Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Tình Yêu Qua Bức Thư Trắng

10

“Mày đang nói linh tinh gì trước mặt nít hả!”

Mẹ tôi tức kéo tôi sau lưng, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt – cái kẻ vừa tự xưng là bố dượng tương lai của tôi.

Hạ Sở – cái tên – như không có xương, lười biếng đứng thẳng dậy, động tác chậm rãi như mèo vờn chuột.

Hắn nhếch môi cười ngả ngớn:

“Tôi nói linh tinh chỗ nào chứ?

Tôi chỉ muốn làm quen sớm với Tiểu Tiểu, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp thôi mà.”

Hắn nghiêng đầu, giơ tay vẫy vẫy tôi.

Tôi tức rụt đầu lại, tránh xa hắn như tránh tà.

Giọng mẹ tôi lạnh như băng:

“Hạ Sở, tôi nói lại lần .

Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, tôi không có hứng thú với anh.

Đừng dây dưa , tôi đã có người trong lòng.”

Hạ Sở thì phá lên cười, vẻ mặt đẹp đẽ kia giờ lố bịch đến mức chói mắt.

“Chị à, tôi điều tra cả rồi.

Anh chồng cũ của chị sắp cưới người khác rồi, cái gọi là ‘người

Không còn là của chị đâu.”

Chát!

Mẹ tôi tát thẳng vào mặt hắn, khiến đầu hắn nghiêng một bên.

Hạ Sở chỉ nhếch môi cười rạng rỡ hơn, như được ăn tát là một loại hưởng thụ.

“Chị lại đánh tôi rồi.

Qua cầu rút ván cũng đâu cần trắng trợn .”

Mẹ tôi cười khẩy, giọng lạnh buốt:

“Hợp tác đôi bên cùng có lợi, anh đừng tưởng hi sinh vì .

Thích đóng kịch thế, sao không vào showbiz?

Tốt tự thử nước trước .”

Hạ Sở tức đổi bộ mặt đầy đau thương, như trái tim hắn tan vỡ tại chỗ:

“Chị à, sao chị nỡ nói tôi như

Bao năm nay tôi hi sinh cả thân xác, một lòng một dạ vì chị, chẳng lẽ trong tim chị không có chút nào dành tôi?”

Mẹ tôi thản nhiên:

“Không có.”

, Hạ Sở sững người, ánh mắt phóng đãng thường ngày tức trở nên lạnh lẽo.

“Chị à, chị dẫm lên tôi mà lên, là bản lĩnh của chị.

Tôi cam tâm tình nguyện.

chị muốn đá tôi như món đồ hết hạn? Không có cửa.”

Rồi hắn lại nở nụ cười:

“Đời còn dài,

Tôi chờ ngày chị quay đầu nhìn lại.”

Hắn lại quay tôi, nụ cười càng thêm khó đoán:

“Tiểu Tiểu, nhớ kỹ anh nha~

Anh là Hạ Sở, bố dượng duy tương lai của em.”

Tôi im lặng trong lòng thở dài:

Đúng là một người đàn ông khó lường – tâm trạng thay đổi như thời tiết.

Nói xong, hắn cầm thẻ quẹt mở cửa sát vách,

không ngoảnh lại, ném lại một câu:

“Chị à, ngủ ngon.”

Mẹ tôi nhìn bóng lưng hắn rời , hồi lâu không nói một lời, vẻ mặt phức tạp khó đoán.

Một lúc sau, bà mới nhẹ giọng thốt một câu:

“Tiểu Tiểu, mẹ…

mẹ chỉ bố thôi.”

11

Tôi thức trắng cả đêm.

Một capybara vốn nổi tiếng ngủ ngon như tôi… mà lại mất ngủ!

Nửa đêm, tôi thấy tiếng mẹ gọi điện trong nhà tắm, cố nén giọng rất nhỏ.

Lờ mờ được chữ – “Hạ Sở”.

Dù là tôi – một capybara có EQ ổn định hệ mặt trời, mấy ngày nay liên tục lên sóng kịch tính, cũng bắt đầu thấy… quá tải.

Triệu Minh Dương thì sắp hết chịu nổi.

Tin nhắn từ cậu ta nổ tung điện thoại:

【Em ơi, em… còn làm em anh được không?】

【Bố tụi … còn là BỐ tụi không?】

【Em , anh cùng… ĐẠI .jpg】

……

Tôi chỉ nhắn lại đúng một câu an ủi đầy khí chất bá:

【Tĩnh tâm quan sát, tùy cơ ứng biến.】

Nói cùng, chúng tôi chỉ là đứa sinh cấp , nhiệm vụ tốt, thi giỏi.

Mấy tình drama của người , tôi bó tay rồi.

Đề thi tôi có đạt điểm tuyệt đối, … tôi hoàn toàn không tìm được đáp án.

Thế giới của người , đúng là mê cung.

Mẹ vẫn chưa cãi xong.

Thậm chí bà còn tức giận đến mức mở phăng cửa , cửa chưa kịp đóng thì… “BỐP!” – một cái tát vang trời.

sau là… tiếng cười nhẹ của một người đàn ông.

Cứu tôi với! Tôi chỉ là một đứa trẻ!!!

Mẹ tôi chưa bao giờ đánh – cái tên Hạ Sở đúng là thiên tài gây sự, có khiến mẹ tôi tay!

Sáng sớm hôm sau, tôi lờ đờ ngái ngủ, được mẹ đưa đến cổng trường.

Triệu Minh Dương đã như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngóng trông tôi.

Hạ Sở thì nhiệt tình xách cặp tôi, mặt dày theo đến tận cổng trường.

“Tiểu Tiểu, chiều nay bố tới đón nha. hành thoải mái, không vô đầu cũng không sao, bố có tiền, sau toàn bộ gia sản là của .”

Mẹ tôi liếc hắn một cái lạnh như băng, hắn tức câm nín.

Triệu Minh Dương rón rén lẻn tới.

Hạ Sở mắt tinh như chim ưng, liếc cái là thấy .

“Ồ~ đây là Minh Dương phải không?

Vừa nhìn đã biết là đứa trẻ lanh lợi, thông minh! Cảm ơn cháu nhé – nhờ có cháu mà chú mới có cơ hội làm bố Tiểu Tiểu.”

Triệu Minh Dương: “???”

Tôi tức giật lấy cặp, kéo Minh Dương chạy thẳng vào cổng trường.

Ở lại thêm , tôi sợ người sẽ vỗ vai kết nghĩa anh em tại chỗ.

Vì xét về một khía cạnh nào … bọn họ là tri kỷ.

Ha. Ha. Ha.

Một người thì thèm bố tôi, một người thì thèm mẹ tôi.

Một người quyết nhận bố tôi làm bố, một người thì khăng khăng đòi làm bố tôi.

Thật đúng là… MA LA CÁI BAKA!

12

Triệu Minh Dương mặt mũi ủ ê, chỉ vào quầng thâm mắt tố khổ với tôi:

“Em ơi, nhìn quầng thâm của anh kìa!

Anh lo tới mức thức trắng cả đêm…

Tổng giám đốc Triệu xong mọi , mặt không đổi sắc, còn bảo anh làm nốt đề thi lẹ…

Lỡ như vụ hỏng bét, thì phải làm sao?!”

Cậu ta sắp tới nơi, nhìn thảm vô cùng.

Mà tôi thì cũng chẳng khá hơn là bao…

Cậu ta len lén nhìn tôi, giọng rụt rè:

“Em … lần mẹ em về là để tái hôn phải không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã tự lảm nhảm vòng quanh.

“Chắc chắn là thế rồi!

Bố tốt như , mẹ em sao nỡ buông tay chứ?!”

Cậu ta thật rồi.

Nước mắt rơi như mưa, vừa vừa gào:

“Sao số anh khổ thế !!!”

Tôi vội lấy tay bịt miệng cậu ta lại, ngăn không cậu ta phát tiếng heo kêu.

“Im !

Mẹ tôi với bố tôi, không quay lại được.”

Triệu Minh Dương chớp chớp đôi mắt ướt, nước mắt tắt tức khắc.

“Thật á?”

Tôi gật đầu chắc nịch.

Cậu ta tức la lên sung sướng, ôm chặt lấy tôi mà hét toáng lên:

“Aaaaa! Em ơi, anh em chết mất!!!”

Hết lại điên, đúng kiểu vừa trúng số độc đắc.

Tôi thở dài.

Gia đình tan vỡ, tình rối rắm, anh trai bất ổn, còn tôi – một capybara mệt tim.

“Em , thế em thì sao?”

Cậu ta lấp lửng, hơi ngập ngừng.

“Nếu bố mẹ em không tái hôn… em có buồn không?”

Tôi chớp đôi mắt cay xè, nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía xa.

“…Cũng không sao.”

của người , trẻ nói cũng chẳng .

Hơn , nhau không có nghĩa là định ở bên nhau.

Từ thời đại đến lễ cưới, bố mẹ tôi nhau thật lòng.

cả khi ly hôn, họ vẫn còn .

giờ thì… tôi không chắc .

Dù sao, không phải do tôi quyết định.

Tôi lao chạy hết tốc lực.

Vì… TIẾNG CHUÔNG BÁO VÀO LỚP VANG LÊN!!

Tôi sắp muộn rồi!!!

Aaaaaa! Tôi hận Hạ Sở – mọi lỗi là tại hắn!!!

13

Tu la tràng.

Đỉnh cấp tu la tràng.

Tôi và Triệu Minh Dương co rúm trong góc riêng, cầm cốc nước mà lặng lẽ uống,

không dám thở mạnh.

Hiện giờ, trong không chỉ có chúng tôi.

Mà còn có bốn người :

Bố tôi, mẹ tôi, mẹ cậu ta – Tổng giám đốc Triệu, và kẻ mặt dày đòi theo tới – Hạ Sở.

Lúc , Hạ Sở y như bướm hoa,

miệng cứ “anh chồng cũ ơi” gọi ngọt như mía, rót nước từng người.

Bố tôi chỉ mỉm cười gật đầu lịch sự, rồi quay nhìn tôi và Triệu Minh Dương:

“Tiểu Tiểu, Minh Dương, đứa bên ăn cơm nhé.

Mấy người bọn chú có cần bàn.”

Chúng tôi liên tục gật đầu, xách cặp chạy như bay ngoài, như vừa được sống lại.

khỏi cửa, cả cùng thở phào nhẹ nhõm, như trút được tảng đá nghìn cân.

Tôi không dám nhớ lại cảnh tượng lúc tan chiều nay…

Bốn người đứng đối mặt nhau, cũng tỏ vẻ bình thản, tôi lại rõ ràng cảm nhận được khí áp nặng nề đang cuộn trào bên dưới.

Không nói, cũng biết hôm nay là thời khắc quyết định.

Cả việc “đón tôi tan ” cũng chỉ là cái cớ.

Chúng tôi dán tai lên vách tường trộm,

vô ích – cách âm quá tốt, chẳng được gì.

Tôi đã hướng dẫn Triệu Minh Dương làm xong sáu đề thi cuối tuần,

mà bọn họ vẫn chưa nói xong.

Không một bước , suốt cả buổi.

Tôi bắt đầu chuyển dạy luôn bài tuần sau Triệu Minh Dương.

Tùy chỉnh
Danh sách chương