Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Nước tôi rơi từng giọt từng giọt lên mặt Văn Tranh.
“Anh ơi, chúng …”
Tay tôi từ từ trượt xuống dưới, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
Anh nhẹ nhàng hôn sạch những vệt nước trên mặt tôi, giọng gần thầm:
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Anh từng buông tay một lần.
Lần này, anh sẽ không buông .”
Tôi chẳng thèm quan tâm , giật tay anh ra, tiếp tục lần xuống dưới. Cơ thể rắn rỏi của anh khẽ run lên trong tay tôi.
Ai khi Nguyễn Thanh trở về, Văn Tranh có giống tôi bây giờ — quên sạch tất cả những gì từng có giữa hai chúng tôi không?
Ít nhất, đêm nay anh là của tôi.
Tôi vội vàng :
“Bố mẹ em lo. Anh ơi, em thích anh. Lâu lắm rồi đã thích rồi…”
Ánh Văn Tranh đen mực, nhưng vành tai lại đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Anh lật người đè tôi xuống, cắn một cái lên xương quai xanh ngẩng đầu tôi:
“Lẽ ra anh trước.
Văn Ngọc, anh yêu em.”
Những nụ hôn của anh lần xuống dưới, tầm tôi bắt đầu mờ dần.
Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, tôi nghe thấy giọng Văn Tranh:
“ em đang lừa anh… hãy lừa anh cả đời.”
luận bùng nổ pháo hoa:
【U húuuu! Rồi họ húuuu rồi các chị em ơi!】
【Ssssvip của tôi tốn tiền, thế mà đến đoạn này lại bị che màn ? Đùa à?】
【Trời đất, nam sạch thuần khiết rồi, tui nôn .】
【Bó tay, hai người người yêu đương tự nguyện, mắc gì lên tiếng. Văn Tranh có tỏ ra hứng thú với nữ chính tí nào không? Người chỉ thích em gái, ai quản nổi!】
【Hai người này kiểu có thể đập cả giường. Con nhỏ đó sướng , nhường cho tôi đóng hai tập đi!】
Tôi muốn khóc mà không ra nước .
Thể lực của Văn Tranh đúng là quá khủng!
Tôi cố gắng lết ra khỏi giường, nhưng lại bị anh kéo cổ chân, lôi ngược lại ôm chặt vào lòng:
“Em gái chẳng vừa mới … suốt đời không rời xa anh sao?
Đồ dối.
phạt.”
13
Thế là, tôi bị anh “tự quyết định phạt” suốt cả đêm.
Sáng hôm , ngón tay không nhấc nổi, toàn thân vừa bị xe cán qua.
Tôi vết cắn in hằn cả lên mu bàn tay, nghiến răng mắng:
“Văn Tranh, anh là chó hả?”
Văn Tranh đặt khay bữa sáng nóng hổi xuống bàn, tươi tỉnh hẳn, cười dịu dàng với tôi.
Anh cúi xuống, nắm tay tôi, hôn lên chỗ có dấu răng:
“Gâu.”
Tôi đơ người.
Chỉ thấy luận nổ tung:
【666 ! Không thèm diễn ! Tổng tài lùng trở mặt cún vì yêu, thơm quá trời!】
【Trời ơi ai hiểu cảm giác này! Nhân vật Văn Tranh vỡ nát hoàn toàn… bảo vệ nữ chính cái gì , tôi chỉ thấy buồn nôn thôi.】
【Tôi lại thấy rất hợp lý mà. Dù là người lùng cỡ nào, khi yêu rồi cũng sẽ trở nên sống động hơn thôi.】
【Huhu, nữ chính đâu rồi? Có thể chỉ nữ chính và nam chính ngược lẫn nhau không? Cặp nam nữ này ăn ngon quá đi …】
Thấy luận nhắc đến Nguyễn Thanh, lòng tôi chùng xuống.
Văn Tranh véo nhẹ mũi tôi:
“Anh họp, họp xong sẽ về. Tối nay sườn chua ngọt cho em ăn.”
Văn Tranh đúng kiểu người giỏi toàn diện, đến mức cúp và bằng khen trưng không đủ chỗ.
Chỉ riêng khoản nấu ăn là hoàn toàn thảm họa.
Lúc nhỏ, vì học món sườn chua ngọt, anh bị bỏng tay không nhiêu lần.
Thùng rác thường xuyên có cục than đen sì không nhận ra thù.
Thấy tôi cười, Văn Tranh bất ngờ cúi đầu cắn má tôi một cái:
“Không cười. Anh đã đi học đầu bếp rồi. Tối về cho em.”
Người gì đúng là chó rồi!
Văn Tranh đi bước lại quay đầu tôi đầy lưu luyến.
Tôi nhăn nhó chống lưng ngồi dậy.
Ký ức về Văn Tranh đã trở lại gần đầy đủ, nhưng chuyện Nguyễn Thanh biến trong đầu tôi vẫn trống rỗng.
Theo kinh nghiệm xem đống tiểu thuyết rác rưởi nhiều của tôi…
Một nữ độc ác tôi, thường sẽ dùng tiền “mua” nữ chính biến .
Nhưng chỉ dùng tiền mà khiến nữ chính đau khổ đến mức Tạ Duy Chỉ hận tôi thấu xương, nhất định muốn tôi chết…
Tôi nhớ lại chiêu tàn độc kiểu “trưởng phòng bộ bản người ” mà nữ trong truyện hay xài, rùng mình nổi da gà.
Tôi cầm điện thoại, định nhắn cho Văn Tranh nhờ tìm người.
Nhưng tôi đã từng quá nhiều chuyện ngu ngốc với Nguyễn Thanh. sự tôi đã gây ra tội ác tày trời…
Chỉ nghĩ đến cảnh gương mặt lùng của Văn Tranh hiện lên vẻ thất vọng và chán ghét… là tôi thấy nghẹt thở.
Thôi vậy.
Tôi xóa sạch những gì vừa gõ.
14
Tôi đến bên quán cà phê – nơi lần cuối cùng gặp Nguyễn Thanh.
Quán nằm cạnh bờ biển, một tòa nhà sơn trắng tinh khôi, cả một mặt kính lớn ra đại dương.
Rất nghệ thuật.
Rất mộng mơ.
Rất hợp cho một nữ chính bị tổn thương.
Tôi nhăn nhó đi vòng quanh quán ba lượt.
Không có manh mối gì.
Đành ngồi bệt xuống bậc thềm trước cửa, ra biển, tự hỏi liệu có mình đã đẩy Nguyễn Thanh xuống biển rồi không.
Lần gặp cô đã là chuyện từ nửa trước.
Dù giờ tôi không cưới Tạ Duy Chỉ , với hào quang nữ chính, lẽ ra Nguyễn Thanh đã người vớt lên, makeover lại, chuẩn bị tái xuất rồi chứ.
Tôi rút điện thoại, bắt đầu nhắn hỏi luật sư:
“Luật sư Quách, tội cố ý giết người nhưng không thành sẽ bị xử nhiêu ạ?
“ tích cực bồi thường, bên kia có chịu ký giấy bãi nại không?
“ bị trí nhớ thời điểm xảy ra chuyện, có thể viện lý do rối loạn đa nhân cách bào chữa không?”
Luật sư không nhắn lại, mà gọi thẳng sang.
một tràng giảng giải pháp luật đầy tĩnh của chị , ánh tôi dần trở nên mờ mịt.
Phán lâu vậy …
Lúc tôi ra tù chắc con Văn Tranh đi mua nước tương giùm mẹ rồi.
luận:
【Nữ bắt đầu sợ rồi à?】
【Cảm giác bé “muội muội” này ngoài việc mê trai cũng không đến mức độc ác, đâu sự bị trí nhớ hoặc có nhân cách khác?】
【Comment phía trên lại địa chỉ, mai mốt tôi già bán thực phẩm chức năng cho nhé.】
【 người quên rồi à? Nguyễn Thanh trốn bố suốt , là nữ đưa thẳng ông đến trước mặt cổ đó, ác tới tận xương .】
15
Tôi sững người.
Lúc còn học đại học, đúng là có một ông lão già yếu hỏi tôi có Nguyễn Thanh không.
ông đục ngầu, mặt đầy nếp nhăn, cười rất hiền, tay ôm một cái tải lưới cũ kỹ.
Ông mình là ông ngoại của Nguyễn Thanh, muốn đem ít óc chó quê nhà cho cháu gái.
Tôi không ưa Nguyễn Thanh.
Ban đầu định mặt không , nhưng liếc thấy tay trái ông thiếu ba ngón, tôi lại mềm lòng.
Thế là tôi đưa ông đến phòng tự học mà Nguyễn Thanh hay lui tới.
Tôi chỉ ông vào đó, còn cố ý hừ một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi.
Không hề ý gương mặt tái nhợt của Nguyễn Thanh lưng.
Hóa ra… đó là tên bố nghiện cờ bạc của cô ?
Chả trách hôm Nguyễn Thanh bỏ cả kỳ thi.
Học bổng đặc biệt đó rơi vào tay tôi, tôi còn đắc ý khoe khoang một thời gian.
Lòng tôi chộn rộn không yên, ngẩng đầu lên thấy có một chiếc camera đối diện cửa kính lớn.
tôi sáng rực, vội đứng dậy định vào quán xin trích xuất camera an ninh.
Điện thoại bỗng reo lên — là Văn Tranh.
Giọng anh lần này có vẻ khác hẳn mọi khi, căng thẳng rõ rệt:
“Em chạy đi đâu rồi? Anh qua đón.”
“Nhưng tạm thời đừng xem điện thoại.”
Ngay đúng lúc , màn hiện thông báo mới.
Không cần điều tra gì .
Từ khóa hot search:
#Tiểu thư nhà họ Văn nhiều bắt nạt học sinh nghèo học giỏi#
Có chữ “Nóng” đỏ chót phía .
Phía dưới là đoạn video trích xuất từ chiếc cửa kính lớn của quán cà phê này:
Tôi ném thứ gì đó vào Nguyễn Thanh, rồi thô bạo đưa tay về phía mặt cô .
Nguyễn Thanh run lẩy bẩy, đó quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Video cắt ngang tại đó.