Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Tôi Muốn Mua Nhà Cho Mẹ Không Phải Nuôi Thêm Một Gã Vô Dụng

Tiền thưởng cuối được phát ngàn, tôi dự mua một căn nhà cho mẹ.

Bạn trai biết chuyện, cả người giận, nói: “Em đã kết hôn với anh rồi, tiền em cũng là tiền anh, sao có dùng mua nhà cho người ngoài?”

Tôi giận đáp: “Mẹ em đã một mình em lớn, cho em ăn học, bây vẫn phải ở nhà thuê, em không mua nhà cho sao?”

Hắn nói: “Mẹ em em lớn không dễ dàng, nhưng liên quan gì đến anh? có bản lĩnh, em cũng mua một căn nhà cho mẹ anh đi!”

1

“em mua cho mẹ em một căn nhà, anh giúp em xem thử nhé?” Tôi nép vào lòng bạn trai, chuyển thông tin dự án từ điện thoại cho anh ấy.

Không ngờ, anh ấy bỗng giận, đẩy tôi ra khỏi lòng mình: “ gì? Em mua nhà cho mẹ em?”

Tôi suýt ngã khỏi ghế sofa, tim đập thình thịch, khó chịu nhìn anh ấy: “em mua nhà cho mẹ, anh kích động như thế làm gì?”

“Em mua nhà cho con mụ già , tôi có không giận à?” giận dữ mắng: “Em bây là bạn gái tôi, sau này sẽ là vợ tôi, tiền em cũng có phần tôi, sao em dám dùng mua nhà cho mẹ em?”

“Mẹ tôi tôi vất vả thế nào, đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho tôi, em có biết không?”

“Em nên dùng số tiền hiếu thảo với mẹ tôi. không có mẹ tôi, em em có quen được bạn trai như tôi à?”

“Tôi khinh anh, mẹ anh mới là con mụ già !” Tôi giận lao tới, tát anh ấy một nảy lửa: “Mẹ anh anh khổ cực thì liên quan gì đến tôi? Đã tốn bao nhiêu tiền cho anh thì mắc mớ gì tôi phải quan tâm?”

“Có giỏi thì anh tự kiếm tiền mà mua biệt thự cho mẹ anh đi!”

“Phải nói thật, với mức lương bốn rưỡi anh, có khi mua mảnh đất chôn cất cho mẹ già anh cũng khó đấy.”

“Vậy nên, một kẻ nghèo rớt như anh, gì khiến tôi gả cho anh?”

“Anh có đủ khả năng lo lễ cưới hai không?”

yêu nhau, tháng sống thử, đã bị tôi chơi chán rồi, mà em dám hỏi sính lễ à?”

không tôi, em có ai em sao? Loại đàn lăng nhăng như em, nghe nói chưa chồng đã sống thử, ai mà chẳng coi thường? Ngoài tôi đại lượng chịu em, ai rước em về làm vợ?”

“Tôi kiếm bốn một , kể cả có ly hôn, có con riêng, vẫn có người tranh giành tôi đấy!” Tôi giận dữ tát anh ấy thêm hai , đứng chống nạnh, khí thế bừng bừng: “Tôi không giống như anh, vừa nghèo vừa yếu.”

“Anh có biết bao nhiêu lần tôi phải giả vờ trên giường chiều anh không? bồi thường tinh thần, anh phải đền cho tôi ít nhất mười tỷ!”

“Em… em vừa nói gì?” bị tôi chọc trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng như gan heo, vẻ mặt méo mó, nghiến răng nghiến lợi: “Em dám nói lại lần nữa xem?”

“Tôi nói, anh vừa nghèo vừa yếu, vừa nhanh, loại đàn ông vô dụng như anh, dù có vài cũng chẳng ai thèm!” Tôi nhạt, chỉ thẳng vào mũi anh: “Bây tôi đá anh, biến ngay cho khuất mắt tôi!”

2

“Từ xưa đến nay, chỉ có đàn phải cút đi, tôi là đàn ông, tại sao tôi phải cút?” không cãi , chỉ có giận đáp trả tôi: “Với lại, tôi không đồng ý chia tay, đừng có mơ tưởng viển vông!”

“Dựa vào việc tiền thuê nhà là tôi trả, tiền điện nước cũng là tôi trả.” Bây lại, tôi thấy mình đúng là ngu ngốc, tưởng rằng yêu lâu dài thì trả thêm chút cũng không sao, không ngờ lại dại dột đến thế.

Tôi đúng là đồ ngốc!

anh không cút ra ngoài, thì hãy trả tôi một nửa tiền thuê nhà và điện nước tháng nay.” Tôi mở mã thu tiền, lạnh lùng nhìn anh : “ về việc chia tay, anh không có quyền phản đối.”

“Em tự nguyện trả, tôi đâu có ép em.” hếch mũi, mặt đầy vẻ chỉ trích: “ em tiền, chẳng phải em đã trở thành kẻ mê tiền rồi sao?”

“Tôi mê tiền sao?” Tôi nhạt: “Yêu nhau , quà tôi tặng anh lớn nhỏ cộng lại cũng hơn rồi nhỉ? anh đã tặng tôi gì? Anh có kể ra một thứ không?”

mặt đỏ bừng, không nói được một câu nào.

Bởi vì anh chưa từng tặng tôi gì cả.

“Tôi nấu ăn cho anh, rửa bát cho anh, phơi quần áo cho anh, mang lại giá trị tinh thần cho anh, những điều cũng là sự cống hiến tôi, anh phủ nhận sao?”

“Buồn chết đi được.” Tôi giận khẩy: “Tôi đã anh bao nhiêu , đến mức mà anh không làm , thì chó hơn anh.”

“Anh tưởng mấy việc vặt đủ chứng minh anh đã cống hiến nhiều, yêu tôi đến mức nào sao?

Thật nực , anh tôi mới mười tám tuổi, dễ bị anh lừa dối, cảm kích anh sao?”

anh không chịu trả tiền, thì cút ra khỏi nhà tôi.” Tôi vừa đẩy vừa đá anh ra khỏi cửa: “Tốt nhất anh nên trả lại số tiền tôi đã chi cho anh suốt nay, không thì tôi sẽ kiện anh!”

“Em tự nguyện tặng quà, sao lại bắt tôi trả lại?” Nghe đến chuyện tiền, bấu cánh cửa, thậm chí tỏ vẻ đáng thương hơn cả phụ nữ: “Em nói ra không sợ bị người đến rụng răng à?”

“Tôi sợ gì?” Tôi nhướn mày, lạnh: “Chẳng phải anh suốt ngày xem video, thấy đàn ông quà lại sau khi chia tay thì cho là chuyện hiển nhiên sao? Sao đến lượt anh, anh lại không chấp nhận?”

“Tôi là đàn ông, đương nhiên không giống mấy con đàn đê tiện như em!” tối mắng chửi.

“Mẹ anh mới là đồ đàn đê tiện, mới đẻ ra anh là đồ hèn hạ!” Tôi giơ chân đá vào mồm anh : “Cho anh một đêm suy , hoặc trả tiền, hoặc ngồi tù!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương