Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Người Từng Làm Vợ Tôi Giờ Đã Có Người Khác

Từ mười tám tuổi, tôi đã là con dâu tương lai của nhà họ Hàn.

hai mươi hai tuổi, tôi kết với Hàn Mặc Hiên – người mắc chứng sạch nghiêm trọng.

Ba kết , Hàn Mặc Hiên chưa từng nhìn tôi một cách đàng hoàng.

Anh không cho phép tôi việc pháp của mình, càng không cho tôi chạm bất cứ món đồ của anh.

Cho đến cô gái ấy xuất hiện.

Cô ấy tên là Vân Tịch, là giáo viên múa cổ điển.

Vì cô ấy, Hàn Mặc Hiên sẵn sàng phá lệ, cho người ngoài việc.

Anh tự mài mực cho cô ấy, thậm chí chủ động nắm lấy bàn dính mực của cô ấy.

Tôi , Hàn Mặc Hiên đã có người trong lòng.

Vì thế, tôi đến gặp nhà họ Hàn, rằng tôi muốn ly .

………..

Tôi tên là Tô , nay hai mươi lăm tuổi.

Từ nhỏ, tôi đã mình không giống những đứa trẻ khác.

tôi là một thợ may, nghề tốt, nhưng sức khỏe lại yếu.

Bà luôn , tiết kiệm đủ tiền, đưa tôi lên thành phố lớn để chữa bệnh.

Nhưng ngày đó chưa kịp đến tôi đã ngã bệnh.

Trước lúc lâm chung, bà nắm chặt tôi: “ , đã tìm cho con một nơi nương tựa tốt.”

“Nhà họ Hàn là gia đình có học thức, con gả đó không phải lo chuyện ăn mặc cả đời.”

Tôi khóc mà lắc đầu, nhưng tôi đã trút hơi thở cuối cùng.

nhà họ Hàn – Hàn Trấn Quốc – là bậc thầy pháp nổi tiếng nhất huyện tôi.

Nhà họ có ba cửa hàng họa, và kinh doanh ở tỉnh thành.

Hôm đó, chính đến đón tôi.

“Con gái à, từ nay con là người nhà họ Hàn rồi.” dịu dàng nhìn tôi.

“Mặc Hiên là đứa tính tình hơi kỳ quặc, con chịu đựng nó một chút nhé.”

Hàn Mặc Hiên lớn hơn tôi ba tuổi, dáng vẻ đẹp, như từ tranh cổ.

Lần đầu gặp mặt, anh ấy đang luyện trong sân.

Mặc áo dài trắng, tóc dài được buộc gọn, chăm chú vung viết .

Tôi đứng từ xa nhìn lâu, không dám lại gần.

Sau đó, gọi tôi đến quen.

Hàn Mặc Hiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái.

Ánh mắt đó, lạnh như sương giá.

“Về sau đừng phiền tôi tôi đang viết .” Anh đặt lông xuống, rồi quay người bỏ đi.

có phần lúng túng: “ , Mặc Hiên từ nhỏ đã vậy, con đừng để bụng.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.

Hàn Mặc Hiên không thích tôi.

Nhưng tôi không có sự lựa chọn.

tôi đã nhận sính lễ của nhà họ Hàn.

Số tiền đó đủ để chữa bệnh cho bà, dù cuối cùng vẫn không cứu được mạng sống của bà.

Bốn ở nhà họ Hàn, tôi sống dè dặt.

Hàn Mặc Hiên mắc chứng sạch và rối loạn cưỡng chế nghiêm trọng, không cho động đồ đạc của anh.

ngủ, , việc của anh – tôi đều không được phép .

Ngay cả việc ăn uống, anh phải dùng bộ đồ ăn riêng, ngồi ở vị trí cố định.

Chỉ cần đó vô tình chạm anh, anh lập tức đi rửa , thậm chí rửa nhiều lần.

đó là bệnh, bảo tôi nên thông cảm.

Tôi thật sự hiểu và sẵn sàng phối hợp.

Nhưng hiểu không có nghĩa là không tủi thân.

Đêm tân , Hàn Mặc Hiên lập tức dọn sang khách ngủ.

“Đừng nghĩ đến chuyện lại gần giường tôi.”

Anh lạnh lùng , “Tôi không chịu được mùi của người khác.”

Đêm hôm đó, tôi một mình nằm trong căn tân lạnh lẽo.

Nghe tiếng pháo nổ râm ran bên ngoài, nước mắt tôi rơi cả đêm.

Người nhà họ Hàn đều chuyện vợ chồng tôi không hòa thuận, nhưng không .

Thỉnh thoảng hỏi tôi: “Cháu với Mặc Hiên sống chung thế rồi?”

Tôi luôn mỉm cười đáp: “ ổn ạ.”

Chứ có thể thế được nữa?

Chúng tôi như hai người xa lạ, sống chung dưới một mái nhà.

Anh ấy mỗi sáng sáu giờ dậy luyện , mười giờ tối là đi ngủ đúng giờ như đồng hồ.

Ba bữa ăn cố định, chưa từng thay đổi.

tôi, giống như một người vô hình — tồn tại nhưng không thấy.

Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ như vậy tốt.

Ít nhất anh ấy không nặng lời với tôi, không đánh chửi tôi.

Chỉ đơn giản là coi tôi như không khí.

Nhưng không khí lâu quá, con người ngạt thở.

Cho đến Vân Tịch xuất hiện, tôi mới Hàn Mặc Hiên cười.

Hôm đó tôi đến tiệm họa phụ giúp, thấy một cô gái mặc Hán phục đang chọn lông.

Cô ấy đẹp, giống như tiên nữ từ tranh cổ.

“Cửa hàng trưởng ơi, lông này từ gì vậy?” – giọng cô ấy ngọt như mật.

Tôi đang định tới giới thiệu, Hàn Mặc Hiên từ phía sau đi .

“Đây là dương hào ở Hồ Châu, đầu mềm, thích hợp viết tiểu khải.”

Giọng anh ấy… lại dịu dàng đến kỳ lạ.

Tôi sững sờ tại chỗ.

Đây thật sự là Hàn Mặc Hiên mà tôi quen sao?

Cô gái chớp mắt hỏi tiếp: “Thế cây này sao?”

“Đây là tử hào, độ đàn hồi tốt, phù hợp viết hành .” – Hàn Mặc Hiên kiên nhẫn giải thích – “Em định viết kiểu ?”

“Em là giáo viên dạy múa, muốn học pháp.” – cô ấy nở nụ cười như hoa – “Em tên là Vân Tịch.”

Không ngờ Hàn Mặc Hiên cười: “Anh tên là Hàn Mặc Hiên.”

Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị đập mạnh một cái.

Tùy chỉnh
Danh sách chương