Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1
Việc đầu tiên tôi làm khi trọng về năm 1986, là gắng gượng cơ thể yếu ớt, một mình lên núi để tráo đổi đứa bé lòng với một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chỉ vì tôi , đứa trẻ bị lại kia mới chính là con tôi.
Ở kiếp trước, Trần Vũ Mộng con ngoài giá thú, cấu kết với chồng tôi – Lục Tranh – lén tráo đổi con gái tôi, ở núi .
Còn tôi thì cực khổ nuôi con cô ta, đến cuối cùng lao lực bệnh nằm liệt giường.
đến tận sắp chết, tôi mới thấy ba họ tay tay đứng trước giường bệnh, đó tôi mới sự thật.
Đời , tôi sẽ bắt họ giá.
Khi tôi bế con gái trở về nhà, Lục Tranh chỉ liếc một đã nhận ra đứa bé bị bỏ, sắc trắng bệch:
“Không! Đây không con gái tôi!”
…
Đứa bé lòng tôi bị gió ban đêm thổi suốt mấy tiếng đồng hồ, gương nhỏ đỏ ửng vì , nhưng đường nét thấp thoáng vài phần giống Lục Tranh.
Đứa trẻ là kết tinh tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, nhìn qua là giống cha.
Lục Tranh – cha – lại trợn dối trắng trợn, một mực phủ nhận đây là con anh ta.
Tôi gắng kìm nén căm hận, nhưng tay ôm con không ngừng run rẩy, móng tay dưới lớp tã gần như cắm sâu vào da thịt.
Nhưng tôi hiểu rõ.
Bây giờ chưa vạch hắn.
Tôi thu lại vẻ lẽo đáy , bình tĩnh lời:
“Đây là con gái tôi. Không kẻ buôn nào đã tráo đổi con chúng ta, ném cô bé ra núi.”
“May tôi đã làm dấu, nên mới tìm được con bé về.”
Sắc Lục Tranh biến đổi liên tục, hắn vội vã hỏi dồn: “… đứa bé kia đâu ?”
Tôi không chút biểu cảm:
“Tất nhiên bị bỏ lại trên núi. Con bé đó là do cha mẹ nhẫn tâm bỏ, liên quan gì đến tôi?”
Nghe , Lục Tranh lập tức nổi điên:
“Lâm Mộ Vân, sao độc ác đến ! bỏ mặc một đứa bé sơ cô đơn giữa núi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi… tôi không tha cho đâu!”
“Con kẻ buôn , anh gấp gì?” Tôi thản nhiên đáp.
“Độc ác chính là cha mẹ . Muốn tráo con tôi, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không. núi có không ít chó hoang, chẳng lẽ họ không sợ một đứa trẻ bé tí bị chó hoang…”
Chưa hết câu, Lục Tranh đã hoảng loạn lao ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng hắn biến mất màn đêm, tôi cười , bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào thịt.
Vì con tình nhân chồng tôi nhẫn tâm bỏ chính con mình.
Tôi đúng là mù mới gả cho hạng như hắn.
Giờ đây được sống lại một lần, tôi sẽ khiến hắn, khiến bọn họ, lại tất cả.
Giống như kiếp trước, cơ thể tôi yếu ớt không có sữa, con gái khóc gào vì đói đến khản cả cổ.
Tôi vội nấu chút nước cơm loãng cho con bú tạm.
Nhưng bé khóc càng càng to, chỉ sợ bị cảm do dầm sương gió đêm qua.
Không chậm trễ, tôi ôm con chạy đến trạm tế.
Vừa bước vào đã đụng Lục Tranh cũng đang bế đứa bé khác, ánh hắn nhìn tôi đầy hận thù, xông tới vung tay tát tôi một thật mạnh.
“Tất cả là tại ! bỏ mặc đứa bé mới ngoài núi để chịu rét.”
“Nếu tôi không kịp đến, đám chó hoang kia đã xé xác . Trên đời sao lại có mẹ độc ác như !”
Chương 2
tát đến quá bất ngờ, tôi chưa kịp phản ứng thì đã sưng rát đỏ lên.
tá bên cạnh vội vàng kéo Lục Tranh ra.
Tôi ôm con, tiến lên một bước, vung tay lại một tát không kém phần mạnh mẽ.
“Lục Tranh, anh mù à?”
“Tôi đã rất rõ, đứa bé tay tôi mới là con gái tôi. Đừng hòng dùng con hoang ngoài kia để lừa tôi. Tôi nhận ra rất rõ, đâu mới là con mình.”
Kết hôn với Lục Tranh hơn một năm, bình thường tôi chuyện còn không lớn tiếng, hôm nay công khai phản kháng, đánh hắn một .
Lục Tranh rõ ràng có chút choáng váng, năng lắp bắp:
“… làm sao được đứa nào mới là con gái thật sự?”
Tôi không nhiều, lập tức vén một góc khăn quấn để lộ bờ vai con gái, nơi ấy có một vết bớt màu hồng nhạt.
Không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
“Con gái tôi ngay từ ra đã có vết bớt ở vai, tôi sao có thể nhận nhầm?”
“Nếu anh không tin, thì gọi hết bác sĩ và tá đỡ đẻ hôm đó đến hỏi.”
Các tá ở trạm tế đều có thể làm chứng, ai mới thật sự là con tôi.