Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Giang Dự đã quay về.
Xe của anh ta phanh gấp ngay trước , rồi nhanh chóng lao vào .
Tôi thu lại ánh , bình thản nói: “Đi thôi.”
Sáng hôm sau, điện thoại của ba Giang Dự gọi đến.
Không nói thừa một câu: “Lập tức về nhà gặp tôi.”
gọi kết thúc dứt khoát, tôi cầm điện thoại tay, khẽ thở dài.
Nhà họ Giang.
Người hầu đều bị gọi đi, không im lặng đến mức có thể thấy tiếng kim rơi.
Tôi đi lên tầng hai, giữa hành lang, nhìn thấy Giang Dự bên sổ ở cuối dãy.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ hôm qua, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy vết máu, trông cùng chướng .
Hai bàn tay quấn đầy băng gạc, máu vẫn thấm ra, loang lổ.
Thê thảm là vậy, nhưng anh ta lại hề lộ ra vẻ chật vật nào.
Chỉ đó, giữa làn khói thuốc lượn lờ, gương mặt điển trai như bị bão tố xé toạc, lạnh lẽo đến mức tê dại.
thấy tiếng bước chân, anh ta liếc nhìn tôi một cái, sau đó , không nói gì.
Tôi lặng lẽ đi ngang qua, đẩy bước vào thư phòng.
Tất cả các bậc trưởng bối của nhà họ Giang đều có mặt.
Khi tôi bước vào, tiếng trò chuyện ngay lập tức im bặt.
Tôi giữ lễ nghi, lần lượt chào người.
Có bà Giang ở đây, bầu không khí vẫn chưa đến mức căng thẳng.
Bà vẫy tay tôi:
“Hoài Thư, lại đây nói bà, sao đột nhiên lại ly hôn?”
“Bà nội, không phải đột nhiên.”
Tôi như thường lệ, rót trà ấm cho bà, điềm tĩnh nhưng kiên định:
“Bà con sẽ không dễ dàng mở miệng nói ra điều này.”
Trà không thể nguội ngay lập tức, lòng người cũng vậy.
Bà Giang hiểu rõ hơn hết, nhưng vẫn không cam lòng :
“Nhất quyết như vậy sao?”
“Dạ.”
Sợ bà lo lắng về việc chia tài sản, tôi nói thêm:
“Bà yên tâm, con không lấy gì cả.”
“Hầy, không phải chuyện tiền bạc.”
Bà phất tay, nói mang theo sự tiếc nuối.
“Thằng nhóc Giang Dự này đúng là không ra gì. Nhưng con và nó là thanh mai trúc mã, kết hôn cũng nhiều năm rồi. Bà cứ nghĩ hai đứa cãi nhau thế nào rồi cũng sẽ làm hòa thôi.”
“ mà ngờ …”
Tôi cảm thấy có buồn .
Giang Dự là kẻ phóng đãng, nhưng danh phận thiếu gia nhà họ Giang, cộng thêm đầu óc kinh doanh hơn người, phong hoa tuyết nguyệt của anh ta dường như trở nên nghĩa.
Mọi người bao dung anh ta, anh ta nhận đủ mọi đặc quyền.
tôi và Giang Dự, từ đầu đến cuối chưa cùng một vạch xuất phát.
Tôi không phép có cảm xúc, không có tình cảm cá nhân. Nếu có, thì đều là sai trái.
Bà thấy tôi không đáp, tiếp tục dịu nói tình cảm:
“Con là đứa bà nhìn lớn lên, về làm dâu nhà này cũng mấy năm rồi, luôn hiếu thuận, dịu dàng, cư xử đâu ra đó. Bà thật sự không nỡ để con đi.”
Tôi , đầu ngón tay thức cọ vào lòng bàn tay.
Người trước đây mấy trân trọng tôi, đến khi mất đi, lại bảo không nỡ.
“Bà nội, bà giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tôi nói đến đây là hết lời.
Sau đó, đầu chào tất cả mọi người thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Ngay lúc đó, phòng bất ngờ bị đẩy mạnh, Giang Dự lạnh lùng bước vào.
Anh ta không nhìn tôi, nhưng khi chúng tôi lướt qua nhau, bàn tay anh ta siết chặt lấy cổ tay tôi.
Không đến mức đau, nhưng càng lúc càng dùng sức.
Tôi đầu nhìn tay anh ta, máu tươi lại tiếp tục trào ra, thấm đẫm cả băng gạc.
Nhưng câu anh ta nói, tuy hướng đến người khác, lại nện thẳng vào tim tôi.
“Đừng phí công ích, tôi sẽ không ly hôn.”
Áp lực từ anh ta đè nặng cả không , không dám lên tiếng, im lặng đến mức có thể thấy tiếng hô hấp.
Giang Dự cong môi, nụ hờ hững, nhưng lời nói lại lạnh lẽo đến cực điểm:
“Trừ khi tôi chết.”
21
Hôm đó, ba của Giang Dự tức đến mức tái mặt.
Ông cầm lấy cây gậy của bà , không nói hai lời, giáng cú đánh mạnh xuống người anh ta.
Đánh nặng, tiếng gậy va vào cơ thể vang lên trầm đục, xương cốt như thể bị đập vỡ mảnh.
“ chết là mày, bây giờ sống chết cũng là mày. Tao nuôi một thằng dụng như mày làm gì?!”
Chợt, tôi nhớ đến ngày cưới của tôi và Giang Dự, cũng là cảnh tượng này.
Chỉ khác là, lần này tôi không lao vào che chở cho anh ta nữa.
Mà Giang Dự, lại hơi nghiêng người, như chắn tôi ra phía sau.
Anh ta mím chặt môi, từ đầu đến cuối không kêu đau, cũng không mở miệng xin tha.
Tôi nghĩ, Giang Dự vẫn là kẻ cứng đầu ngày nào, hề thay đổi.
Cuối cùng, mẹ Giang Dự không chịu nổi, khóc lóc ôm chặt lấy chồng để cầu xin.
Ba Giang hận không thể rèn sắt thành thép:
“Cứ chiều nó đi! Cưng chiều con hư khác nào hại chết nó!”
Tôi bị Giang Dự kéo ra khỏi mớ hỗn loạn đó.
Đến , tôi rút tay lại, phát hiện trên cổ tay mình có dính máu.
nói gì đó, nhưng lại thôi.
Không lên tiếng, chỉ lại một khoảng lặng kéo dài.
Giang Dự lấy lửa ra châm thuốc, nhưng có lẽ tay bị thương quá nặng, run đến mức mấy lần đều không lửa.
Không chịu nổi cảnh đó, tôi lấy lửa từ tay anh ta, giúp anh ta đốt điếu thuốc.
Ngọn lửa liếm nhẹ trên đầu thuốc lá, nhưng Giang Dự vẫn không hút, chỉ ngậm hờ trên môi, nhìn tôi lâu.
Mãi sau, anh ta mới phả ra một hơi khói, đầu giẫm tắt điếu thuốc, đầy giễu cợt.
“Thẩm Hoài Thư, em thật sự không để tâm đến tôi nào sao?”
Tôi nhíu mày.
Người này đúng là kỳ quái, rõ ràng là kẻ làm tổn thương tôi, mà bây giờ lại quay sang trách ngược.
nhiều chuyện, nói ra cũng có ý nghĩa.
Tôi không có ý định biện bạch, chỉ im lặng.
Giang Dự chờ mãi không thấy tôi đáp, dường như sự ngang tàng người anh ta cũng xì hơi, ánh chùng xuống, thoáng nét mệt mỏi.
Anh ta bâng quơ: “Đồ đạc dọn xong hết rồi à?”
Tôi gật đầu: “ thứ cần mang đi, tôi đã mang hết.”
Giang Dự lại không nói gì nữa.
Tôi nhất thời không đoán tâm tư của anh ta.
Rõ ràng anh ta không phải người quan tâm đến tiền bạc, nhưng tôi vẫn nói: “Ngoài đồ dùng cá nhân của tôi, thứ khác, tôi không mang theo.”
vậy, Giang Dự , điệu vừa giễu cợt, vừa châm chọc.
“ em, tôi chỉ đến mức này thôi sao?”
“Không hẳn.” Tôi thẳng thắn đáp.
Tôi chỉ cắt đứt hoàn toàn mọi thứ, vậy thôi.
Có lẽ Giang Dự hiểu rõ suy nghĩ của tôi, nụ nơi khóe môi dần dần đông cứng, rồi biến mất.
“Em không mang đi thứ gì cả.”
Anh ta nghiêng đầu, đôi môi hơi cong lên, không rõ là tự giễu hay lạc lõng:
“Nhưng tôi lại cảm thấy, tôi mất hết tất cả rồi.”
22
Tôi chọn một ngày thời tiết đẹp, mua hoa đến nghĩa trang.
Thăm mẹ, cũng thăm Giang Dĩ.
Mộ mẹ tôi đã trải qua nhiều năm mưa gió, trên bia đá bắt đầu mọc rêu xanh.
Tôi bỗng nghĩ, dù tình thân có sâu đậm đến đâu, cuối cùng cũng hóa thành nấm mồ lạnh lẽo.
Có người ở bên ngoài mộ, có người nằm dưới lòng đất.
Cứ thế lặp đi lặp lại, đến cuối cùng, tất cả đều bị thời xóa nhòa.
Yêu hận cũng tan thành mây khói.
Không cần phải bận lòng, không cần phải chấp niệm.
trước mộ mẹ một lúc lâu, tôi ôm hoa, đi xuyên qua khu nghĩa trang, đến thăm Giang Dĩ.
Mộ của cậu ấy tu sửa mỗi năm, dù đã chín năm trôi qua, vẫn không hề thấy dấu vết của thời .
Nhưng tấm ảnh trên bia mộ, cậu ấy mãi mãi chỉ mười tám tuổi.
Tôi đã đến đây số lần, nói cậu ấy nhiều chuyện.
Thiếu niên ảnh vẫn dịu dàng mỉm , như thể đang thật sự lắng nỗi lòng của tôi.
Chỉ là, cậu ấy không có thể giải tỏa băn khoăn của tôi, cũng không có thể an ủi tôi nữa.
Tôi vẫn luôn tự , nếu Giang Dĩ sống, cậu ấy sẽ có một đời như thế nào?
Cậu ấy sẽ vinh quang rạng rỡ, sẽ có một gia đình hạnh phúc, vợ con đầy đủ, con cháu sum vầy.
Cậu ấy xứng đáng có một đời viên mãn như vậy.
Nhưng thế này, điều khó hiểu nhất chính là số phận.
Hôm ấy, Giang Dự tôi: “Tại sao không phản kháng?”
Phản kháng bằng gì đây?
Nỗi day dứt của tôi không thể hóa giải.
Nỗi đau của tôi cũng không có cách nào nguôi ngoai.
Tôi xuống, nhẹ nhàng :
“Anh Giang Dĩ, em phải bước tiếp rồi, anh có trách em không?”
Gió thổi qua rồi lặng, cậu ấy vẫn lặng lẽ, không trả lời.
Một chia ly dài đằng đẵng.
Tôi dậy, phủi đi lớp bụi bám trên bia mộ.
“Anh Giang Dĩ, em đi đây, chắc sẽ không quay lại nữa.”
Cuối cùng, chúng ta vẫn phải bước trên con đường của riêng mình.
Trước khi rời đi, tôi chợt nhớ đến Giang Dự, liền nói thêm một câu:
“Xin lỗi, em không thể làm theo lời anh, cùng Giang Dự đi đến cuối cùng.”
Tình nghĩa sâu nặng, chỉ tiếc duyên phận quá mỏng manh.
Dòng chảy của số phận cuốn chúng ta đi, mỗi người lên một con thuyền, lênh đênh không bến đỗ.
23
Tôi lâu, rồi xoay người định rời đi.
Vừa quay lưng, bà Giang đã ngay phía sau.
Tôi khựng lại, chân không bước tiếp.
Bà ấy cầm theo hộp bánh ngọt, chậm rãi bước đến trước mộ của Giang Dĩ, chiếc chiếc đặt xuống.
“Tôi thể nào cũng tìm thấy cô ở đây.”
bà ấy bình thản, không ra cảm xúc nào.
Câu đó, là nói tôi.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Bà Giang không nói gì nữa, chỉ lấy khăn lụa ra lau bức ảnh của Giang Dĩ, dù tôi đã lau qua, trên đó hề có bụi nào.
Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng: “Không nên nói cô ngốc nghếch hay có lương tâm đây?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy bà nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của Giang Dĩ.
“Con trai tôi là một đứa trẻ tốt như vậy, nó chưa bao giờ phải cảm thấy tội lỗi vì lòng tốt của nó cả.”
Trái tim tôi khẽ run lên.
Thì ra, bà ấy tất cả.
“Tôi không thích cô, không phải vì Giang Dĩ.”