Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cố nhịn không đưa xoa trán, dịu giọng khuyên nhủ: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, chẳng có chuyện đó đâu.”
“Chàng chút đi, kẻo lát nữa mì nở bung hết.”
Bùi Hằng lạnh lùng đáp: “Ta không .”
“ cả món ta đích thân nấu mà chàng cũng không ?”
“Dùng đồ Tống Lâm An thích đãi ta, , nàng thật vô tình!”
Đúng là Bùi Hằng gãy não thật rồi!
“Được, chàng không thì ta !”
Chàng bị thương mê man, ta lo phát sợ vẫn bữa tử tế.
mà tỉnh lại bày vẽ bao nhiêu trò rắc rối.
Ta bực bội bưng bát húp miếng, ôi ngon thật!
Chợt bàn vươn chộp lấy bát trong ta.
Ta ngẩng lên.
Mặt Bùi Hằng đầy vẻ tủi thân: “Ta là người bị thương.”
“Rồi ?”
“Ta đói.”
Chàng nói rồi đón lấy bát trong ta, gắp đũa mì.
“Ấy khoan! Ta…”
— dở rồi.
Nhưng câu kế tiếp kia kịp thoát ra thì chàng đã thản nhiên nuốt gắp mì đó.
“Cũng được.”
Chàng gật gù, lại cúi uống thêm hớp nước canh chỗ ta uống.
Không ổn rồi!
Chàng thực sự không bình thường!
4
xong mì, Bùi Hằng đảo nhìn xung quanh.
Chàng bất giác cau mày hỏi: “Đây là biệt ở ngoại ô kinh thành mà hắn tặng nàng?”
Ta gật .
Trước đó, vì Bùi Hằng hôn mê, không tiện di chuyển ta quyết định tạm ở lại biệt này.
Nói chung biệt này chỗ cũng tốt, chỉ vướng mỗi việc nó là quà năm xưa Tống Lâm An tặng ta, mà lại sát vách tư riêng của y.
Năm ngoái khi Tống Lâm An thoái hôn, Bùi Hằng nằng nặc đòi ta trả chỗ này lại cho Tống Lâm An.
Ta không chịu, chúng ta vì mà cãi nhau.
Buồn thật, món lợi đã bỏ vào miệng, ai đời lại nhả ra bao !
Chẳng lẽ Bùi Hằng không ở ngoại ô kinh thành, mảnh này đắt đỏ cỡ ư?
Bùi Hằng buông bát đũa, thản nhiên hỏi: “ , ta ở đây, Tống Lâm An có bụng không?”
Biệt của ta, hắn có quyền gì mà bụng chứ?
À, Bùi Hằng vẫn đang ngỡ ta đã gả cho Tống Lâm An.
Ta đảo , giả vờ sầu muộn lắc : “Hắn… chẳng bận tâm đâu.”
“Thứ nhất, tâm của hắn không đặt nơi ta.”
“Thứ hai, lần này chúng ta vốn là… lén hắn mà tới.”
Nói xong câu ấy, ta liền trông thấy hai Bùi Hằng trừng lớn như chuông đồng.
Vẻ mặt chàng hết sức khó tả: “ nàng là ta và nàng… chúng ta lén Tống Lâm An trốn đi?”
Ta cố bấm lòng bàn khỏi bật thành tiếng, miệng liến thoắng hoa:
“Đúng , chàng bảo Tống Lâm An đối ta không tốt, kêu ta hãy cùng chàng rời đi.”
Bùi Hằng lập tức sáng lên: “ là hai người đã hòa ly?”
Ta cắn môi cố nhịn ứa nước , đành quay mặt đi, lau khóe khẽ lắc .
Nhưng từ đằng sau, Bùi Hằng hẳn thấy dáng ta như đang lén rơi lệ.
Chàng cất giọng rất khẽ: “… dù hắn đã có người khác, nàng vẫn không nỡ rời bỏ, không chịu hòa ly?”
Lưng ta vẫn quay về phía chàng, chỉ ậm ừ cho qua.
Chàng tức tối đấm xuống giường, nghiến răng hỏi: “ ta tính là gì?”
“ , nàng đã không nỡ rời hắn đi ta, ta tính là gì?”
Khoan đã, chẳng phải xưa nay chàng vẫn quả quyết mọi chuyện là không thể ?
Lẽ chàng không nhạo ta dại dột, rồi lao đi đánh cho Tống Lâm An trận à?
chàng lại tin hết mấy lời bịa đặt này?
Chàng là gì, chàng là gì chứ?
Ta dò xét đáp: “À… coi như ca ca của ta?”
“Ta không làm ca ca của nàng!”
“ đệ đệ của ta cũng được!”
“ , nàng đừng giả ngây nữa!”
Bùi Hằng nghiến răng.
Hung dữ, dữ cái gì chứ!
Ta túc trực bên cạnh chàng suốt đêm liền, chàng không ơn đã đành, tỉnh đã hằm hằm ta!
Ta mới là người nổi giận chứ!
“Bùi Hằng, chàng thử nghĩ coi, chính chàng nói đưa ta đi dạo, ta đi mới theo.”
“Rốt cuộc bây chàng mất trí nhớ lại chụp mũ ta, hỏi ta chàng tính là gì?”
“Là gì, là chàng xui xẻo đấy!”
“Nếu không thích thì chúng ta lập tức trở về Tướng Quân Phủ!”
dứt lời, Bùi Hằng bỗng như quả bóng xì hơi, cúi im lặng, mãi lâu sau mới lí nhí: “Ta không đi.”
“ , ta… ta sẽ ở lại đây, không đi đâu hết.”
“Ta đã bỏ lỡ lần rồi.”
“Cho ta được bầu bạn cùng nàng, chẳng cần danh phận cũng… không .”
Khoan, chàng nói gì kỳ ?
Ta chỉ là chàng Tống Lâm An không đội trời chung, lúc chàng mất trí, cứ giả bộ ta đã gả cho Tống Lâm An chọc giận chàng thôi.
Chàng Tống Lâm An luôn so kè nhau, kết quả ta lấy Tống Lâm An, điều này chẳng phải chọc tức chàng lắm ư?
Nhưng càng nói, tứ lại biến thành này?
Nếu ta không lầm, thì chàng – Bùi Hằng – là dù ta đã có phu quân, lại cho rằng lòng ta không quên người ấy chàng vẫn chấp nhận không cần danh phận, làm tình nhân của ta?
Ôi tổ tiên ơi!
Chàng bị quỷ nhập hồn ư?
Ta kinh nghi nhìn chàng: “Chàng điên rồi?”
“Ta không điên.” Chàng bộc lộ vẻ liều mạng: “ , là ta thể hiện đủ rõ mới khiến nàng chẳng hay tâm tư của ta.”
Ta lùi lại hai bước, ngó ngang ngó dọc, bỗng thấy mình thật bận rộn.
“Bùi Hằng, chàng xem cái ghế này…”
Chàng ngoái nhìn theo ta.
“Nó… trông giống cái ghế quá ha!”
Chàng phụt .
Trời ơi, ta đang lảm nhảm gì đây!
Ta lắp lắp bắp: “Ờ… ta đi nghỉ trước, chàng rảnh thì… cứ thong thả sang gặp ta.”
đợi chàng đáp, ta đã chân bốn cẳng chuồn thẳng.
5
Ta trở về phòng, uống cạn chén trà vẫn không trấn tĩnh nổi.
Tên Bùi Hằng này… là chàng có tình cảm ta ư?
Người mà hễ gặp ta là nói câu đã cãi nhau, ta khen ai là chàng lập tức cạnh khóe người đó, thi đấu bao cũng thắng ta, thành thân đã năm vẫn chẳng viên phòng, lại lôi mớ tâm tư thiếu nữ thuở xưa ta dành cho Tống Lâm An ra trêu đi trêu lại… người ấy nói thích ta ?
Ta chẳng thà tin chàng là Ngọc Hoàng Đại Đế.
Chàng… chàng liệu có phải đã khôi phục trí nhớ, cố nói đùa giỡn ta không?
Chắc rồi!
Bằng không trước kia ta không hề thấy chút manh mối .
Bùi Hằng giỏi lắm!
Bổn cô nương ta…
Không, cũng chắc – chuyện này hoàn toàn không có manh mối.
Hồi xưa, ta nhớ chàng khi cũng tranh hơn thua ta.
Nhưng ban , chàng đâu có như .