Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mặc Hiên?” – Tôi lại gần.
Anh ngẩng đầu lên tôi, trong mắt là mong manh mà tôi chưa từng thấy.
“Em lại .” – Giọng anh khàn khàn.
“Ừ.”
“Em định đi thật sao?”
“Phải.”
Hàn Mặc Hiên gật đầu, lại cúi đầu xuống.
“Anh .”
“ gì cơ?”
“ là em xa anh.” – Anh khẽ nói – “Giống như tất những người khác.”
Tôi khựng lại: “Ý anh là sao?”
“ mẹ anh vậy.” – Hàn Mặc Hiên nói – “Họ từng nói anh mãi mãi, cuối cùng vẫn bỏ anh mà đi.”
Tôi mới sực nhớ, mẹ Hàn Mặc Hiên mất trong một vụ tai nạn xe anh còn rất nhỏ.
“Mặc Hiên, em không giống mẹ anh.”
“ giống thôi.” – Anh lắc đầu – “Cuối cùng ai đi.”
anh lúc này, tim tôi bỗng nhói đau.
Thì ra lạnh lùng của anh suốt thời gian qua là nỗi sợ bị bỏ rơi.
Anh không dám ai, sợ lại mất đi người .
“Mặc Hiên, anh bao giờ tự sao mọi người lại xa anh chưa?” – Tôi ngồi xuống cạnh anh.
“ anh không tốt.” – Anh nói – “ anh có bệnh.”
“Không phải điều .”
“Vậy là sao?”
“ anh chưa bao giờ thật để người khác vào trái tim .” – Tôi anh – “Anh giấu kỹ quá, không ai có chạm tới anh.”
Hàn Mặc Hiên im lặng.
“Anh nói anh không sống thiếu em, anh có em thực muốn gì không?” – Tôi .
Anh lắc đầu.
“Em chỉ muốn một điều đơn giản – .” – Tôi nói khẽ – “Em muốn có một người chồng chăm sóc em em bệnh, an ủi em em buồn, coi em là người quan trọng nhất thế giới này.”
“Những điều … anh đều không làm .”
“Anh có học.” – Hàn Mặc Hiên vội vàng nói – “Anh có cố gắng.”
“Mặc Hiên, tình không học .” – Tôi lắc đầu – “Hoặc là có, hoặc là không.”
“Vậy ý em là, anh không có tình với em sao?”
“Anh có không?” – Tôi ngược lại.
Hàn Mặc Hiên mở miệng định nói, không thốt nên lời.
Anh xem đi, ngay bản thân anh không chắc chắn. – Tôi đứng dậy – Mặc Hiên, buông tay đi, điều tốt cho hai chúng ta.
“Nếu… nếu anh nói anh em thì sao?” – Hàn Mặc Hiên đột nhiên nói.
Tôi sững người.
“…Gì cơ?”
“Nếu anh nói anh em, em có ở lại không?” – Anh ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt đầy mong .
Tôi anh, xúc rối bời.
Đây là câu nói tôi suốt năm. thực nghe thấy, tôi lại chẳng thấy vui như từng tưởng.
“Mặc Hiên, anh em sao?” – Tôi .
“Anh… anh không chắc.” – Anh do dự.
“Anh xem, ngay bản thân anh còn không lừa nổi.” – Tôi cười buồn – “Tình như vậy, em không cần.”
“ …”
“Mặc Hiên, ngày mai Vân Tịch đi.” – Tôi anh – “Nếu anh không muốn hối hận đời, thì hãy giữ cô ấy lại.”
“Anh không thích cô ấy.”
“Anh chắc chứ?”
Hàn Mặc Hiên im lặng.
im lặng của anh nói lên tất .
Tôi xoay người ra cửa: “Mặc Hiên, hãy nghe theo trái tim , đừng trốn tránh nữa.”
“ , đừng đi.” – Hàn Mặc Hiên đứng bật dậy – “Anh xin em, đừng xa anh.”
Tôi dừng , không đầu lại.
“Mặc Hiên, năm trước, em từng anh.” – Tôi nhẹ nhàng nói – “ bây giờ, em mệt .”
“Em không đợi nữa.”
Nói xong, tôi ra khỏi căn phòng.
xuống lầu, ông nội Hàn đang đứng ở phòng khách tôi.
“ , sao ?”
“Ông ơi, hãy chăm sóc anh ấy thật tốt.” – Tôi nói – “Cháu đi đây.”
“ …”
“Đừng khuyên cháu nữa.” – Tôi lắc đầu – “Có những chuyện, không miễn cưỡng .”
Tôi kéo vali, ngoái lại căn nhà nơi sống suốt năm.
không đầu, đi.
Phía sau vang lên tiếng gọi của Hàn Mặc Hiên:
“ !”
Tôi không đầu lại.
Có những con đường, một quyết định đi, thì không còn đường lại nữa.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tôi đi trong mưa, nước mắt hòa cùng mưa rơi, chẳng phân biệt đâu là đâu.
năm hôn nhân, kết thúc như thế .
Dù về mặt pháp lý chúng tôi vẫn là vợ chồng, trong lòng tôi, mọi thứ hoàn toàn kết thúc.
Tạm biệt, Hàn Mặc Hiên.
Chúc anh sớm tìm hạnh phúc thực thuộc về .
[Kết thúc]