Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bước nhỏ như phụ nữ nhà Thanh mang giày ba tấc, một ép sát lại gần.
Họ tạo thành vòng tròn, chút chút dồn tôi và Hương Hương góc, tôi có lùi phía bảo vệ Hương Hương, phía là tường.
Hương Hương đột nhiên lên tiếng, ánh đầy nghi hoặc:
“Tiểu Tiểu, cậu sao vậy? Họ gọi cậu phòng ăn bánh sinh nhật cơ mà…”
Party?
Tôi thấy bọn họ muốn giết chúng tôi!
Chẳng lẽ… tôi và cô ấy thấy hai cảnh khác nhau?!
Tôi lập tức nắm lấy tay Hương Hương, kéo cô ấy lao thẳng qua một kẽ hở.
chớp
Đèn tắt. biến mất.
Tôi thở hổn hển, cả ướt đẫm mồ hôi.
Khi mở miệng, tôi mới nhận cổ họng khô khốc và rát buốt:
“Hương Hương, vừa cậu thấy ?”
Hương Hương gãi đầu, vẫn chưa hiểu vì sao tôi lại kéo cô ấy chạy:
“ chẳng vừa gọi cậu phòng sao?
Cô ấy bảo ăn bánh sinh nhật… tại sao họ đột nhiên lại…”
Tôi cắt lời, giọng khẩn trương:
“Tớ thấy bọn họ đang vây lại muốn giết chúng ta!”
Hương Hương bật lui nửa bước, không tin nổi:
“Không… không ! Chẳng là trò đùa sao?”
Tôi nhìn thẳng cô ấy, gần như rít lên:
“Hương Hương, tỉnh lại đi!
và chết !
Chính cậu tận thấy họ rơi xuống sườn núi, bị nước cuốn đi, đúng không?!”
Hương Hương cuống cuồng phản bác:
“… họ chẳng quay sao?!”
“Hương Hương!”
Tôi siết chặt vai cô ấy, gằn chữ:
“Có họ… không là và !
Mà là… ma!”
5
“Nếu không vậy, thì cậu giải thích sao những vừa thấy?”
Tôi bắt đầu đứng phía Hương Hương:
“Vậy thì điều cậu thấy lúc leo núi là sự thật. và đang cố đánh lạc hướng! Làm chúng ta rối trí!”
Hương Hương dường như hiểu :
“Đúng… đúng … tớ thấy… hình như tớ quên một chuyện…”
Giọng cô ấy càng lúc càng nhỏ, tôi nghe không :
“Chuyện vậy?”
Hương Hương tránh ánh tôi, ánh nhìn dao động:
“Không… không nhớ nữa…”
Tôi không ép hỏi, việc quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi này!
đó lập tức gọi cảnh sát!
Để tiết kiệm gian, tôi và Hương Hương chia nhau hành động:
Cô ấy phòng lấy điện thoại, tôi đi tìm xem có áo mưa hoặc ô không.
Dù ngoài kia có nguy hiểm thế , hơn là ở lại cái nơi quỷ dị này!
Bệnh viện gần đây không xa, biết đâu đến được đó, chúng tôi có cầu cứu được!
Nói , Hương Hương tuy miễn cưỡng, vẫn quay phòng, tôi đến kho chứa đồ.
Lúc chúng tôi mới tới đây, dự báo tiết nói cả tuần nắng, nên chúng tôi mang theo vài cái áo ngắn tay và dụng cụ leo núi.
Không ngờ, một cơn mưa lớn phá hỏng tất cả.
Tôi đẩy cửa kho chứa một làn bụi dày đặc pha mùi mục rữa xộc thẳng mũi.
Tôi ho khan vài tiếng, cảm giác cổ họng như bị kim đâm, có đó nghẹn nơi cuống họng khiến tôi khó chịu.
Tôi không nghĩ nhiều, tiếp tục lục tìm vật dụng cần thiết, nơi đây bừa bộn, chất đủ thứ đồ linh tinh.
Tôi nhìn quanh một bức tranh góc đập tôi.
Tôi không nhìn lắm, liền nhặt một khúc gỗ để gạt bụi, tiến lại gần.
Là một tấm ảnh được lồng một khung gỗ tinh xảo, trên khung được chạm khắc những hoa văn cầu kỳ.
Nhìn là biết rất quý giá.
khi tôi nhìn gương ảnh, khúc gỗ rơi khỏi tay tôi ngay lập tức.
Tôi chấn động đến toàn thân run rẩy, có điều đó như muốn phun trào khỏi lòng tôi!
ảnh là bốn cô nữ sinh, mặc đồng phục học sinh Dân Quốc, nền ảnh là bối cảnh cổ xưa đó.
Họ buộc tóc bím, nét tươi cười nhìn thẳng ống kính ràng là những bạn vô cùng thân thiết.
Điều khiến tôi toát mồ hôi lạnh là gương của bốn ảnh, giống hệt tôi, Hương Hương, và .
Duy nhất khác biệt — là bộ đồ họ mặc.
Dù là ảnh đen trắng, tôi vẫn có khẳng định tôi chưa chụp tấm ảnh như thế!
chưa mặc đồ cổ Dân Quốc để chụp ảnh kỷ niệm.
mà… quá giống!
Ngay cả nốt ruồi bên má trái của tôi đúng vị trí y hệt!
Tôi cầm bức ảnh lên, kiểm tra xem có đặc biệt.
Vừa nhấc ảnh lên, tấm ảnh rơi khỏi khung, lật trên đất.
Phía ảnh, bằng nét chữ nắn nót tinh tế, viết mấy dòng:
Dân Quốc năm thứ 21, cuộc hỗn loạn,
có chuyện nam nhân chiến trường huyết chiến,
Nữ nhi chúng ta, cam phận an phận lũy tre làng!
Hôm nay bốn tỷ muội chúng ta chụp bức ảnh này,
Là để kỷ niệm lần cuối cùng cùng nhau ghi lại hình bóng.
Hương Hương, , ,
Chúc mừng Tết Đoan Ngọ.
Chiến trường gặp lại!