Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Ly Hôn Xong Tôi Mang Thai Con Nhà Tài Phiệt

9

Cuối năm, công ty tổ chức tiệc tất niên. Bố tôi tôi đi – ý là để tôi bắt đầu làm quen với tầng lớp lãnh đạo, chuẩn bị tiếp quản.

Tôi ngồi ở bàn , lượt các sếp đến chúc rượu. Chỉ có Dư Hoài là người duy nhất không thuộc cấp lãnh đạo nhưng vẫn tìm cách chen lên mời rượu. Cả gương mặt anh ta hiện rõ chữ: “tham vọng.”

Vừa bước lại gần, thấy tôi đang ngồi ở bàn , Dư Hoài tức đơ người.

Lại nhìn sang người ngồi cạnh tôi – là Chủ tịch hội đồng quản trị – thì càng hoảng hốt. Quên sạch lời chúc rượu đã chuẩn bị, đứng như trời trồng không nhúc nhích.

Một chú ngồi cạnh, vốn là bạn lâu năm của bố tôi, thấy Dư Hoài đến liền chỉ tay giới thiệu với mấy cổ đông trên bàn:

“À, cậu này là Dư Hoài, trưởng phòng thiết kế đấy. Anh này, kia là con rể anh đấy.”

Dư Hoài run tay suýt làm rơi rượu, cố giữ lại mà bàn tay vẫn run lẩy bẩy, bước đến gần hơn:

“Chào Chủ tịch, tôi là Dư Hoài…”

Bố tôi chẳng thèm ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm.

“Nghe cậu mới với Từ gần đây, tiếc đấy. Một nhà thông gia tốt thế mà… ha ha ha…” – Câu cười của ông chú này đúng kiểu “đâm xong lại rắc muối”.

Dư Hoài đứng đó gần mười phút, từng ra vào không ít nơi lớn, mà này vẫn không nói nổi lời nào. Mồ hôi đổ ướt trán, môi run rẩy, mặt trắng bệch như giấy. Trong đầu xoay như chong chóng.

Anh ta từng đến việc người mà luôn ao ước bám víu – hóa ra lại gần mắt, thì như ở tận chân trời. Anh ta chỉ tôi kiêu ngạo, không coi trọng anh ta, nên muốn đổi người mới. Không ngờ “đổi người” đó lại khiến anh mất đi một hậu thuẫn lớn đến vậy.

10

Lấy lại bình tĩnh, Dư Hoài không thể để cơ hội ngàn năm có một này vụt mất. Mặt dày đổi sang vẻ mặt tức:

“Bố, là lỗi của con. Con nhất thời hồ đồ nên mới rời bỏ Từ. Sau này con nhất định bù đắp cho con bé…”

Nói rồi, anh ta cầm rượu bước đến mặt tôi, định “tạ lỗi” để lấy lòng bố tôi.

Đã lâu không gặp, bụng tôi đã bắt đầu lộ rõ. Thấy bụng bầu của tôi, Dư Hoài tức khựng lại, không nói nổi một lời nào nữa.

Bộ não hoạt động hết công suất, anh ta đột nhiên ngộ ra điều gì đó, mặt mày tươi rói, cơ hội đã đến.

Từ… đây là… con của anh đúng không? Sao em không nói với anh?

Bố, là con sai. Con về dọn dẹp lại mọi , về chăm sóc Từ đàng hoàng.

Con đích thân đến nhà xin lỗi. Bố ơi!”

Cả bàn tiệc đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ – một kẻ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Bố tôi cười nhẹ, vỗ tay tôi:

“Đây là con gái tôi. Nó muốn gì mà không có được? Đứa bé trong bụng là cháu tôi – người thừa kế tương lai của nhà họ . Một số người… nên giữ khoảng cách thì hơn.”

Dư Hoài vẫn không tức giận, nghe đến “người thừa kế” thì càng cười nịnh:

“Đúng đúng đúng, bố nói rất đúng, tất cả đều là lỗi của con.”

Tôi nhìn bộ dạng đang cố đấm ăn xôi đó mà trong lòng ngán ngẩm.

năng lực này, sao không đi làm diễn viên cho rồi? Da mặt dày như vậy, làm gì mà chẳng thành công?

Tôi chống cằm, nhìn anh ta vẫn chịu về chỗ, quanh quẩn bàn bắt từng người, ra dáng như “con rể hụt của chủ tịch”.

Cả bàn toàn là bạn thân của bố tôi, ai cũng biết , có châm chọc thế nào anh ta cũng cười gượng, cố giới thiệu bản thân.

11

“Biến.” – Cuối bố tôi cũng lên tiếng.

Đối phó với loại người như thế này, giữ phong độ là vô dụng.

Ông cố tình nói lớn để mọi người đều nghe thấy, thẳng thừng đuổi người.

Gương mặt Dư Hoài méo xệch, không giả vờ nổi nữa, lủi thủi quay về chỗ ngồi tận cuối bàn.

Sáng hôm sau, như dự đoán, anh ta vác cả đống quà cáp đến tận nhà.

Bố tôi không có ở nhà, mẹ thì đang đi spa, chỉ có tôi và Lê Lê ở nhà.

Vừa vào cửa, Dư Hoài đã đảo mắt nhìn quanh khắp biệt thự, ánh mắt như đang xem “của nhà ”:

Từ… Chủ tịch là bố em? Tại sao em bao nói cho anh biết? Nếu anh biết… sao anh dám đối xử với em như vậy.”

Nói rồi anh ta bắt đầu đi vòng quanh phòng khách như thể đang “kiểm kê ”.

Tôi nhìn anh ta, cười lạnh:

“Vậy nói cho anh biết thì sao? Anh không lăng nhăng với Thẩm Thanh? không đưa cô ta đi khám thai? không kết với cô ta?”

Dư Hoài luống cuống, vội ngồi xuống mặt tôi:

“Nếu anh biết, anh đã tránh xa cô ta từ lâu rồi. Lúc đó anh chỉ là em xem thường anh nên mới tìm Thẩm Thanh. Cô ta tôn sùng anh, làm anh thấy tự tôn một chút… nhưng ra, cô ta làm sao sánh được với em? Cô ta chỉ là một đứa quê mùa… bọn anh… ra chỉ có một , chỉ là…”

“Dư Hoài. Anh sai thì nhận. Từ trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh cũng đừng đến đây gây phiền nữa.”

“Anh về với cô ta. Vợ à… cho anh một cơ hội nữa…” – Nói xong liền quỳ sụp xuống mặt tôi. Cả dì giúp việc cũng ngồi bóc hạt dưa xem như coi kịch, vậy mà anh ta vẫn không hề thấy xấu hổ.

“Tôi ghét dùng đồ cũ của người . Tôi thấy dơ.”

“Tôi là cha đứa bé mà! Em không thể để con không có bố chứ?”

Giọng anh ta bắt đầu gấp gáp, đuôi cáo cũng sắp lòi ra rồi.

Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng đáp:

“Với gia thế và địa vị của tôi, con tôi muốn gì chẳng có? Nó cần gì một người cha như anh?”

Nụ cười trên mặt Dư Hoài tức biến mất, biết mọi đã không thể cứu vãn được nữa. Anh ta đứng dậy, mặt trắng bệch.

Từ, em làm vậy là tẩu tán đấy. Tiền của em cũng là chung của vợ chồng . rồi mà chỉ cho anh nửa căn nhà với một xe, rõ ràng là không hợp lý.”

Vừa nghe xong câu đó, Lê Lê không nhịn được nữa, bật dậy đá cho anh ta một cú, còn gọi vệ:

“Cút cho khuất mắt tôi, đời tôi từng thấy ai mặt dày buồn nôn như anh!”

Dư Hoài ôm chỗ vừa bị đá, trừng mắt nhìn tụi tôi đầy căm tức.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Dư Hoài, anh có thể tìm luật sư, tôi không ngại. nhân tôi đã làm công chứng, anh cũng ký rồi. Anh không đọc kỹ thì đó là việc của anh, không phải lỗi của tôi.”

12

Dư Hoài bị vệ đuổi ra khỏi cổng biệt thự, Cả khu đều được xem một vở kịch thượng hạng.

Khi bố tôi về nghe tin anh ta đến nhà, liền nhắn cho phòng nhân sự – Ngày mai sa thải người này.

Tôi thầm: đây là thứ Dư Hoài mất đi thứ anh ta quý nhất. công việc mà anh ta luôn tự hào, từ nay chỉ có thể tự bươn chải.

Vài tháng sau, tôi sinh con trong một phòng bệnh riêng, đặt tên bé là Huy.

Bố tôi mời đội ngũ y bác sĩ giỏi nhất thành phố, dùng tất cả nguyên tốt nhất cho mẹ con tôi.

Lê Lê đến thăm tôi, vừa vào phòng đã nói:

“Dư Hoài cũng ở đây. Nghe đâu Thẩm Thanh sinh ngày với cậu – quả là nghiệt duyên.”

Trong lúc mang thai, Thẩm Thanh bị công ty đuổi việc, chắc là không có nổi hiểm thai .

Còn Dư Hoài cũng đã mất việc, Nên Thẩm Thanh chỉ được nằm trong phòng bệnh sáu người.

Cô ta sinh một bé gái. Lê Lê nói, trông Dư Hoài vẫn có vẻ khá vui mừng.

Biết được tôi cũng sinh con ở đây, Dư Hoài tình xưa nghĩa cũ, liền lên thăm.

Dì giúp việc nhà tôi đang ôm con đứng bên cửa sổ, vừa thấy anh ta liền cảnh giác, nhìn chằm chằm như sợ anh ta làm gì tôi.

Thấy đứa bé trai, Dư Hoài mừng rỡ ra mặt.

Nhưng kịp vui lâu thì bên ngoài, Thẩm Thanh trong bộ đồ bệnh nhân, bế con gái lao đến gào ầm lên:

“Hay lắm Dư Hoài! Không ở bệnh phòng chăm tôi, lại chạy lên gặp người yêu cũ.

Đã có con rồi mà còn tình cảm dây dưa?”

Tiếng hét của cô ta vang khắp tầng sáu. Mấy em bé trong các phòng bệnh bị dọa khóc ầm lên.

13

Dư Hoài vội chạy ra kéo Thẩm Thanh về.

Nhưng cô ta không chịu, ngồi phịch xuống hành lang bệnh viện gào khóc, Tố khổ rằng xui xẻo mới vớ phải tên đàn ông chẳng ra gì như Dư Hoài.

Dư Hoài sầm mặt, không muốn nhìn cô ta nữa, kệ để cô ta khóc.

Không ai để ý đến, Thẩm Thanh liền chuyển mục tiêu sang tôi.

Cô ta lao về phía tôi như muốn gây sự – May mà dì giúp việc nhà tôi nhanh tay giữ chặt lại.

thế nào, loại phụ nữ như cô ta luôn thích đổ lỗi cho phụ nữ , mà quên mất đàn ông mới là đầu dây mối nhợ.

“Đồ mặt dày! rồi còn không dứt khoát, dây dưa không dứt!” – Một con tam mà lại có thể hùng hồn trách mắng thất?

Xin lỗi nhé, hổ mà không gầm thì tưởng tôi là mèo bệnh à?

Tôi nhìn cô ta, giọng thản nhiên:

“Cô la hét gì vậy? Con gái cô chắc chắn là con của Dư Hoài không? Tôi nghe nói con gái thường giống bố mà – nhìn con cô thì…”

Câu nói này nhẹ nhàng rơi xuống mà nặng như tảng đá.

Mặt Dư Hoài tức biến sắc.

Thẩm Thanh cũng đứng chết trân, há hốc miệng mà không thốt được lời nào.

Có vẻ cô ta cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Dư Hoài nổi giận, quát:

“Thế là sao hả Thẩm Thanh? Từ nói gì mà tôi đã thấy nghi nghi rồi. Nói cho tôi biết, đứa bé đó có đúng là con tôi không?”

“Anh là đồ khốn! Dám nghi ngờ tôi? Tôi liều mạng với anh bây !”

Thế là người lao vào nhau cãi vã, giằng co bên giường bệnh của tôi.

Thẩm Thanh mới sinh xong mà vẫn sung sức, không hề kém cạnh, còn có phần nhỉnh hơn –

Ép Dư Hoài ngồi bẹp một góc, không dám phản kháng.

Tôi ngồi xem mà buồn cười, sự cảm thấy: cuối Dư Hoài cũng tìm được người “trị” được .

Chỉ trong chốc lát, nguyên đội ngũ y tá từ phòng bệnh cao cấp ùa vào, lôi cả người ra ngoài.

Dư Hoài vẫn cố ngoái lại hét to:“Bác sĩ! Chúng tôi muốn làm xét nghiệm ADN!”

14

ngày sau, tôi xuất viện trong bình yên, tâm trạng thư thái.

Buổi tối, điện thoại hiện thông báo tin nhắn từ Dư Hoài:

“Đứa bé… không phải con anh. Vợ à, anh sai rồi…”

“Cho anh thêm một cơ hội đi, con không thể thiếu cha được.” – Dư Hoài nhắn tin cho tôi như vậy.

Tôi chỉ nhắn lại một câu: “Xin lỗi, con trai tôi là người thừa kế nhà họ . Nó không cần có cha.”

Đến lúc này thì anh ta chẳng còn lại gì cả – Mất địa vị, mất việc, lại còn phải thay người nuôi vợ con.

Dư Hoài lại mò đến khu biệt thự để đòi gặp con trai. vệ nhìn thấy mặt liền nhận ra đây là kẻ từng bị đuổi khỏi khu, không cho vào luôn từ cổng.

Thế mà anh ta cũng không nản, quanh quẩn ngoài khu nhà mỗi ngày, mong chờ hy vọng mỏng manh.

nữa gặp Thẩm Thanh, tôi suýt không nhận ra – Trông cô ta như già đi cả chục tuổi, người phờ phạc, mệt mỏi đến kiệt quệ. Thân hình thì chẳng còn mảnh mai, mà như phụ nữ trung niên phát tướng.

“Tôi đến để đòi tiền bồi thường. Tôi chia tay với Dư Hoài là do cô. Cô phải trả tiền tổn thất tinh thần cho tôi.”

Tôi nghe mà buồn cười đến mức bật cười thành tiếng.

Một tam phá nát hạnh phúc người , nuôi trai bao, mang thai con người ta, rồi quay về tìm vợ cũ đòi tiền bồi thường? Mặt dày như thế, quả xứng đôi với Dư Hoài!

Tôi lạnh nhạt:

“Cô muốn đòi thì đi tìm Dư Hoài. Tôi với cô chẳng có quan hệ gì để cô đến đây làm loạn.”

“Nếu không phải do cô chen ngang, tôi và Dư Hoài đã sống hạnh phúc rồi!”

Tôi ung dung thổi móng tay vừa được sơn, mỉm cười nhìn cô ta:

của cô tôi biết cả rồi. Nếu cô không tự mò đến đây làm loạn, tôi cũng lười để ý. là phụ nữ, sao cô không đi đòi tên đàn ông khốn nạn kia, lại chạy đến đây trách tôi?”

“Còn nữa, cô tưởng tôi là người chen vào à? khi biết tôi là con nhà giàu, Dư Hoài đã tức quay lại muốn nối lại tình xưa. Chẳng qua mắt cô không tinh, chọn nhầm người – thì đi mà tìm anh ta, đừng tìm tôi.”

Thẩm Thanh còn muốn cãi lại, tôi liền gửi cho cô ta đoạn video hôm Dư Hoài quỳ cửa nhà tôi đòi quay lại.

Cô ta cứng đờ, tay siết chặt lại, ánh mắt như muốn liều mạng với Dư Hoài.

Thế mới đúng – chó cắn chó là vừa đẹp.

Nghe nói sau khi bị Dư Hoài đá, gã “ bạch kiểm” mà Thẩm Thanh bao nuôi cũng quay sang trở mặt.

sao, kẻ đó vốn đều là người muốn sống dựa vào Dư Hoài.

Cuối , cuộc nhân ghê tởm đó cũng sự khép lại.

Phải nói, Thẩm Thanh cũng “cao tay” chẳng kém. đã cưới Dư Hoài, vẫn âm thầm giữ lại một đống chứng .

Cô ta quay về, ôm cả xấp liệu đi tố cáo Dư Hoài vì tội ký hợp đồng trái phép và biển thủ công ty trong thời gian làm việc.

Công ty không thể ngó lơ, tức vào cuộc điều tra. Kết quả đúng là theo manh mối, quét sạch cả một đường dây, Dư Hoài cũng bị kiện ra tòa.

Từ đó, anh ta rơi vào khốn đốn hoàn toàn, Không còn thời gian mà đến làm phiền tôi nữa.

15

Bố tôi thì vui không để đâu cho hết khi có cháu ngoại. Ở nhà dành trọn thời gian để bồi dưỡng người thừa kế tương lai.

Hết thời gian nghỉ thai , ông đưa tôi quay lại công ty. này tôi không ngu dại gì bắt đầu lại từ con số 0 – Vào thẳng vị trí cấp cao.

sao tôi cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, không thể để bố tôi mất mặt được.

Vài năm sau, tôi Lê Lê ngồi uống cà phê trong một quán sang chảnh. Vừa nhấp môi latte thì bất ngờ trông thấy một người giao hàng bước vào – là Dư Hoài.

Anh ta nhìn thấy tôi, đứng khựng lại một lúc, Rồi vội cúi đầu quay đi, không dám đến chào hỏi.

Khuôn mặt anh ta đầy nếp nhăn, ánh mắt u tối, Đã không còn chút phong độ nào của thời mơ mộng được ngồi Rolls-Royce.

Lúc ấy, trong lòng tôi chỉ có một suy :

Tôi phải cảm ơn Thẩm Thanh. Nếu không có cô ta, chắc tôi đã sớm thoát được khỏi thứ rác rưởi như anh ta.

tôi là một phú bà, sống cuộc đời đỉnh cao. Còn anh ta trở về đúng với vị trí vốn có – Mất hết tất cả những thứ từng có thể trong tay.

Sống như vậy, mới gọi là sảng khoái!

【Hết】

Tùy chỉnh
Danh sách chương