Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ra ngoài cửa sổ: “ và Lục Minh Xuyên, lẽ ngay từ đã sai.”
“Tại sao chị lại ?”
“Vì hai thật sự yêu nhau…” khẽ, “sẽ làm tổn thương hay rút cạn nhau – mà sẽ cùng nhau trưởng thành.”
ngây .
mỉm cười với : “ nên, đừng tự trách nữa. phải lỗi của , cũng hoàn toàn lỗi của .”
“ chị…”
“ ổn, ổn hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây.”
Rời khỏi phòng bệnh, bắt gặp Lục Minh Xuyên đang đứng ngoài hành lang.
: “Cảm ơn … vì đã tha thứ cho ấy.”
lắc : “ phải tha thứ, mà buông bỏ.”
im lặng lúc: “Sơ Di, thể chuyện chút ?”
liếc đồng hồ: “Mười phút.”
Trên sân thượng bệnh viện, gió xuân thổi nhẹ, ấm áp dịu dàng.
“ nhớ lần chuyện ở đây ?” tựa vào lan can.
gật . Năm đó năm thực tập tiên, cả hai chúng đều tự trách sau ca mổ thất bại.
Giọng nhỏ : “Khi đó đã nghĩ… cả đời này, muốn cùng trở thành những bác sĩ giỏi nhất.”
“ bây giờ?”
cười buồn: “Giờ thì hiểu… những , sinh ra để xa – nhưng .”
về phía thành phố xa xa: “Lục Minh Xuyên, thật ra nên cảm ơn .”
“Sao lại cảm ơn?”
“Nếu …” , “ lẽ cả đời này cũng chẳng bao giờ biết mạnh mẽ đến mức nào.”
xoay định rời , chợt gọi: “Sơ Di.”
“Gì ?”
“Chúc … nửa đời lại, thật bình an.”
bật cười: “ cũng .”