Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khi xuống máy bay, đang xếp hàng chờ xe, tôi lướt thấy bài đăng:
【Vì con gái thi nên tôi ý cho nó 5.000 tệ để đi , nhưng thật ra tôi hoàn toàn không tự nguyện. Xin hỏi cách nào âm thầm cắt giảm kinh phí con không phát hiện không?】
Bình luận hot nhất phía dưới là:
【Chuyện đó dễ , đừng chuyển cục tiền cho nó, hãy đặt điều kiện mỗi ngày chuyển 200 tệ.】
【Ví dụ như yêu cầu con báo trình từ hôm , giữ lại toàn bộ hóa đơn, mỗi lần tiêu không quá 20 tệ.】
【 9 tối phải quay về khách sạn điểm danh.】
【Chỉ đi xe buýt hoặc xe máy , tiền mua quà lưu niệm không quá 50 tệ.】
“Nếu làm đủ thì cho 200, không làm thì trừ 300. Tôi đảm bảo nó sớm muốn quay về nhà, thậm chí này chẳng muốn đi luôn! lần trị dứt điểm!”
Tôi đọc chỉ biết cạn lời, nghĩ thầm cô bé đó chắc xui lắm.
Đúng đó, thoại tôi rung lên:
“WeChat chuyển khoản 200 tệ.”
1
Tôi màn hình thoại, hơi choáng, bấm lời:
“Mẹ , mẹ cần con mua sao?”
Tin nhắn vừa gửi đi, tay tôi lướt lướt thế nào lại mở đúng bài viết vừa nãy.
200?
Tôi lắc đầu. Không thể nào.
Rõ ràng là mẹ chủ động bảo tôi thi cho đi chơi, phải tôi đòi.
Nghĩ , tôi lên xe taxi, định chụp ảnh gửi mẹ báo an toàn thì mẹ nhắn :
“Đây là tiền hôm nay của con.”
Tôi sững người dòng chữ đó:
“Mẹ , mẹ quên số 0 à? Mới 200 thôi đó!”
Gửi tin , bên kia im lặng rất lâu không lời.
Cũng không đúng, vì rõ ràng chúng tôi nói là 5.000 tệ .
Tôi nghĩ chắc mẹ nhầm, lát chuyển .
Thế là tôi vẫn gửi ảnh đi, nhắn mẹ là con lên xe an toàn.
Không ngờ vài giây , mẹ gọi tới:
“Không nhầm cả, đúng là 200. Đây là tiền hôm nay của con.”
Tôi lập tức nổi cáu:
“Không phải nói rõ sao? Chính mẹ bảo cho con 5.000 ! con đang ở tận Tân Cương đó! Với 200 tệ, con không đủ tiền taxi từ sân bay đến khách sạn !”
“Mới taxi thôi cũng không đủ 200? Không đủ thì đi xe buýt hay chạy xe máy đi! Con đi chơi với bạn bè thì ba mẹ không can thiệp, nhưng con phải học cách tiết kiệm và tự lên kế hoạch! Tụi mẹ cực khổ kiếm tiền phải để con tiêu xài bừa bãi!”
Tôi ra ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt lùi lại phía . Tôi hít sâu hơi, cố gắng năn nỉ:
“Mẹ , Tân Cương rất rộng, chi phí cũng cao. Con hứa là không tiêu hoang . Mẹ chuyển cho con đi, không thì lát con không tiền tiền xe …”
“Với lại chính mẹ bảo con đi , phải con đòi hỏi . sao mẹ nói đổi là đổi ?”
Giọng mẹ tôi chậm rãi vang lên:
“ đó là để con yên tâm thi nên mẹ mới nói . thi . Nếu không phải hoàn vé bị mất mấy trăm tệ phí thì mẹ chẳng cho con ra khỏi cửa !”
lên máy bay, mẹ dặn chuyển tiền, nên tôi mới yên tâm gọi taxi.
trên người tôi chỉ hơn mười tệ. hồ tính tiền nhảy số không ngừng, tôi siết chặt thoại, hoảng hốt nói:
“Mẹ con xin mẹ, 200 không đủ thật , con van mẹ đó, mẹ chuyển cho con chút đi!”
Đầu bên kia bật cười khẽ:
“Muốn mẹ chuyển cũng . Nhưng mẹ vài quy định , nếu con ý tuân thủ tất cả, mẹ chuyển 100.”
Đúng đó, xe dừng lại cửa khách sạn.
“Tít” tiếng, hồ báo giá: 240 tệ.
2
Tôi con số đỏ rực trên hồ taxi…Và cái ví trống rỗng của mình.
Tôi dè dặt hỏi:
“Mẹ , điều kiện là ? Mẹ chuyển tiền cho con đi, lát con nói rõ với mẹ, không? Tài xế đang đợi con tiền .”
Nhưng mẹ tôi lại cứng rắn không nhượng bộ:
“Con phải ý ! Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ lại hại con? Những điều kiện này đều là vì muốn tốt cho con thôi!”
“ mẹ chuyển tr…”
Tôi chưa nói hết câu thì chú tài xế lên tiếng:
“Em gái, nhanh lên chút nhé, tôi phải đón khách khác đó.”
Tôi hơi cuống, vội vàng cúi đầu:
“Xin lỗi chú, cháu ngay đây ạ.”
đó tôi quay lại nói với mẹ qua thoại:
“Mẹ , mẹ chuyển cho con 100 đi, chú tài xế đang giục con tiền .”
Mẹ đáp:
“Mẹ nói đấy, con ý thì mẹ lập tức chuyển 100 cho.”