Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2 - Cuộc Ly Hôn Đầy Bi kịch

Cố Tiêu đứng dậy giật thoại, nhanh chóng hạ giọng dỗ dành vài câu.

“Một đứa vừa mới tốt nghiệp, không hiểu. Em nổi giận gì?”

Anh cau mày nhìn tôi, hoàn toàn không nhận ra mấy chiêu lả lơi .

Trò rẻ tiền thế.

Là anh thật sự không nhận ra, hay anh thích thú ?

Cơn giận còn sôi trong ngực chợt tắt ngúm.

Tôi nhìn Cố Tiêu, chợt tất cả đều vô nghĩa.

2.

suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi vừa mở thoại đã gửi cho tôi một link bài trên mạng.

ID tên là “Trợ lý riêng của Cố”, đăng cách 1 tiếng.

“Đưa đón riêng trong đêm bão, bữa sáng yêu thương chữa lành tâm trạng. Đoán xem vị tài thần tiên là của ai ~”

Tấm đầu tiên là selfie của Lục trong ghế sau xe Maybach.

Tấm thứ hai là cô ta cầm cốc Starbucks, hướng về phía Cố Tiêu đang việc xa xa mà giơ tay cụng ly.

Trên tay cốc còn vẽ một trái tim .

Tôi khựng một chút.

Tối qua Cố Tiêu không hề ra ngoài.

Xem ra anh sai tài xế trong nhà đi đón cô ta.

thoại rung gọi thẳng:

“Ninh Ninh, con trà xanh nào đây, dám mơ mộng về đàn ông của mày vậy?”

“Cố Tiêu biết mình bị dàn cảnh chưa?”

“Mày mau đuổi cổ đi. Bình luận ở dưới gọi là ‘phu nhân giám đốc’ mà tao đọc còn mắc ói.”

Tôi bấm vào trang cá nhân của tài khoản , mới hơn chục bài mà đã gần 300 nghìn follow.

Toàn bộ là nhật ký ‘trợ lý ngây thơ’ và ‘ tài bá đạo’ đầy mùi mờ ám.

Bình luận bên dưới thì phát cuồng, kêu họ mau chóng cưới nhau.

vẫn còn chửi um :

“Con trà xanh giỏi bịa ghê. Ai mà không biết Cố Tiêu là tảng băng tan được mặt mày, tự dưng đi nhớ ngày đèn đỏ của á?”

“Còn dây chuyền đá sapphire kia nữa, không phải thương hiệu mày thích nhất sao.”

Giọng dần.

Một lúc sau, cô ấy nhẹ nhàng hỏi:

“Ninh Ninh, mày đang khóc à?”

Tôi che micro, hít mũi thật mạnh:

“Không, hôm qua lạnh quá, tao bị cảm nhẹ thôi.”

“Không nói nữa. Khi nào mày về Liên Thành? Tao muốn đi mày.”

im lặng một hồi hỏi:

phải Cố Tiêu vì con mà cãi nhau mày không?”

“Anh ấy không cãi nhau tao.”

Tôi nhìn ra ngoài trời âm u.

Cả đêm , kính cửa sổ vẫn còn đọng nước mờ hết cảnh bên ngoài.

là thành phố nhiều quá. Tao không muốn ở nữa.”

Tối qua lúc Cố Tiêu ký vào giấy ly hôn, anh ấy không hề do dự.

Tôi còn gì để luyến tiếc nữa chứ.

3.

Tôi kể luôn mình mang thai cho .

Cô ấy ở đầu dây bên kia hét ầm , bắt tôi phải ra ngoài gặp mặt.

Kết quả tôi đến nhà hàng hẹn thì cô ấy vẫn còn kẹt xe.

Chỗ là quán cơm riêng mà tôi và Cố Tiêu hay ghé, nhân viên đều quen mặt.

Vừa tôi, quản lý đã rất tự nhiên dẫn tôi đi về phía phòng riêng:

“Anh Cố đến một lúc ạ, cẩn thận bậc thang.”

Cố Tiêu ở đây?

Tôi khựng .

Trong phòng vọng ra tiếng nói cười quen thuộc.

“Tao còn nhớ hồi quán vừa món theo mùa, Giản Ninh đã nằng nặc đòi mày dẫn cô ấy tới ăn. Hôm nay sao không gọi cô ấy đi luôn?”

Là giọng của lão Phó Lão Hứa.

“Đang dỗi đấy, kệ cô ấy.”

Giọng Cố Tiêu vẫn lạnh nhạt mọi khi.

“Đều tại em không tốt, không nên tăng ca tới nửa đêm còn gọi cho anh Cố…”

Một giọng nữ nhẹ vang .

Lục mặt.

vì một cuộc thoại thôi à?”

Một phó khác chép miệng.

tính Giản Ninh càng ngày càng quá đáng thật.”

“Cố Tiêu, đừng trách tao nói thẳng. Hồi cô ta theo đuổi mày ghê lắm, cuối cưới được thì chẳng biết trân trọng, cứ mình mẩy.”

“Là Giản Ninh theo đuổi anh Cố sao?”

Lục bất ngờ tiếng, trong giọng lộ rõ vẻ mừng thầm.

“Em cứ tưởng…”

Cô ta đổi giọng, thở dài khe khẽ.

“Haiz, anh Cố đối Giản Ninh tốt vậy, rõ ràng bận đến mức không kịp ăn cơm mà còn phải đi ấy đủ thứ dịp. không ý mà ấy giận dỗi, nhìn mà xót.”

Trong phòng im lặng hai giây mọi người bắt đầu hùa theo.

“Xem kìa, vợ anh còn chẳng hiểu bằng trợ lý Lục.”

“Phụ nữ mà, lớn tuổi thành sư tử , đâu dịu dàng mấy cô gái trẻ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương