Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hoảng hồn suýt rơi điện thoại: “Cậu kiểu ?!”
“Chính người trong cuộc mà!” Tiểu chẳng hề nhận ra sự căng thẳng quá mức của tôi, mắt sáng rực vì thích tán chuyện.
Cô vào thực tập sinh mới tới không xa.
“Kìa! Cô bé tên Phó , hôm qua tan tôi lỡ miệng bảo Phó hiếm ghê, công ty mình có tận hai người, thế là cô ấy ——”
Tiểu ho khẽ, bắt chước giọng ngọt ngào của Phó :
“Đúng thế ~ trai kế của em đang công ty ~”
Trời đất! Ai mà không tiểu Phó tổng có một bà dì ghẻ mang theo con chứ, mặc dù tra mạng chẳng ra thông , tám chín phần mười chính là Phó .
Lúc tôi mới bình tĩnh , khéo léo ám cô đoán sai.
“Em thì không nhất định Phó … theo mẹ ruột thì sao?”
Tiểu giơ ngón tay lắc lắc trước mặt tôi:
“Nhầm nhầm nhầm! Cậu quên nhà Phó giàu cỡ nào à? Nếu là tôi gả vào, việc đầu tiên là đổi con ngay, chồng vui, dễ kiếm phần gia sản! Người rồi, tiền thì tình yêu ! Trừ khi chủ tịch Phó không thèm yêu vợ sau, thì mới kệ con bà ấy theo thôi.”
Nghe vậy, tôi im lặng.
Bởi vì mấy năm nay, cha dượng đối mẹ tôi yêu chiều đến mức vô , tôi tốt chẳng khác con ruột, thậm chí tự đề nghị chia tôi ít cổ phần công ty.
Là mẹ tôi cương quyết từ chối.
Cha dượng thấy vậy không ổn, liền điên cuồng chuyển tiền tôi.
là, dù không có cổ phần, thì tiền trong thẻ đủ để tôi sống sung sướng cả đời.
Tôi không giải thích thêm Tiểu , cười bảo:
“Có thể lắm, đã không có thông về em tiểu Phó tổng thì chắc là không muốn người ngoài , cậu đừng lan truyền nữa.”
Tiểu gãi đầu ngượng ngùng:
“Muộn rồi, tôi chat khắp nơi mấy người quen các bộ phận khác rồi…”
Đúng là cái loa phát thanh…
Tôi thở dài trong lòng.
mong mọi người đủ tỉnh táo, đừng lời đồn .
thực tế chứng minh, hy vọng của tôi hoàn toàn sụp đổ.
7.
Theo quy định cũ, thực tập sinh mới sẽ được chia cặp đi đến kho ngoại thành để kiểm hàng, mấy việc tay chân.
Hồi , một kỳ nghỉ hè tôi đi tận năm lần.
mệt nóng.
Mỗi lần từ kho trở về, lưng tôi đều đau mấy ngày liền.
đến lượt Phó thì cô ngay trước mặt tất cả mọi người trong văn phòng quản :
“Hả? Lúc em đến, trai có là đi công tác mà…”
Cô cầm luôn điện thoại lên:
“Hay là… em gọi hỏi trai em nhé.”
Quản hốt hoảng chặn :
“Thôi thôi, chuyện nhỏ thế đừng phiền tiểu Phó tổng, lần sau em hãy đi được.”
Một câu rơi xuống, những người vốn nghi ngờ đồn lập tức sái cổ.
Tôi nhíu mày nhìn sang, khéo chạm ánh mắt quản .
Hắn kiêu căng hất cằm:
“Hạ Tri Thu, lần cô đi.”
“Dựa vào cái ? Tôi là—”
“Muốn đi thì đi, không thì cút!” Quản mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi, quay sang Phó nở nụ cười đầy nếp nhăn:
“Em thì cứ văn phòng việc đi.”
Tôi không muốn lộ thân phận, không muốn sau khi Phó Thương nhắn tôi cả đống kiểu “không cố ý phá đám tệ hơn phá đám” chuyện ấy, bắt đi giải thích.
Cuối cùng, tôi có thể cúi đầu đặt vé.