Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Khi Tôi Trọng Sinh Thành Người Khác

Kiếp trước nếu không có ta, nhà tôi cũng chẳng tan nát vậy!

, chúng tôi nộp chiếc nơ bướm cho cảnh sát.

Y như dự đoán, Chu Miểu Đình cãi bay cãi biến là không phải mình.

Do mưa làm mất dấu chân, cảnh sát chỉ có thể điều tra lại từ hướng người đàn ông kia.

Hai tháng trôi qua vụ án không có tiến triển gì.

Ngược lại, tôi lại bắt gặp Chu Miểu Đình… có bạn mới bên ngoài trường!

Hai người tình cảm ngọt như mía lùi, hôn nhau quên đất .

Mà cũng tốt thôi, giờ ngày nào tôi cũng cầu mau ngày ta biến khỏi tầm tôi.

Khi trường chuẩn bị nghỉ lễ, mẹ tôi đề nghị nhà đi du lịch Thanh Đảo.

Tôi hào hứng chụp vé xe đăng story.

Không ngờ ngay nhận được tin nhắn Chu Miểu Đình:

【Lạc Thi, cũng đi Thanh Đảo à? Đi chung không? và bạn cũng đi nè~】

Tôi có bị ngốc , lập từ chối:

【Thôi, đi với gia đình mà.】

Nhưng là sợ gì cho nấy.

Tôi đang ăn bánh ngọt mẹ chuẩn bị sẵn trên tàu cao tốc, vừa vừa chuyện, ngẩng đầu

Ánh lại đụng ngay vào Chu Miểu Đình!

ta hí hửng chạy : “Lạc Thi, là có duyên ghê, chúng ta còn ngồi cùng toa luôn !”

Tôi không thèm đáp, nhanh chóng ăn xong bánh, đeo bịt nằm nghiêng người đi ngủ.

Khoảng phút , tôi nghe tiếng bước chân xa dần.

Không đã ngủ bao lâu, tôi bị cơn buồn tiểu đánh thức nên vội vàng đi vệ sinh.

Trên đường quay lại bị Chu Miểu Đình chặn lại.

ta toe toét:

“Lạc Thi, cho ngồi lúc được không?

Chân mỏi quá, chỉ chút thôi mà, được không?”

Tôi mỉa:

“Chân mỏi bảo bạn nhường đi.

phải tình nguyện viên phát ngồi.”

Lúc , người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh tặc lưỡi tiếng:

“Ôi ơi, con gái gì mà nhỏ mọn vậy?

Cùng lớp với nhau phải giúp đỡ chứ!

ngoài càng nên tương thân tương ái.”

Ngay khi bà ta cất giọng, tôi nhận ngay — Là mẹ Chu Miểu Đình.

Tôi khẩy:

“Bạn ấy ngồi , mẹ ruột cũng ngồi đây.

Vậy mà lại lượt tôi – người bạn học không thân – phải giúp đỡ?

Người ngoài nghe còn tưởng tôi là mẹ kế!”

Bà ta lập đứng , đẩy vai tôi:

“Mày linh tinh cái gì hả?

Mẹ kế cái gì mà mẹ kế?Tao bao nhiêu tuổi , mày có lễ phép, tôn trọng người lớn là gì không?

Cho con gái tao ngồi chút mày chết à?!”

Mẹ tôi bị tiếng ồn đánh thức, lập bước nhanh vài bước kéo tôi lưng, trừng nhìn bà ta tối:

“Bà bị sao vậy? Ghế tụi tôi bỏ mua, muốn ngồi hay không là quyền tụi tôi!

Đừng có đạo đức giả ở đây nữa!

Con gái bà, chính bà còn không thương nổi, lại đòi người khác phải thương giúp, là nực !”

Khuôn mặt bà ta méo mó:

“Tôi là lần đầu đi tàu cao tốc, người không nhường thấy ổn lắm à?

Tôi có nhiều như người!

Nếu không phải do người giành vé, Miểu Đình nhà tôi nỗi phải mua vé không có ngồi.

người nên nhường nó mới !”

hành khách xung quanh không chịu nổi, đứng phản bác:

à, nghèo không đồng nghĩa với không có nhận thức nha?

Ai cũng mua vé , ngồi mình, sao lại bảo người ta chiếm ghế?

lễ đông người phải mua sớm, trễ đổ lỗi ai?”

“Lâu lắm mới thấy loại người như này.

Em gái à, nhân dịp này nhớ nhìn rõ bộ mặt thật mẹ và bạn luôn, chứ này bị bán chắc còn ngơ.”

Bạn Chu Miểu Đình mặt mũi gian gian, mở miệng bênh:

“Tôi nhường cái gì? Tôi đã tốt lắm .

vé, đi chơi toàn bộ là tôi bỏ !”

Chu Miểu Đình gật đầu lia lịa:

! Anh ấy , ảnh đối xử với tôi rất tốt!

Mọi người đừng ảnh nữa.

Không có người đàn ông nào vừa chịu chi vừa dẫn nhà tôi đi du lịch .

Hơn nữa, đàn ông mà, sĩ diện lắm, tôi đứng chút cũng là chuyện nên làm.”

Người vừa tiếng ban nãy bĩu môi:

“Khác gì lời thiên hạ vẫn : người đáng thương thường là do họ đáng giận.

Bạn đối xử tử tế chỉ là điều cơ bản thôi, không phải thành tích để khoe khoang .”

Bị bao nhiêu ánh dồn vào, mặt Chu Miểu Đình đỏ bừng, bỗng nổi điên lao tới véo mạnh vào tay tôi:

“Tất là tại mày!

Chuyện nhỏ xíu mà cứ phải hơn thua, giờ làm tụi tao bị người ta mắng!

ĐỌC TIẾP :

Tùy chỉnh
Danh sách chương