Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giang Dự khoanh tay tựa vào bệ cửa, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy được phân nửa.
Ngoài cửa sổ, tán cây đung đưa dưới ánh nắng mùa xuân.
Gương mặt anh ta chìm trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo.
Tôi định lặng lướt , nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.
Ngón tay đang cầm thuốc của anh ta lướt nhẹ khóe tôi.
Anh ta bật cười khẽ: “Chậc, lần này ra tay mạnh thật đấy.”
Khói thuốc làm cay mắt, tôi không thoải mái, hất tay anh ta ra.
Giang Dự kẹp điếu thuốc giữa , đôi mắt dài nheo lại nhìn tôi, vừa cười vừa tà ác, sắc bén.
“Thẩm Hoài , cô không phản kháng à?”
Giọng anh ta trầm thấp, lười biếng, không rõ là đang chế giễu hay thật lòng.
Tôi cũng cười.
“Tôi có tư cách để phản kháng sao?”
Giang Dự không nói gì.
Chờ điếu thuốc cháy hết, anh ta dập tắt vào gạt tàn cửa sổ.
“Đúng vậy.”
Anh ta nói nhàn nhạt, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm.
“ là do cô tự chuốc , đáng đời.”
Dứt lời, anh ta bỏ đi không chút do dự.
Giang Dự đi vào lúc này, không cần đoán cũng , gia đình họ Giang đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Họ dùng danh nghĩa dạy đạo lý vợ chồng, nhưng thực chất là công khai sỉ nhục, dè bỉu tôi.
Tôi không phản kháng, cũng không cúi đầu.
Có món nợ rồi trả hết.
Có người, cả đời này rồi cũng không gặp lại.
4
khỏi nhà họ Giang, tôi vẫn theo thói quen bảo tài xế đưa đến viện dưỡng lão.
Giữa đường, nhận được điện thoại từ bệnh viện.
“Giang , tình trạng của bà Thẩm không tốt lắm, hãy đến ngay.”
Tôi siết chặt điện thoại, tim như rơi xuống đáy vực.
Lao nhanh vào phòng bệnh, nhìn thấy người phụ nữ gầy yếu đến chỉ da bọc xương, mắt tôi nóng bừng, không sao chịu nổi.
“Sao lại thế này?”
Mới hai ngày trước, bà có dấu hiệu hồi phục tốt.
Y tá không dám nhìn tôi, giọng lí nhí: “ Giang , tôi không trông chừng được, bà ấy đã xem tin tức trên mạng…”
Suốt bao năm , dù Giang Dự có đâm vào tim tôi bao nhiêu nhát dao, mỗi khi gặp bà, tôi vẫn luôn có tỏ ra ngượng ngùng, vui vẻ khi nhắc anh ta.
Tôi vẫn luôn diễn rất tốt.
“Con …”
Bà cố gắng nhấc tay lên.
Tôi nắm tay bà, giọng nghẹn lại.
“Mẹ.”
Bàn tay mẹ nhẹ vỗ lên mu bàn tay tôi, đôi mắt đã mờ đục cũng ánh lên giọt nước mắt.
“Mẹ hối hận vì đã ép con.”
“Lúc đó, mẹ nghĩ con và thằng bé là thanh mai trúc mã, con lại thích nó như vậy… cứ tưởng rằng mẹ đã tìm được nơi nương tựa tốt nhất cho con. Không ngờ…”
Nói được vài câu, hơi thở bà trở nên nặng nề.
Tôi lau nước mắt cho bà, giọng nhẹ nhàng dành: “Mẹ, chuyện đã rồi, đừng nhắc nữa.”
“Nhà họ Giang vốn dĩ không nhận mối hôn này, Giang Dự lại đối xử với con như vậy… Ở đó, con có khổ lắm không?”
Nước mắt bà càng lau càng nhiều.
“Không đâu.”
Tôi cong cười: “Làm thiếu nhà họ Giang, vừa có danh vừa có tiền, con sống thoải mái lắm.”
Mẹ nhìn tôi thật lâu, rồi đau lòng quay đi.
“Con à… Mẹ con.”
Không khí chết lặng đến ngột ngạt.
một hồi, bà cẩn trọng hỏi: “Có … bảo Giang Dự đến gặp mẹ một lần không?”
Tim tôi như bị kim châm, cơn đau âm ỉ mà dai dẳng.
“Được.”
Tôi đi đến cửa, điện thoại gọi cho Giang Dự.
Điện thoại reo từng hồi, rơi vào im lặng, không một ai bắt máy.
Tôi gọi đến văn phòng của anh ta.
ký báo lại: “Tổng Giám đốc Giang nhà xong thì lập tức lên đường đi châu Phi. Hiện tại vẫn chưa hạ cánh.”
“Anh ta đi làm gì?”
“ nói… đi săn bắn.”
Tôi siết chặt điện thoại, im lặng hồi lâu.
Mẹ tôi mơ màng tỉnh dậy vài lần, mỗi lần đều khẽ gọi: “Giang Dự đâu?”
Tôi không ngừng gọi, nhắn tin cho Giang Dự, từng tin một.
Nhưng trời xuân đêm dài ngày ngắn.
Bà đã không đợi được anh ta.
Vào một đêm xuân tĩnh mịch, trong lặng đến nghẹt thở, tôi vĩnh viễn mất đi mẹ.
Nhờ danh phận thiếu nhà họ Giang, gia đình họ Thẩm tổ chức tang lễ cho bà thật long trọng.
Lễ tang vừa kết thúc, Giang Dự gọi lại.
Tôi không bắt máy.
Mặc cho chuông điện thoại vang lên rồi tắt, lặp đi lặp lại.
Hôm , tôi quay nhà họ Thẩm, lặng thu dọn di vật của mẹ.
Bà đã bệnh nhiều năm, căn phòng giờ đã phủ đầy bụi.
Người đi rồi, đồ vật cũng nhuốm màu cũ kỹ.
Chiều tối, có người đẩy cửa bước vào.
Anh ta đứng im lặng rất lâu.
Tôi không quay đầu, giọng lạnh nhạt: “Giang Dự, bây giờ tôi không gặp anh.”
5
Người phía không nói gì, đứng thêm một lúc rồi đi.
Di vật của mẹ, tôi đều sắp xếp xong, chỉ giữ lại một quyển album dày cộp.
Đi ngang phòng khách, tôi nhìn thấy cả nhà họ Thẩm đang quây quần một cậu bé khoảng mười tuổi.
Thằng bé có vẻ không vui, nhưng người lớn vẫn liên tục dành, yêu chiều.
Nhìn thấy tôi đứng trên cầu thang, họ lập tức thu lại nụ cười, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Cha tôi vẫy tay, một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp vội kéo cậu bé đi.
“Tiểu .”
ta chỉ vào bàn ăn đã dọn sẵn: “Ở lại ăn cơm rồi hẵng .”
“Không cần.”
Tôi lặng nhìn , như chỉ một đêm, oán hận trong tôi đã tan biến.
“Ba.”
Tôi khẽ gọi.
“ là lần cuối cùng con gọi như vậy.”
Sắc mặt ta lập tức sa sầm: “Con nói cái gì?”
Tôi không quan tâm, chỉ cười nhạt: “Con không nợ nhà họ Thẩm nữa.”
ta đã quen với dáng vẻ ngoan ngoãn, phục tùng của tôi.
Giờ phút này, lại không chấp nhận nổi.
“Con cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi lạnh lùng quay lưng.
“Thẩm Hoài !”
ta tức giận đến cực điểm, giơ tay chộp cái gạt tàn.
Gió rít lên lưng.
Tôi chưa kịp phản ứng, trước mắt đã tối sầm, cơ bị một người kéo vào vòng tay.
Chiếc gạt tàn đập mạnh vào bả vai người chắn trước mặt tôi, phát ra một tiếng trầm đục.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Giang Dự.
“Giang thiếu, tôi…”
Kẻ vừa ra tay sợ hãi đến á khẩu.
Giang Dự chẳng buồn nhìn hắn, kéo tôi đi, sải bước thật dài.
Vào xe, cả hai đều không lên tiếng.
Bóng cây lốm đốm dưới ánh đèn đổ xuống cửa kính, im lặng bao trùm.
Giang Dự rút hộp thuốc lá từ túi áo, ngậm một điếu lên .
Bật lửa vang lên một tiếng tách, ngọn lửa nhấp nháy, nhưng điếu thuốc mãi không được châm.
Anh ta cúi đầu, giọng trầm thấp: “ , ra ngoài rồi nhưng quên mở máy.”
Trong suốt năm năm kết hôn, là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nghiêm túc nói lời .
Trước , mỗi lần “ ”, anh ta đều mang theo thái độ bỡn cợt, chẳng có chút chân thành nào, chỉ đơn thuần là chọc tức tôi.
Thiếu gia phong lưu đi tận Đông Phi săn bắn, tận hưởng cuộc sống hoang dã.
Một thế giới đầy màu sắc như vậy, làm gì có chỗ cho chuyện cỏn con như sinh tử, được mất?
Theo kịch bản của Giang , tôi đáng phải tỏ ra hiểu chuyện.
Nhưng giờ , tôi chỉ thấy lòng trống rỗng, không phí thêm một lời nào với anh ta.
Giang Dự nhíu mày, điếu thuốc trên châm rồi lại dập, cuối cùng anh ta bực bội vò nát nó trong tay.
Dùng quá nhiều sức, đến mức khớp tay trắng bệch.
“Thẩm Hoài , cô có …”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang lời anh ta.
Giang Dự như có một cơn giận vô cớ không trút vào đâu.
Vừa bắt máy, đã bực bội quát: “Mẹ kiếp, cô bị điên à?”
Không gian chật hẹp khiến giọng anh ta vang dội.
Tôi rõ mồn một một giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây kia.
“Giang Dự!”
Cô ta chẳng hề sợ anh ta chút nào.
Giọng điệu ấm ức, mang theo chút nũng nịu: “Anh bỏ tôi lại một mình ở châu Phi, là có ý gì?”
6
Giang Dự nhướng mày, giọng đầy vẻ chán ghét: “Tự chuốc .”
“Giang Dự, anh đúng là không có trái tim!”
Cô kia tức giận trách móc: “Tôi mặc kệ, anh mau đến đón tôi đi!”
“Đang mơ à?” Giang Dự cười nhạt.
“Nếu anh không đến, tôi tự đấy.”
Cô ta cứng giọng dọa dẫm: “Tôi đến gặp vợ anh, anh đừng có hối hận!”
vậy, mắt Giang Dự hơi nheo lại, ánh cười lười biếng nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh ta chậm rãi nói: “Được thôi.”
Dường như không chắc chắn thái độ của anh ta, khí thế cô kia yếu đi vài phần.
“Ý tôi không phải là uy hiếp anh, chỉ là…”
Lúc này, Giang Dự mở cửa xe, thản nhiên bước ra ngoài.
Điện thoại kẹp giữa vai và tai, anh ta nghiêng đầu, châm một điếu thuốc.
Gió lạnh ùa vào từ khung cửa kính chưa đóng chặt.
Điện thoại của ký Trần Du gọi đến.
“Phó Tổng Thẩm, Giang tổng lại lên hot search rồi.”
Chỉ với cuộc điện thoại vừa rồi, tôi đã rõ chuyện gì xảy ra.
Trong mười mấy ngày ở châu Phi, anh ta không đi một mình.
Có tin đồn cũng chẳng lạ.
Tôi mở Weibo.
Ngay lập tức, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một bức ảnh chụp tại khu săn bắn.
Giang Dự cầm trên tay một khẩu súng săn, một cô ăn mặc bốc lửa đứng cạnh, tay đặt lên khẩu súng, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Tôi nhận ra cô ta.
Lăng Khả Nguyệt.
Sinh ra tại khu phố người Hoa, tính cách phóng khoáng, hoang dã và quyến rũ.
Cô ta và Giang Dự, quả thực là cùng một kiểu người.
Tôi đã gặp cô ta hai lần.
Lần đầu tiên, là ở một nơi xa xôi—London.
Khi đó, tôi vượt ngàn dặm tìm đến anh ta.
Một đêm nọ, Giang Dự uống say, lười biếng đè tôi lên cửa sổ sát đất.
Anh ta cười xấu xa, giọng nói như một dụ chết người.
“ hôn không?”
“Thả lỏng nào, mở ra đi.”
Tôi vụng kháng cự, nhưng trong mắt anh ta, lại giống như một cám không tên.