Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta giận dữ phản bác: “Ta qua gả phu quân, còn các ngươi lại dám… mặc đồ giống nhau!!”
đây, nước mắt ta lại chực trào ra.
Khóe mắt thấy người lại đưa mắt nhìn nhau, ta lập tức quát lớn:
“…Không lén lút liếc mắt đưa tình lưng ta nữa!”
Mặt Oanh Oanh nhi lập tức đỏ ửng quả đào.
Nàng ôm lấy vai ta, giọng ngọt mật, dịu dàng dỗ dành:
“ nào, đều là lỗi của ta, khiến A Lựu đau lòng rồi… là một bộ y phục , hay là để ta chợ thím Chu mua vải, rồi may riêng cho ngươi một bộ mới, chăng?”
Ta sụt sịt mũi, hỏi lại:
“ sao?”
“Dĩ nhiên là .”
Oanh Oanh nhi giơ ngón tay lên thề thốt:
“Ta nhất định sẽ may cho A Lựu một bộ đẹp, đảm bảo thư đường ai thấy đỏ mắt vì ghen tị!”
“Vậy rồi.”
Ta lùi lại một , trợn mắt nhìn nàng: “Nhưng ngươi không thân với Mộc Lan nhất!”
Lại quay sang nhìn Mộc Lan:
“Ngươi không thân với Oanh Oanh nhi nhất!”
người đồng thanh đáp ứng.
Ta ấy mới tạm nguôi giận.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, cười tươi rạng rỡ.
Xem hòa hảo trở lại rồi.
Rầy rà cả buổi trời, này ta mới nhớ ra việc chính.
Ta vẫy tay gọi cả , ra vẻ thần bí thì thầm:
“Ta có một chuyện quan trọng muốn bàn, mau ghé tai lại đây…”
Ba đầu lông mềm lông mượt chụm lại một chỗ.
Hồi lâu …
“Tốt lắm!”
Oanh Oanh nhi mắt sáng rỡ sao, vỗ tay reo lên:
“Ý này là tuyệt!”
8
trở nhà thì là hoàng hôn.
Ta nhảy chân sáo hát khẽ, đeo túi sách tới cổng.
Phụ thân đứng chắp tay lưng, vẻ mặt nhàn nhã, thấy ta liền cất tiếng chậm rãi:
“…Ta mới định bắt chó đất nhà ta , thì lại vác mặt rồi đó .”
Ta tươi cười hí hửng nhìn phụ thân: “ mới không để bắt đâu nha!”
Hương cơm nóng hổi theo gió lan ra, bụng ta liền réo lên một tiếng, ta kéo tay áo phụ thân, lôi người thẳng vào trong viện.
“Đói quá, đói quá!”
Ta nhảy một qua ngưỡng cửa, bím tóc dài quất vểnh lên tận trời: “… ơi, tối nay ăn ba bát cơm!”
dứt .
Người đang đứng giữa sân chợt ngẩng đầu nhìn lại.
Ta giật mình đánh thót, ấy mới sực nhớ: mình nay có phu quân, ra ngoài rong chơi tận giờ mới , làm người ta đói meo hay sao.
Trong lòng có chút chột dạ, ta rón rén tới định mở giải thích.
Nào ngờ người kia lại lên tiếng trước: “Khóc rồi à?”
Ta sửng sốt.
Tố cúi đầu nhìn ta, giọng nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Phu quân của ta, đôi mắt quả nhiên tinh tường lạ.
Ta cảm thán: “Phu quân, lẽ chàng là hồ ly tinh biến thành đó sao?” — cơ trí vậy.
Phía , phụ thân ta loạng choạng suýt ngã.
Ta quay đầu nhìn người một đầy nghi hoặc, rồi lại quay sang Tố , ngẩng mặt nhìn tới nhìn lui.
Nhìn hồi lâu.
Cuối cùng trong đôi mắt đẹp kia phản lại hình ảnh đôi mắt ta sưng húp hạt táo tàu.
Tố khẽ cười: “Nếu ta thực là hồ ly thành tinh, thì làm sao đây?”
Ta ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Vậy thì phu quân cứ đường phu quân , một ngày nên nghĩa trăm ngày nên tình, thiếp không nỡ gọi đạo sĩ tới bắt chàng đâu.”
Hắn ngạc nhiên: “Là A Lựu luyến tiếc không nỡ hại ta sao?”
“Không đâu.”
Ta nhìn hắn đầy thành : “Chàng tu thành hình người, tất là yêu quái pháp lực thâm sâu. Mời đạo sĩ biết tốn bao nhiêu tiền… mà thiếp thì không có tiền a.”
Phía , phụ thân ta lại lảo đảo thêm lần nữa.
“ !”
Chắc là bụng đói cồn cào, phụ thân bèn sốt ruột cắt ngang câu chuyện:
“…Ăn cơm, ăn cơm trước ! Cá nguội ăn không ngon đâu!”
Tố mỉm cười gật đầu, thong thả vào trước.
Ta chậm một , toan theo, thì bị phụ thân kéo tay giữ lại.
Người đưa tay sờ cổ ta.
“Tốt, tốt!”
Thở phào nhẹ nhõm, người có vẻ an tâm lắm, vẻ mặt đầy mãn nguyện:
“…Vẫn lành lặn, nguyên vẹn, vai còn vác một quả đầu lợn .”
?
kiểu phụ thân gì vậy chứ!
Ta hừ một tiếng, hất tay người ra: “… mới là đầu lợn!”
rồi nhanh vào phòng.
Phụ thân lắc đầu xua tay vào theo. Thấy ta nhanh nhẹn rửa bát bày đũa, ông ta ra vẻ đắc ý mà mở nắp nồi cơm, dỡ lớp lá chuối phủ lên trên.
Mùi cơm canh nóng hổi tỏa ra thơm nức cả phòng.
Ta nuốt nước miếng ròng ròng.
Chờ đồ ăn dọn xong, ta lại bỗng trầm ngâm không nhúc nhích.
Nghiêm mặt, ta tay sang trái: “… xuống.”
xuống.
Lại nghiêm mặt sang : “…Phu quân xuống.”
Phu quân xuống.
“Có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”
Ta vỗ ngực, giơ ngón tay phía mình, long trọng tuyên ngôn:
“…Ta, Thanh Lựu đây!”
“Sẽ bắt đầu làm ăn, tự nuôi gia đình từ nay trở !”
9
Trong phòng, bốn bề tĩnh lặng tờ.
Ta nhìn người này, lại nhìn người kia.
Chốc lát , trong phòng vang lên một tràng cười long trời lở đất.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Phụ thân cười ngã nghiêng lăn lộn, ôm bụng kêu “ối ôi, ôi ôi”: “…Sao mà bụng đau quá mất!!!”
Tố không nén , khoé môi cong lên bật cười.
Ta bị trận cười ấy chọc cho đỏ mặt tới mang tai, ra khỏi miệng mang theo mấy phần giận dỗi: “…Cười, cười, cười! Cười gì chứ?!”
tay chống nạnh, ta tức tối : “Các… các người, đừng có khinh thường ta!”
Phụ thân vẫn còn cười chưa dứt.
Một , người mới lau giọt lệ nơi khoé mắt, vẫy tay gọi: “Ăn cơm, ăn cơm nào, không ăn là món nguội mất đấy!”
Ta bị hắt một gáo nước lạnh, thừ ra biết sao, bèn trút giận lung tung.
“Đúng là phụ thân xấu xa!”
Ta hậm hực: “…Trước thì cứ khen có chí khí, giờ lại quay ra cười , lẽ những trước kia đều là dối sao?!”
“Phụ thân ta chưa từng hư ngôn!”
Chương 6 tiếp :