Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4 - Học Sinh Hạng Bét Cũng Có Tư Cách Yêu

08

Tôi theo Tạ Bắc Thư đến một phòng học trống trong khu thực hành.

đưa cho cậu ấy một xấp bài với điểm số xấu tệ, tôi có chút lo lắng.

Trước đây, tôi cũng từng nhờ người khác chỉ bài.

phó học tập là một trong số đó.

Nhưng cậu ta chỉ liếc qua bài của tôi, rồi đẩy lại, ấp úng nói:

“Thôi , , cậu không hợp với việc học đâu.”

Tôi không hiểu.

Tôi chỉ muốn hỏi một bài toán thôi mà.

Liên quan gì đến chuyện tôi có “hợp học” hay không?

Tôi nói như vậy.

Mặt cậu ta xanh rồi đỏ, sau đó bất ngờ đưa tay hất hết giấy bút của tôi xuống đất.

“Được, vậy tôi nói thẳng nhé. , phải cậu không moi được tiền Tiêu nên định quay sang bòn rút tôi à?”

Tôi chết lặng tại chỗ.

“Tôi không có…”

Cậu ta tự tiện ngắt lời:

“Tôi không phải loại người cậu . Tôi còn phải thi đại học, không muốn bị người ta đang nói chuyện với loại như cậu.”

Rồi cậu ta bỏ .

Tôi cúi xuống nhặt lại bài , với cây bút rơi vỡ.

Tôi… là “loại người như thế nào”?

sau lần đó, tôi không bao giờ nhờ trong chỉ bài .

Thầy cô cũng mấy muốn để ý đến đứa học sinh lẹt đẹt cuối như tôi.

tới lui, tôi chỉ còn cách tìm đến Tiêu.

Nhà Tiêu khá giả, tuy mấy khi chú tâm nghe giảng nhưng luôn có gia sư theo sát, nên thành tích giữ ở mức trung bình – mà như thế còn hơn tôi rất nhiều.

Ban đầu, cậu ta cực kỳ khó chịu khi tôi cầm bài tới “làm bộ” chăm học.

Nhưng , gặp nhiều rồi, cậu ta cũng có tiện tay chỉ cho tôi một hai câu.

“Ở đây thêm một đường phụ là ra được đáp án rồi. Không thể nào, như thế còn không hiểu á? , đầu óc cậu đúng là heo mà, tôi nói rồi, cậu không có tố chất, nên chấp nhận .”

Có lẽ tôi thực rất ngu ngốc.

Thêm một đường phụ vào rồi, mà về nhà ngồi cả buổi tối không giải ra nổi bài đó.

Nên… tôi thật rất sợ.

Tôi sợ Tạ Bắc Thư sẽ giống như đám chữ bay kia nói – phát hiện tôi chỉ là một kẻ đầu rỗng tuếch.

Sợ cậu ấy cũng sẽ giống phó, giống thầy cô, giống Tiêu – bỏ tôi.

Nếu lần này không được…

Tôi , chắc mình sẽ thật bỏ cuộc.

Tạ Bắc Thư không nói một lời, lật xem hết các bài của tôi, rồi cầm một quyển sách tham khảo bên cạnh lên cứu.

Tim tôi này cứ đập thình thịch, thấp thỏm không yên.

Cuối , cậu ấy mở miệng:

“Bạn làm trước mấy bài ví dụ mình đánh dấu theo hướng dẫn trong sách, rồi thử làm lại các bài sai trong bài xem .”

Cậu ấy… chịu dạy tôi.

Cậu ấy không chê tôi ngu!

Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, nước lập tức trào ra.

Tôi chỉ đành cúi đầu thật thấp, giả vờ chăm chú làm bài.

Tạ Bắc Thư tưởng tôi bài khó, bèn nhẹ giọng an ủi:

“Đừng sợ, mấy bài bạn làm sai đa phần là dạng. nhiều vậy thôi, nhưng nếu hiểu được một dạng, những bài còn lại cũng sẽ làm được hết.”

Tôi dụi , gật đầu thật mạnh.

Hu hu.

Cậu ấy thật tốt.

Rõ ràng có thể nói tôi học dở, mà lại không hề làm vậy.

09

Phương pháp mà Tạ Bắc Thư dạy tôi thật rất hiệu quả.

Sau khi nghiền ngẫm kỹ các bài ví dụ, tôi cảm mình cuối cũng nắm được cách giải của dạng bài này.

Làm liền mấy chục bài tương tự, đến khi gặp lại kiểu đề ấy, gần như không cần suy nhiều, phương pháp giải tự nhiên hiện ra trong đầu.

Tôi không kìm được phấn khích, đem bài vừa làm xong đưa cho Tạ Bắc Thư xem.

Cậu ấy nhíu mày, im lặng hồi lâu rồi mở miệng:

“Bạn .”

vậy?” Tôi lập tức căng thẳng.

lẽ… tôi cảm mình làm đúng, nhưng thật ra lại sai hết?

Tạ Bắc Thư thẳng vào tôi, nói:

“Lần sau nếu có bôi nhọ bạn , hãy lên tiếng phản bác. Biết chưa? Một khi bạn mặc kệ, lời đồn sẽ bắt đầu cắm rễ trong lòng người ta. Lâu , cho dù là điều không có thật… cũng sẽ bị xem như thật.”

Tôi buột miệng đáp:

“Tôi không quan tâm.”

Nhưng tôi thật … không quan tâm ?

Tạ Bắc Thư tôi, không nói thêm gì.

Ánh cậu ấy bình tĩnh đến mức khiến tôi chợt nhớ lại nhiều chuyện.

Những ánh khác lạ bạn bè, những tiếng thầm khe bên tai, ánh khinh khỉnh của Tiêu mỗi khi nhắc đến tôi, như thể đang nói về một con chó.

Tiếng mắng mỏ sắc bén của phó…

Những điều mà tôi luôn tự nói với bản thân là “không quan tâm”, này lại tan chảy trong ánh dịu dàng của Tạ Bắc Thư, rồi đè nặng lên vai tôi, đến mức không thở nổi.

Tôi thật … không quan tâm ?

Tôi khó thở, chỉ có thể gật đầu:

“Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.”

Tạ Bắc Thư không nói thêm, cũng không tiếp tục đào sâu chủ đề đó, chỉ lặng lẽ chọn ra các câu sai trong bài của tôi và kiên nhẫn giảng giải từng bước một.

Mãi đến tận khuya, buổi học kèm một – một này coi như kết thúc.

Tôi có chút áy náy:

“Xin lỗi, làm mất nhiều thời gian của cậu quá. Có ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu không?”

“Không .”

Tạ Bắc Thư vừa trả lời vừa thản nhiên nhét đồ vào cặp.

“Dạo này ôn tập thế này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi sẽ đậu trường nào đâu, lắm chỉ ảnh hưởng đến việc tôi có giành thủ khoa hay không thôi.”

Tôi siết chặt tay lại trong im lặng.

Học bá cũng nói chuyện kiểu này ?

Có hơi… đáng ghét đấy.

Trời tối mịt, dù tôi nhiều lần chối, Tạ Bắc Thư nhất quyết đưa tôi về đến gần cửa nhà.

Trước khi tạm biệt, cậu ấy đưa cho tôi quyển sách tham khảo dùng nãy.

“Cầm lấy , bạn . Mấy nội dung trong sách này tôi không cần , bạn dùng sẽ hợp hơn.”

【Lừa vậy trời, rõ ràng là nam chính chạy ba tiệm sách mua được cho đấy! Chính ảnh còn cần mấy cuốn cơ bản thế này đâu!】

【Tôi chịu không nổi rồi! Ship ngay combo nam thần thiên tài x nữ phụ ngốc nghếch thôi!】

【Ơ nhưng mà nói thật, đến nước này rồi thích cũng được ha?】

【Ship kiểu này được á? Mấy người bị gì vậy, khẩu vị lạ quá luôn á!】

【Kệ , tôi cứ ship đấy! Nữ phụ tới giờ còn chưa làm gì xấu, còn đỡ hơn bà nữ chính chuyên bắt nạt người khác!】

ra là vậy…

Tôi nhận lấy quyển sách, cong lên cười.

“Cảm ơn cậu nhé. Mà nè quyển sách này còn tinh, tôi còn tưởng là học bá cố tình mua cho tôi cơ đấy.”

Tạ Bắc Thư bật cười :

“Nếu đúng là vậy, bạn có chịu khó làm bài hơn không?”

Tôi một lát, rồi đùa lại:

“Cũng có thể lắm. Tạm biệt nha, bạn Tạ.”

Tạ Bắc Thư theo bóng lưng tôi khuất trong bóng tối.

Mãi thật lâu sau, cậu ấy bật cười giữa màn đêm:

“Hẹn gặp ngày mai.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương