Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
“ , anh cũng không vì sao em chọn anh, nhưng em đừng vội tiếp nhận. Anh không mong cầu gì ở em, cần em hiểu rằng, anh có thể bảo vệ em được.”
tôi khàn khàn:
“Vì sao anh lại đồng ý với em chứ?”
Anh mỉm cười, hàm răng trắng đều nổi bật làn môi đỏ:
“Thật , anh em từ lâu rồi.”
“Anh từng thấy em múa, rất đẹp.”
Tôi ngẩn , ngẩng nhìn vào mắt anh.
mắt anh bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa nhiệt ý không thể xem nhẹ.
Khoảnh khắc đó, chẳng cần thêm lời nào.
Tôi bỗng cảm thấy, dù phía mưa gió thế nào, nếu được làm lại một lần nữa, cũng đáng giá.
Không lâu sau, thành phố truyền tin: Cục đường sắt mới phân về một cán bộ trẻ tuổi tài giỏi, phong thái nho nhã, tên Kỷ Triết.
buổi họp chào mừng, đơn vị sắp xếp tiết mục góp vui. Nghe nói nữ nhân viên kỹ thuật Trình Chi Vận chiếc váy trắng, biểu một điệu múa solo, xoay người chạm ngay mắt Kỷ Triết khán đài.
Đêm đó, tin đồn về hai người lập tức lan .
Khi nghe được, tôi mỉm cười nhạt.
Thủ đoạn , kiếp tôi nhìn rõ từng chút một.
Trời hửng sáng, tôi dậy rửa mặt, đúng lúc thấy Từ Hòa Châu từ phòng bên .
Tôi bưng chậu nước, gọi với:
“Hòa Châu, anh ăn…”
chưa dứt lời, anh cúi , căng thẳng bước nhanh vào thư phòng. Tôi hơi khó hiểu, bèn lặng lẽ theo.
“Ba, con có chuyện nói.” Từ Hòa Châu đứng ngay ngắn cha, mắt kiên .
“Nói .” Cha anh đặt tờ báo xuống, hơi nhíu mày.
“ có năng khiếu nghệ thuật rất tốt… Con cho cô vào văn học biểu . Ba cũng , văn đơn vị trọng điểm về tuyên truyền văn hóa quân đội, nếu vào được, cô có kỹ năng có chỗ dựa sau .”
Cha anh trầm một lúc, rồi thở dài:
“Việc không dễ, tiêu căng lắm, lại phải tuyển chọn. Con làm sao?”
Từ Hòa Châu nghiêm túc:
“Con nhờ người quen chạy thủ tục, cố gắng cho cô một cơ hội. có tư chất, chịu khó, con tin cô sẽ làm được.”
mắt cha anh lóe lên nét tán thưởng, nhưng vẫn nghiêm nghị:
“Con con nhà quân nhân, không thể để người ta nghĩ dựa dẫm. chọn cô , thì chúng ta cố hết sức. Con tìm phó trưởng Trương, nói rõ tình hình.”
Từ Hòa Châu gật thật chặt:
“Cảm ơn ba, chuyện con nhất sẽ làm được.”
Ngày văn nộp hồ sơ, trời chưa sáng, cổng lớn có hàng dài người xếp hàng.
Tôi bộ quần áo mới mẹ Từ Hòa Châu chuẩn bị, tóc cắt ngắn gọn gàng, đứng nắng như cây cải non từ đất mọc lên–nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
“Ơ, chẳng phải Thẩm sao?”
Một nói quen thuộc, chói tai vang lên phía sau. Tôi quay , liền thấy Trình Chi Vận.
Cô ta áo nhung kẻ hồng nhạt, quàng khăn len tinh xảo, lông mày mắt thanh tú, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Cô ta lại, mắt quét khắp người tôi, cười nhạt:
“Tưởng đời cô ru rú làng, không ngờ cũng vào văn sao?”
Tôi im lặng, nét mặt điềm tĩnh.
Cô ta cố ý ghé sát, hạ thấp:
“Chẳng phải cô một lòng gả cho Kỷ Triết sao? Nghe nói giờ cô lại bám được con trai nhà sĩ quan? Hừ, trông không đấy, giỏi trèo cao thật.”
Tôi nhìn thẳng cô ta, không đáp.
Cô ta càng hăng, cười nham hiểm:
“Cô nghĩ múa chút có thể vào văn sao? Đừng mơ. Nơi đâu phải ai cũng chen vào được. lúc thi tuyển, đừng khóc lóc mà chạy về, mất mặt lắm.”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Trình Chi Vận, tôi nhớ mấy năm cô ngồi phơi thóc ở làng, đôi tay nứt nẻ hết cả. Bây giờ ăn sang chảnh, nói năng vẻ… chắc cũng nhờ cậy được ai rồi nhỉ?”
Sắc mặt cô ta biến đổi, đang phản bác thì nhân viên đăng ký gọi to:
“Người tiếp theo, Thẩm !”
Tôi nhấc chân bước lên, để lại cô ta đứng đó nghiến răng, tức giận run cả người.
Vòng sơ khảo của văn được tổ chức ở hội trường cũ, hàng ghế khán giả ngồi không ít cán bộ cơ quan và vài vị lãnh đạo quân đội.
Tôi bộ đồ tập màu xanh lam thẫm do mẹ Từ Hòa Châu tự tay khâu, tóc được buộc gọn gàng bằng dây vải, đứng chờ ở hậu trường, đợi gọi tên.
Trình Chi Vận đứng ngay phía , khoác lớp voan mỏng, khóe mắt lướt qua tôi một cái khinh khỉnh:
“Bài cô chọn Nam Ni Loan à? Cũ kỹ quá rồi, chẳng ai nghe đâu.”
Tôi không đáp, cúi buộc chặt lại đai lưng.
Cô ta ghé sát, đầy mỉa mai:
“Hôm nay Kỷ Triết cũng ở khán đài. Tôi chắc chắn sẽ thắng, lúc cô hát lệch tông thì đừng trách tôi cười nhạo nhé.”
mắt tôi khẽ động, nhưng nở một nụ cười nhạt: