Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm tôi 5 tuổi, bố đưa chị từ quê về , nói với tôi:
“Nhi Nhi bảo vệ chị nhé, trong mình chỉ chị mới là công nhỏ thôi!”
chị gầy gò, đen nhẻm, tôi mơ hồ hiểu gì.
Bố cầm lấy con búp bê trong tay tôi nhét vào tay chị.
“Chị chịu nhiều khổ cực , búp bê để cho chị, bố sẽ cho con cái khác.”
Tôi đồng ý, nhường búp bê cho chị.
Nhưng tôi không biết, hai mươi năm sau , tôi sẽ nhường hết lần đến lần khác.
1
Búp bê rơi vào tay chị, còn bố thì quên luôn chuyện cho tôi cái mới, cuối là mẹ lại cho tôi.
Ai ngờ vừa cầm trên tay thì chị .
Chị giật lấy, hét toáng lên:
“Cái là của tôi!”
“Không , đây là mẹ cho mà!”
Tôi vừa đưa tay ra thì chị bóp mạnh vào cánh tay tôi, đau đến mức tôi hét lên.
Bà nội vội vàng chạy đến kéo hai đứa ra, tay tôi tím bầm, bà tức giận đánh vào mông chị hai cái.
Bố liền ôm chị vào , mặt lạnh tanh:
“Mẹ, mẹ thể đối xử với như vậy? Ở bên ngoại nó không thương , giờ về đây lại đánh. Nếu mẹ không công bằng thì đừng đến nữa!”
Bà nội tức run người:
“Con không tay Nhi Nhi nó bóp bầm hết à!”
Bố chỉ liếc qua:
“ gì đâu, con nít đánh nhau là chuyện bình thường. Mẹ mà không giữ công bằng thì về !”
Bà nội giận đến mức bỏ về ngay đó, còn chị thì nép trong bố, cười đắc ý tôi.
Tôi không hiểu, rõ ràng đồ chơi tôi nhường cho chị , chị còn cướp của tôi.
Bố xoa đầu tôi:
“Nhi Nhi, chị từ nhỏ ở quê, khổ lắm, chúng ta bù đắp cho chị.”
Tôi hiểu, tại chị khổ thì tôi bù đắp?
Chiều đó, mẹ làm về tay trắng trẻo của tôi bầm tím thì cãi nhau một trận với bố.
Sáng sau, mẹ cố tình nấu cho tôi chén trứng hấp, còn chị chỉ một quả trứng luộc.
Tôi không ăn đỏ, nên mẹ mới nấu như vậy cho tôi, nhưng chị vừa liền làm ầm lên:
“ cũng muốn ăn trứng hấp! cũng muốn!”
Bố sầm mặt:
“Giang Viên, làm thêm một chén trứng hấp thì đâu!”
Anh ta trực tiếp cầm chén trứng hấp đặt trước mặt chị, còn quả trứng luộc kia cũng đưa cho tôi.
Tôi chị lấy thìa dằm nát chén trứng, cuối cũng ăn.
Trứng nguội tanh ngòm, tôi nuốt không nổi.
Mẹ tức giận, ôm tôi đưa đến trẻ.
Cũng may chị lớn hơn tôi ba tuổi, tiểu , nên không với tôi.
Nhưng niềm vui không kéo dài lâu.
Lúc tôi 6 tuổi, đến tuổi .
Mẹ cho tôi một chiếc cặp mới, hình Thủy Thủ Mặt Trăng, tôi vui lắm, để ngay đầu giường.
Nhưng sáng sau thức dậy, cặp mới của tôi thành cặp cũ của chị, còn vẽ đầy bút màu.
Tôi bật , mẹ làm ca đêm chưa về, bố thì bực bội:
“ Nhi! Con cái gì! Chị con hồi nhỏ cái cặp nào đẹp thế đâu, chị là công nhỏ, cho chị dùng trước!”
Nước mắt tôi chảy dài, kiên quyết không đồng ý.
Bố véo tai tôi bắt đứng phạt, tôi to đến mức cả khu đều nghe .
Chị còn lè lưỡi trêu:
“ Nhi, tao là công nhỏ, mày là con hầu xấu xí, nào để xài đồ chị để lại!”
Chị đeo cặp mới của tôi , còn tôi kéo cái cặp cũ, vừa vừa mồ hôi nhễ nhại, cuối không đăng ký nhập .
Mẹ tan ca về biết chuyện, lập tức chạy lại cái mới cho tôi, về cãi nhau với bố một trận.
“ Đại Hải, anh thiên vị hết thuốc chữa ! Nhi Nhi cũng là con anh, anh nỡ để con bé đến khản cổ như vậy!”
“Nhỏ như vậy biết so đo, dùng cặp cũ thì !”
Bố quên mất, năm một của cũng là dùng cặp mới.
Đêm đó, mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ, bỏ mặc cho bố, mặc kệ chị lóc cầu xin cũng không quan tâm.
Tôi rúc trong mẹ, ấm áp không kể xiết.
Mẹ dỗ tôi ngủ, sau đó liên tiếp ba ngày, mẹ không hề nói chuyện tử tế với bố.
Bố dứt khoát xin tăng ca, hai người lạnh nhạt với nhau suốt mấy .
Cuối mẹ mềm , nấu một bàn đầy món ngon, bố mới chịu về đúng giờ.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vì mấy nay mẹ cứ lén , tôi không muốn mẹ buồn.
Từ đó về sau, càng nước lấn tới.
Lúc tôi 3, tốt nghiệp tiểu .
Ngày lễ tốt nghiệp, bố cho chị một chiếc váy công , màu hồng với tầng tầng voan xếp, y hệt một nàng công nhỏ.