Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Người Không Có Mùi Và Cô Gái Ngửi Được Lòng Người

1.

Ta là nhi độc nhất của Lễ bộ Thượng thư.

Từ nhỏ, ta đã có một năng lực kỳ lạ, phân biệt thiện ác qua mùi trên thân người.

mũi của ta không giống người thường, có thể ngửi được mùi của lòng người.

Người thiện mang thơm.

Kẻ ác lại bốc mùi h ,ôi th ,ối.

Phụ thân , năng lực tuyệt đối không được để lộ, bằng không ắt chuốc h ,ọa vào thân.

thế, ta rất ít khi ra ngoài, cũng chẳng trò chuyện với ai.

Mãi đến khi ta cập kê, phụ mẫu mới phát hiện, không chỉ mũi ta khác lạ, mà đầu óc cũng chẳng giống người thường.

phu nói: tâm trí chưa khai.

Ta không rõ, chỉ đoán khái rằng họ nói ta ng ,ốc.

Từ đó, phụ mẫu không còn giam ta trong phủ . Không những mời thầy đến dạy chữ, còn thường đưa ta ra ngoài dạo chơi.

Ta tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

Trước mỗi lần ra ngoài, phụ thân đều kỹ:

“Lúc ngửi thấy ai có mùi hôi, chớ vội nói với người khác, đợi về nhà rồi hãy nói cho cha mẹ biết.”

Hôm nay cũng thế.

hôm nay lại không giống những ngày thường.

Mẫu thân nói hôm nay là vạn thọ tiết của Hoàng đế bệ hạ, quan viên từ tứ phẩm trở lên được dẫn gia quyến vào cung chúc thọ.

Ta biết đến Hoàng đế bệ hạ.

Trước đó không , ta cùng mẫu thân đến hí nghe kịch, có nghe người ta bàn tán.

Những lời họ nói ta chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ có một câu:

Hoàng đế bệ hạ là kẻ vô cùng, vô cùng á ,c.

Nếu đã á ,c, vậy hẳn là vô cùng th ,ối.

Để nghiệm chứng điều , khi tất cả quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nghênh tiếp long giá, ta lại cố tình đầu, khẽ hít một hơi.

Có lẽ là không ai đầu, nên mắt ta dễ dàng va phải nhìn của người nọ xuyên qua lớp lớp đám đông.

Hoàn toàn không giống ta tưởng tượng.

không hề th ,ối.

Ngược lại, còn rất đẹp.

Đẹp đến mức giống như… như tiên nhân trong tranh.

Còn chưa kịp nghĩ , phụ thân đã vội kéo ta cúi đầu xuống, cả người d ,ậ p sát mặt đất, r ,un r ,ẩy bất an.

Ta biết, ta lại sai rồi.

Phụ thân đã không được nhìn thẳng vào long nhan.

Ta không tại sao.

Ta nghĩ, đẹp như vậy thì nên ngắm nhìn .

Giống như hoa trong sân ta, ta thích nên ngày nào cũng ngắm.

2.

Hoàng đế bệ hạ không trách ta, cũng không trách phụ thân.

Những lời đồn kia, đều là .

Người không phải người x ,ấu.

cũng không phải người tốt.

Ta chẳng ngửi thấy mùi th ,ối, cũng chẳng ngửi được thơm trên người .

Rất kỳ quá ,i.

Phụ thân không cho ta tiếp tục ngửi , nhét vào lòng ta một đống bánh , rồi bảo mẫu thân dắt ta đi dạo ngự hoa viên.

Hoa viên trong hoàng cung rộng lớn hơn nhà ta .

Không chỉ có loài hoa ta chưa thấy, mà còn có cả những hòn sơn rất lớn.

Rất thích hợp để chơi trốn tìm.

Nhân lúc mẫu thân đang trò chuyện với các phu nhân, ta ôm bánh trốn vào trong sơn.

Không rõ là ta trốn quá giỏi, hay mẫu thân quá ng ,ốc, mà bà mãi vẫn chưa tìm thấy ta.

Ngược lại, ta lại gặp được Hoàng đế bệ hạ.

Người đứng phía sau một hòn sơn, trăng lạnh lẽo rơi trên vai áo, khiến người thêm phần tuấn mỹ.

Ta nghĩ, nếu tiên trên trời là nam tử, vậy ắt hẳn cũng chỉ đến thế .

Trước mặt người là một tử yểu điệu, giọng nàng r ,un r ,ẩy:

“Thứ bệ hạ , thần đều nguyện dâng lên.”

Người bật khẽ:

“Ồ? Vậy trẫm gì?”

Nàng đáp:

“Nếu bệ hạ chịu nạp thần hậu, họ Lý tất nhiên sẽ bệ hạ mà tận tâm tận lực.”

Họ còn nói rất , ta nghe chẳng rõ cũng chẳng .

Đợi đến khi tử rời đi, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào chỗ ta trốn.

Người thông minh hơn mẫu thân, lập tức phát hiện ra ta.

“Hoàng đế bệ hạ, sao người biết ta trốn ở đây vậy?”

Ta từ sau sơn nhảy ra, nghiêng đầu hỏi, môi nở nụ tươi.

Người nhíu mày, đi về phía ta.

Đến khi người đến gần, ta mới ngửi được mùi trên người .

Không phải mùi th ,ối.

Cũng chẳng phải thơm.

Mà là vị đ,ắng nhè nhẹ.

Giống như thứ thuốc cực đ,ắng mà phu kê khi ta bị bệnh lần trước vậy.

3.

Hoàng đế bệ hạ đứng trước mặt ta, đánh giá ta một lúc , cuối cùng mới lên tiếng:

“Ngươi chính là nhi của Thượng thư nhân, Thẩm ?”

Ta gật đầu, vẫn mặt nhìn .

Sao lại mang vị đắng?

Không đợi người hỏi thêm, ta đã lên tiếng trước:

“Hoàng đế bệ hạ, người ăn bao giờ chưa?”

Người dường như bất ngờ trước câu hỏi , hơi sững lại.

Thấy người không đáp, ta chớp mắt hỏi lại.

Một lúc sau, người mới nói:

“Ngươi hỏi chuyện gì?”

người có vị đắng.

Giống như chưa nếm qua vị ngọt bao giờ.

phụ thân đã , không được tiết lộ chuyện ta ngửi được mùi trên thân người.

Vậy nên ta lấy bánh trong lòng ra, c,ắn răng bẻ đôi, nhét một nửa vào tay .

“Ta mời người ăn bánh . Ta vừa ăn xong, bánh rất ngọt, chắc là cho lắm.”

Hy vọng người ăn rồi sẽ không còn đắng .

Người cúi đầu nhìn bánh trong tay, bật khẽ:

“Thẩm , gan ngươi cũng lớn đấy.”

Ta tít mắt:

“Đa tạ bệ hạ khen ngợi.”

Người lại sững người lần .

Đúng lúc , ta nghe thấy tiếng mẫu thân gọi tên ta trong lo lắng từ phía xa.

Chắc là tưởng ta lạc mất.

Ta đâu có ngốc như thế.

Ta vội nhét bánh vào lòng Hoàng đế bệ hạ, thì nghe người trầm giọng nói:

“Đã có người cũng đưa trẫm bánh . nàng trẫm ch ,et.”

“À?”

Ta đầu, chạm vào đôi mắt băng giá .

“Còn ngươi?” người hỏi.

Không sao, ta thấy người lúc vừa lạnh vừa đắng.

Thậm chí còn đáng thương hơn cả con cún nhỏ ướt mưa ta thấy trong sân.

Ta nhón chân, định xoa đầu người, người quá cao, cuối cùng chỉ có thể khẽ ôm lấy một cái.

“Ta Hoàng đế bệ hạ ngọt ngào, sống trăm tuổi.”

!” tiếng gọi của mẫu thân lúc gần.

Ta lè lưỡi, buông tay ra, nhấc váy chạy đi.

Chạy được vài bước, ta chợt nhớ còn một chuyện chưa nói.

Quay đầu lại nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, ta nhỏ giọng :

“Vị tỷ tỷ vừa nãy lừa người đó, đừng tin nàng.”

nàng có mùi h ,ôi.

Lúc điều x ,ấu, mùi còn nồng hơn hẳn.

Nói xong, ta không quay đầu lại , cắm đầu chạy nhanh.

Như vậy, người sẽ không kịp hỏi ta sao biết.

4.

“Ngươi sao biết được?”

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế cao, một tay chống cằm, cúi người nhìn ta.

Khi nãy, phụ mẫu chuẩn bị đưa ta rời cung thì bị người khác ngăn lại.

Sau đó, ta được đưa đến nơi vàng son lộng lẫy .

Trong điện chỉ có ta và hoàng đế bệ hạ.

Mùi đắng trên người người vẫn chưa tan đi.

Ta không đáp vào trọng tâm, chỉ đầu hỏi:

“Hoàng đế bệ hạ, người chưa ăn bánh sao?”

mắt người khẽ dao động, rồi đứng dậy.

đến gần, mùi đắng trên người người đậm.

“Trẫm nghe nói ngươi khác người thường.”

Người đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, mắt mang theo cảm xúc mà ta không được.

Ta cứ ngỡ người biết chuyện ta có thể ngửi thấy mùi vị trên thân người, liền khẩn trương nuốt nước bọt.

lại nghe người nói tiếp:

“Cập kê rồi mà tâm trí vẫn chưa mở.”

Thì ra là chuyện .

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lập tức trừng mắt phản bác:

“Phu tử nói rất nhanh ta sẽ mở tâm trí! Hôm qua ta đã biết đọc thuộc thơ rồi đấy!”

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy bật khẽ.

Lúc , vị công công dẫn ta vào chạy vội vào điện, quỳ gối cách đó không xa, khẽ nói:

“Bệ hạ, Thẩm nhân quỳ ngoài điện cầu kiến.”

“Phụ thân ta?” ta quay đầu nhìn công công.

Công công cúi đầu, không đáp.

Ta lại quay sang nhìn hoàng đế bệ hạ.

Người không để ý đến công công, chỉ nhìn ta, khoé môi mang theo ý :

“Phụ thân ngươi sự rất thương ngươi.”

Ta lập tức gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực:

“Tất nhiên rồi! Phụ thân ta là người cha tốt nhất trên đời!”

“Vậy …”

Người gọi tên ta bằng giọng vô cùng khẽ khàng, cúi đầu đến sát bên tai,

hạnh phúc.”

“Trẫm thì không có phụ thân.”

Đắng quá.

Khi người nói câu , toàn thân như chìm trong vị đắng đặc quánh.

“Vậy để phụ thân ta phụ thân của người luôn, được không?”

Ta vô thức dỗ dành người.

Người thoáng sững lại, mắt như hoà mực, đen sâu như cuốn ta vào.

Một lúc sau mới hỏi lại:

“Có thể sao?”

Ta gật đầu: “Được chứ.”

Người mỉm , đầu nói với công công:

“Cho Thẩm Phong vào.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương