và Hứa Hân bỏ đi.
Có lẽ vì tức giận quá độ, mấy chốc tôi đau tức ngực, còn sốt cao.
Điện thoại reo, là Tần Dục gọi , có lẽ nhớ ra tôi cũng tối, giọng anh ta dịu đi một chút:
“ , em muốn gì? Anh mua mang cho.”
Tôi nhịn đau, yếu ớt :
“ Hình em viêm tuyến sữa cấp tính rồi, anh có thể đưa em đi viện không? Hoặc anh trông con, để em tự đi cũng …”
dứt lời, Tần Dục gầm lên:
“ Giang Nam, em còn đủ sao? Hân Hân em làm ghê tởm mức không nổi, may mà có tôi đút cho, ấy mới gắng vài miếng. Bây giờ em lại giả để lừa tôi ?”
“ Các bà đều thích nghi thần nghi quỷ vậy sao? Có rồi thì không có Huynh đệ nữa chắc? Tôi và Hân Hân mà có ý gì thật, thì còn lượt em chắc? Thật vô lý hết sức!”
Điện thoại cúp phũ phàng.
Tôi bật yếu ớt.
Đang định tự mình gọi 115 thì điện thoại lại vang lên, giọng anh trai hớn hở:
“ Nam Nam, mai anh nước rồi, bất ngờ không? Em với Tần Dục vẫn ổn chứ?”
Cửa sổ phản chiếu gương mặt tái nhợt tôi.
Trước hoàn toàn ngất đi, tôi thì thầm:
“ Anh ơi, em muốn ly hôn.”
mở , tôi ở trong viện.
trái cắm kim truyền, con trai ngoan ngoãn ngủ bên cạnh.
“ , em tỉnh rồi? Sáng nay nhà hàng xóm em xe cấp cứu đưa đi, anh sợ quá liền chạy qua đây.”
“ Em đói rồi không? Anh mua bánh nhân em thích , còn nóng đi, vẫn là chồng em thương em mà.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý Tần Dục, tôi thấy nực .
Tối qua đưa viện, tôi sốt mất nước.
Nếu không nhờ anh trai ra giọng tôi bất thường mà gọi xe cấp cứu giúp, tình hình sẽ tệ mức nào.
Suốt đêm, viện gọi cho Tần Dục không nhiêu lần, anh ta máy cuộc nào.
Ngược lại, Hứa Hân thì liên tục đăng trạng thái.
Nào là Tần Dục đút cơm cho ta, nào là hai người uống rượu giao bôi, hay cùng nhau khiêu vũ thân mật.
Tôi ngẩng đầu, bình thản cất tiếng:
“ Tần Dục, em nhớ mình không dưới một lần, em dị ứng với .”
Tần Dục khựng lại, vội vàng ngượng ngập giải thích:
“ , anh không cố ý, anh chỉ là…”
“ Anh chỉ là quên thôi, vì em quan trọng, đúng không?”
3
Tôi bật chua chát:
“Nhưng bánh nhân này là món Hứa Hân thích , trong anh, chỉ có chuyện ta mới là quan trọng .”
“Năm ngoái lúc bàn dự án với khách hàng, Hứa Hân định đòi đi theo, kết quả lại vu khống khách nhìn mình với ánh dâm đãng. Anh không thèm hỏi rõ, liền ra đánh người ta, khiến công ty đối mặt tổn thất hàng trăm triệu.”
“Cuối cùng là tôi, giữa mùa hè nắng cháy bụng bầu quỳ ngoài cửa xin xỏ, mới giúp anh cứu dự án. Kết quả sốc nhiệt sinh non, suýt nữa mất cả mẹ lẫn con. đó, người Huynh đệ tốt anh ở đâu?”
“Chúng ta cưới nhau bốn năm, những chuyện vậy xảy ra không nhiêu lần. Anh có thể vô hạn che cho ta, nhưng tôi quá chán ngán việc dọn hậu quả cho hai người rồi. Ly hôn đi.”
Trong Tần Dục lập tức dấy lên giận dữ:
“Giang Nam, chỉ vì anh quên em dị ứng thôi sao? Em có cần lôi hết chuyện cũ ra không?”
“Đúng, tối qua anh không điện thoại, nhưng em lớn thế này rồi mà ngay cả cảm xúc bản thân cũng không khống chế ? Bây giờ truyền kháng sinh, khiến con chỉ có thể uống sữa bột. Hân Hân còn chỉ có sữa mẹ mới tốt .”
“Anh còn trách em làm ảnh hưởng sức khỏe con, em lại có mặt mũi nào nhắc ly hôn?”
Tôi vừa định lên tiếng thì cửa phòng bất ngờ bật mở.
Hứa Hân lao tới, cả người treo trên người Tần Dục, véo tai anh ta:
“Ôi, tìm anh mệt chết! Thì ra trốn ở đây ? Có quên hôm nay là kỷ niệm hai mươi năm quen nhau không? Mọi người đều đang đợi dưới lầu kìa.”
Tần Dục vội vàng đỡ mông ta, dịu dàng:
“Tổ tông, em đừng ngã, năm nào anh quên kỷ niệm chúng ta chứ?”
Anh ta liếc tôi lạnh lùng:
“Những lời vừa nãy coi từng . Anh còn có việc, em tự bình tĩnh lại đi.”
Tôi nắm chặt anh, nhìn thẳng vào :
“Tần Dục, tôi còn đang truyền dịch, anh để mặc tôi một mình trông con?”
Hứa Hân lườm nguýt, bĩu môi:
“Đẻ một đứa thôi mà làm ghê gớm lắm. Đàn bà thật phiền phức. Tần Dục, anh mà dám cho ba leo cây thì từ nay ba coi không có đứa con trai này nữa! Chúng ta tuyệt giao!”
Tần Dục lập tức mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra:
“ trái em truyền dịch không tiện, nhưng vẫn tốt mà? Nhà nào là phụ nữ trông con, sao chỉ có em làm bộ yếu ớt?”
rồi, anh ta không buồn nhìn tôi nữa, ôm Hứa Hân đi thẳng ra cửa:
“Vừa nãy dám tuyệt giao, có tin ba đánh mông em nát hoa không?”