Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Món Nợ Từ Giang Hồ

Tôi đợi ở làng suốt nửa ngày, mặt trời đã bắt đầu chói chang.

Lâm Việt Tịch dẫn theo đến đúng vị trí định vị tôi gửi.

“Em chắc chứ?” – anh hỏi tôi không một lần.

Tôi hiểu sự thận trọng anh. Những năm qua anh đã quá nhiều lần hy vọng rồi thất vọng.

Tôi gật đầu – em chắc chắn.

Căn nhà kia là nhà gỗ. mọi người cùng bước vào, gia đình ăn cơm.

Việt Dã bê nồi cơm chuẩn đặt lên bàn, thấy tôi sững người, nồi rơi xuống đất “choang”.

“Anh lại gì thế hả!” – cô gái buổi sáng hôm đó lập tức định xông lên đánh anh.

Nhưng các đã lên tiếng chặn lại:

tôi được thông tin về một trường hợp mất tích, cần kiểm tra sổ hộ khẩu gia đình.

Nhà các anh có người rất giống với người tôi tìm kiếm, mong gia đình hợp tác.”

Người trong làng có phần e dè thấy , nhà ai cũng nhìn nhau, không ai dám nói gì.

“Đồng chí này, tôi muốn đưa người về xét nghiệm quan hệ huyết thống.” – nói thêm.

nhà ấy không ai phản đối – bởi vì thấy Lâm Việt Tịch, họ cũng bắt đầu hiểu chuyện gì xảy ra.

Giống quá đỗi.

Việt Dã tròn mắt, nhíu mày nhìn Lâm Việt Tịch:

anh lại giống tôi như ?”

Lâm Việt Tịch cuối cùng không nhịn được nữa:

“Anh là anh trai em! Em không ra anh nữa !”

Anh vốn là người điềm đạm, lịch sự, giờ lại hét lên một tiếng đầy xúc động, khiến Việt Dã cũng dọa cho giật mình.

“Còn cô ấy, em cũng không ra ?” – anh vào tôi.

Việt Dã nhìn tôi đầy hoang mang, lí nhí nói:

“Xin lỗi…”

một câu xin lỗi thôi, nước mắt tôi lại tuôn ào ạt.

“Việt Tịch, bình tĩnh lại, mọi chuyện không đơn giản đâu. Người còn sống là may mắn rồi.” – một người cùng lên tiếng.

Mấy này đều là đồng nghiệp cũ ba mẹ anh.

trở lại thành phố đã là nửa đêm.

Lâm Việt Tịch định đưa Việt Dã về nhà nghỉ ngơi, sáng mai mới đến bệnh viện.

Nhưng các không đồng ý:

“Việt Tịch, cứ theo đúng quy trình . Mọi người cũng bình tĩnh lại.”

“Tôi… tôi có thể ôm cậu ấy một chút không?” – tôi nhìn Việt Dã hỏi.

hỏi lại ý Việt Dã, anh nhìn tôi một rồi khẽ gật đầu.

Tôi ôm chặt lấy anh, cảm rõ nhịp tim anh – chính là Việt Dã tôi.

Tôi buông ra, lập tức ngẩng đầu hôn anh một .

Sau đó người bước .

tôi lên xe, ánh mắt anh dõi theo tôi không rời.

Tôi hình trái tim về phía anh.

Anh mỉm cười.

“Anh Lâm… anh ấy về em chứ?” – tôi hỏi Lâm Việt Tịch.

, giờ cậu ấy đã là người trưởng thành rồi… có lẽ phải hỏi chính cậu ấy thôi.”

“Nếu cậu ấy thật sự không nhớ gì, ta hiện tại đối với cậu ấy… là người xa lạ.

Nhưng… hy vọng là .”

Tôi lại không kiềm được, nước mắt trào ra.

“Ông trời thương em thôi… em đã vất vả lắm rồi.” – anh xoa nhẹ đầu tôi.

đêm hôm đó tôi không tài nào chợp mắt.

Mãi đến gần sáng mới mơ màng thiếp một chút.

Tôi mơ rất nhiều… và đều là những giấc mơ không vui.

Mơ hồ nghe ngoài có tiếng động – là anh Lâm đến gọi tôi ?

Trước đây có vài lần tôi say xỉn ngủ mê man, khiến anh Lâm quá lo tôi đã cho anh mật khẩu cửa nhà.

Anh nói nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh không thể nào ăn nói với Việt Dã được.

Cửa phòng ngủ cũng mở ra, nhưng tôi ngủ li bì.

“Cậu gọi nó thử xem.” – loáng thoáng nghe thấy giọng anh Lâm.

.” – giọng nói này từ xa vọng đến, rồi dần dần trở rõ ràng.

Tôi khẽ mở mắt, thấy có một người xổm cửa sổ, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

Tôi nhìn anh, nước mắt liền tuôn rơi, rồi òa khóc như đứa trẻ.

“Đừng khóc nữa, anh đến rồi… anh em.” – anh nói.

Anh lên giường tôi, giơ muốn lau nước mắt cho tôi.

Tôi bật dậy, nhào vào ôm lấy anh.

“Ái dà… chết tiệt.” – anh Lâm bỗng chửi một câu rồi bước nhanh ra ngoài.

Chắc hôm qua đến giờ sốc quá nhiều, giờ đến mức bùng phát luôn rồi.

“Anh đợi ngoài này, hai người tranh thủ nha.” – giọng anh Lâm vọng lại từ ngoài cửa.

Đến tôi cảm thấy ai đó kéo áo mình, tôi mới ra áo khoác kéo lên cao…

Cũng may chưa lộ gì nghiêm trọng – tối qua tôi quên không cởi áo ngực.

“Anh thật sự… về rồi ?” – lòng tôi trống rỗng, hỏi khẽ.

Anh trở ngoan ngoãn đến lạ thường.

“Ừ.” – anh đáp nhỏ.

“Anh nhớ lại em rồi à?” – tôi lại hỏi.

“Một chút… cho anh thêm chút thời gian.

Anh phối hợp điều trị.

Anh nghe lời em hết.” – anh nói.

Tôi không kìm nổi nữa, vòng qua cổ anh, hôn lên môi anh một thật mạnh.

Anh đơ người, mặt đỏ bừng, không biết phải phản ứng thế nào.

16

Tôi hỏi anh Lâm “Anh ấy… là tự chọn em đúng không?”

“Nếu biết trước em quan tâm đã ghi âm lại rồi. Nó nói: ‘Em nghĩ cô ấy cần em hơn.’”

Tôi mừng phát điên.

“Có lẽ kiểm tra não, xem nguyên nhân mất trí nhớ là gì.”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Em đối xử tốt với anh ấy.” – tôi nắm chặt lấy anh.

Anh cụp mắt, yên lặng nhìn tôi, vẻ bình thản.

Mấy ngày sau, anh ấy được đưa đủ loại xét nghiệm.

còn dẫn anh lại nơi ở cũ, rõ mọi chuyện.

Tôi lo lắng không yên: “Anh Lâm nhỡ đâu… anh ấy về rồi không muốn lại ?”

, cậu ấy có tình cảm với em mà.

Nó nói lần đầu nhìn thấy bóng lưng em bờ biển, đã thấy quen lắm rồi.

Thấy em một mình, buồn bã… muốn đến ôm lấy em.

Bác sĩ cũng nói, trí nhớ có thể dần phục hồi nếu đến những nơi quen thuộc.”

Nghe tôi mới yên tâm phần nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương