Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
【Mẫu hắn là quả phụ, là chỗ dựa duy nhất trên đời mà!】
…
từng dòng từng chữ trôi qua trước mắt, ánh mắt ta dần lạnh lẽo.
Thì —
Trong mắt người ngoài, năm xưa ta hao tài tốn lực, dùng quyền nâng đỡ hắn, bị xem là những tháng hắn “chịu nhục mà sống”, mong thoát khỏi.
Nực cười biết bao.
Đáng tiếc thay —
Hắn dù trọng , phú quý quyền lực —
Há là thứ mà thư hàn môn hắn thể dễ dàng chạm đến?
Ta – Nam Cung Vãn Ngâm – nơi hoàng thất, là người kế vị ngôi nữ đế tương lai.
Từ thuở niên thiếu, dốc lòng học nghệ đế vương, há ngu muội đến độ tự tay dâng giang sơn cho kẻ khác?
Thẩm Thời An đứng trước cổng hoàng cung, vào nơi phồn hoa trong tường thành, ánh mắt đầy khao khát, song bất lực khôn cùng.
Đúng lúc ấy, Bùi nhẹ nhàng bật cười, chắp tay nói:
“Thẩm trạng nguyên, rõ ràng là quanh quẩn trước phủ , nay sao vẻ uất ức chịu nhục?”
Sắc Thẩm Thời An trầm xuống, giọng lạnh sương:
“Bùi bảng nhãn, xuất hàn môn, xứng mở miệng với bản quan ư?”
“ biết — bản quan là ai ?”
Thanh âm hắn trầm thấp, ngọc va nhau, lộ rõ vài phần cao quý của con cháu gia.
tự vang rền:
【Kiếp trước, khi hắn đỗ trạng nguyên, người người đều gọi hắn tiếng ‘Thẩm đại nhân’】
【 e nghe quen , đến chính hắn chẳng nhận ngạo khí trong lòng nảy từ bao giờ】
là —
Lúc này đây, trên người hắn là bộ thanh y ngả màu, thậm chí bạc nhạt hơn cả vải thô của Bùi .
Ta nhướng mày, khẽ gõ bàn, cố ý kéo dài giọng:
“Thẩm trạng nguyên nói chí phải.”
Bùi bên cạnh nghe vậy, lập tức xụ tỏ vẻ oan ức.
Ta đảo mắt qua bào Thẩm Thời An —
Tay sờn bạc, bên hông đến miếng ngọc bội hồn chẳng .
Ăn mặc kia, lấy tư cách gì để giễu cợt đồng môn?
“Y phục này…” Ta bật cười nhạt, tay rộng vung , để lộ chiếc vòng vàng nạm ngọc trên cổ tay, “quả thật xứng với .”
Ta quay sang ngoắc tay gọi Bùi :
“Bùi bảng nhãn, theo bản cung hồi cung.
Hôm nay nếu chọn đủ mười tấm vân cẩm tốt nhất, thì đừng mong khỏi cửa cung.”
“Người của bản cung — tất nhiên phải mặc loại tốt nhất.”
Trời về chiều, quả nhiên Thẩm Thời An đứng chờ bên cạnh tượng sư tử đá trước phủ .
thanh sam cũ kỹ, ngũ quan tuấn mỹ, song sắc lộ rõ mỏi mệt.
Khi kiệu bản cung vừa đáp đất, hắn lập tức tiến thi lễ:
“Điện hạ.”
tự bùng nổ:
【Xong xong ! Nam chính cúi đầu !】
Ta nhướng mày hắn.
Yết hầu Thẩm Thời An chuyển động, thể nuốt xuống ngàn vạn uất ức, cuối cùng cất tiếng khàn khàn:
“Thần… nguyện cầu chúa允纳为驸。”
Lời chưa dứt, Thư Duyệt sau lưng hắn – vận y phục màu hạnh – rưng rưng đỏ mắt.
Thâm tình đến , cảm động biết bao.
“Thâm tình của Thẩm đại nhân thật là — rẻ rúng, sáng tối chết.”
Ta khẽ cười, ngón tay điểm nhẹ vết sờn nơi tay hắn:
“Dựa vào đâu mà nghĩ bản cung — sẽ — nạp — — làm — phò — mã?”
Ánh mắt ta lạnh lẽo bức người:
“ bằng chút diện mạo cùng tài văn mà tự cho là hơn người ấy ư?”
Sắc Thẩm Thời An thoắt chốc trắng bệch.
tự cuồng loạn cuồn cuộn:
【Chạy mau! đời này khí bá đạo hơn kiếp trước!】
Ba sau, Bùi vội vã tới ngự hoa viên, chặn đường ta:
“Điện hạ! Nhân duyên là do trời định. Thần được chọn trúng, tuyệt chẳng lý gì lui hôn!”
Ta thản nhiên vuốt cánh mẫu đơn trong tay.
tự thì thầm:【Kiếp trước Bùi bảng nhãn từng khuyên câu giống : “Cưỡng cầu được kết quả tốt.”】
“Bùi .” Ta bỗng quăng cành mẫu đơn dưới chân hắn.
“Bản cung… từ khi nào từng nói muốn lui hôn?”
Ánh mắt ta hàn quang loé :
“Điều bản cung muốn — là để Thẩm Thời An nếm thử cảm giác — cầu mà được, được mà chẳng ý.”
Xa xa, tiếng chuông cung vang vọng.
tự phủ kín trời: 【Ôi trời ơi, hắc hóa ! Quá đỉnh!】
【Chạy đi Thẩm Thời An, chạy nhanh á á á!】
là trọng —
Chứ đâu phải chuyển kiếp.
Đám bi kịch bị người nắm mũi dắt đi, bị chà đạp uất nghẹn —
Tuyệt đối thể xảy trên người bản cung.
— Bản cung sẽ khiến hắn tự mình rõ — rốt cuộc bản là ai.
Vài sau.
Thẩm Thời An đứng trước ta.
trắng đơn , vốn nên là trạng nguyên thanh nhã trúc.
Vậy mà lúc này, hắn vẻ u ám tiêu điều.