Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn cũ và mẹ anh ta lên một chương hòa cảm, khóc lóc tố tôi là kẻ đào mỏ mê .
Tôi hứng thú mở livestream lên xem.
Khung bình luận toàn là người xem phẫn nộ đứng về phía :
【Loại phụ nữ này cho nó một vạn tệ đã là ban ơn rồi, đá là đáng!】
Tôi lăn lộn, quay phòng làm việc gọi lớn:
“Chồng ơi, bảo sính lễ anh cho là một trăm triệu mà chỉ đáng giá… một vạn tệ thôi nè.”
1
Trên TV, bạn cũ khóc như mưa.
Bên cạnh là mẹ anh ta – dì Lưu – cầm khăn giấy vừa lau nước mắt cho vừa nhìn ống kính tố cáo:
“Nhà tôi, A quá tốt bụng, quá thật thà nên mới loại gái như vậy lừa đến mức quay mòng mòng.”
“Nó là Kiều , đúng là hố không đáy, tiết kiệm nhà tôi suýt chút nó moi sạch!”
MC tỏ rất cảm thông, đưa khăn giấy rồi nói đầy chính nghĩa:
“Vậy nên, sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của cô Kiều, hai người mới dứt khoát chia đúng không?”
mắt đỏ hoe, gật mạnh mẽ:
“Thà đau một lần còn hơn đau mãi. Tôi không thể một người không yêu tôi, chỉ yêu , hại cả nhà tôi .”
Khán giả trong livestream bùng nổ:
【Tôi khóc mất, anh này đúng là đàn ông tốt, vì gia đình mà từ bỏ yêu.】
【 Kiều kia, tiêu của người ta không thấy áy náy à?】
【Đúng kiểu đào mỏ, phải bêu như vậy chị mới cảnh giác, đừng chọn trúng loại này!】
【Ai biết info Kiều này không? Xem nó giờ phá đời thằng nào nữa.】
Tôi xem đến đoạn cao trào thì điện thoại rung liên hồi, là nhóm chat bạn đại học.
người share link chương rồi còn tag thẳng tôi:
“Kiều , không phải bạn cũ của cậu đó ? Hồi xưa hai người còn mặn nồng lắm, giờ thành thế này?”
“Trời ơi, mẹ anh ta nói thật không vậy? Cậu thật sự tiêu nhiều của nhà vậy ?”
“Tôi bảo rồi mà, lúc trước thấy cô ta toàn mặc đồ hiệu, tưởng nhà giàu, ai ngờ toàn xin bạn .”
Tôi lười ý đám người tám nhảm trong nhóm, chỉ thấy buồn .
Quay hô phòng làm việc:
“Chồng ơi, mau xem TV nè vợ lên hot search rồi!”
Cửa phòng làm việc bật mở, Phó Vân Thâm mặc đồ bộ xám đậm bước .
Anh liếc qua màn hình, thấy mẹ nhà kia khóc lóc kể lể, lông mày lập tức nhíu chặt:
“ gì đây?”
“Một show là ‘Hòa Thân’, cũng khá nổi đấy.” Tôi chỉ màn hình. “Người đó là bạn cũ của , .”
Phó Vân Thâm bước tới, cầm điều khiển định tắt tivi: “Nhảm nhí.”
Tôi chặn lại: “Đừng mà, đoạn hay sắp đến rồi.”
Trên màn hình, MC bắt thêm mắm dặm muối tăng độ drama cho chương :
“Anh , theo tôi biết, hiện tại cô Kiều đã kết hôn, chồng cô ấy là một doanh nhân rất thành đạt.”
Dì Lưu lập tức giành lời, giọng the thé:
“Không chỉ thành đạt đâu! Tôi nghe nói sính lễ là tận một trăm triệu đấy!”
Bà ta làm bộ khoa trương, giơ một ngón lên trước ống kính:
“Mọi người nghĩ xem, một người vừa chia đã cưới đại gia, cô ta mục đích gì chứ?”
“Nếu không phải đã sớm câu cá lớn, thì làm chuyển sang người mới nhanh đến vậy?”
“Thằng A nhà tôi, chẳng qua chỉ là bàn đạp cô ta bước giới nhà giàu mà thôi!”
Sắc mặt Phó Vân Thâm lập tức trầm hẳn xuống, cả người toát khí lạnh khiến người khác nghẹt thở.
Anh lấy điện thoại , bấm một dãy số:
“Thư ký Vương, cho dừng chương ‘Hòa Thân’ kia lại.”
Tôi , đưa ấn tắt cuộc gọi của anh, ghé lại hôn lên má anh một :
“Đừng giận, vì mấy người như vậy mà tức giận thì không đáng đâu.”
Anh mím môi, nhưng lửa giận trong mắt vẫn chưa nguôi:
“ vu khống.”
Tôi nép lòng anh, ngẩng nhìn:
“ biết mà, nhưng muốn tự quyết chuyện này.”
Thấy tôi không cho anh can thiệp trực tiếp, Phó Vân Thâm cũng không ép nữa.
Anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh tôi, cùng xem tiếp màn kịch nhảm nhí đó.
Điện thoại lại rung lên, lần này là số lạ.
Tôi bắt máy, dây bên kia là giọng đàn ông trơn tru:
“Alo, cho hỏi phải cô Kiều không ạ?”
“Là tôi.”
“Chào cô, tôi là đạo diễn chương ‘Hòa Thân’, Vương.”
Trong giọng ông ta lộ rõ vẻ hưng phấn không kìm :
“Cô Kiều, chắc cô cũng thấy rồi đấy, chương của tôi hiện top 1 toàn mạng, đều là nhờ công cô cả!”
Tôi bật khẽ:
“Đạo diễn Vương, gì cứ nói thẳng.”
Ông ta xoa :
“Là thế này, tôi muốn tranh thủ sức nóng lần này làm một số đặc biệt, mời cô và anh cùng lên sóng đối chất. Cô thấy ạ…”