Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13 Tôi hạ giọng, chậm rãi nói: “Lạnh Nghiễn Thư, dạo này anh rất thường.”
“Không có!” Cậu ấy phản bác , phản ứng mạnh mẽ khiến tôi càng thêm nghi ngờ.
Anh ta đang giấu gì đó. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuối hành lang, lòng đầu nặng trĩu.
“Anh không bị đau bụng đúng không?” Tôi hỏi.
“Không… không phải vậy…” Cậu ấy dừng một lúc rồi nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh sự không khỏe… không phải đau bụng… là… chỗ khác.”
Tôi cau mày sâu hơn: “Là chỗ nào? Nói em biết đi.”
“Nhược Nhược… hỏi , có được không?” Giọng cậu ấy run lên, trong đó… tôi nghe thấy sự hoảng loạn.
Tôi im lặng. Một phút, rồi hai phút trôi qua.
Tôi hít sâu một hơi, đối mặt với cánh cửa kia, nói thẳng: “Ra đây.”
trong không có tiếng động.
Tôi liếc đồng hồ. Phim sắp kết thúc rồi. Chút thôi, kiểu gì cũng có người đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lặp lại, giọng kiên quyết: “Lạnh Nghiễn Thư, ra . Nếu không, em sẽ đi luôn. này, trách vì sao em không liên quan gì đến anh .”
Lời vừa dứt — Cánh cửa phía trong khẽ rung lên. Một giây , tôi nghe thấy tiếng cậu ấy lật đật trong, rồi giọng đầy hoảng hốt: “ mà! Nhược Nhược, em đi! Anh… anh ra, anh ra liền!!”
Quả nhiên, có gì đó… không bình thường.
“Không được!”
“Vậy thì bây giờ anh mở cửa ra đi.”
Cậu ấy im lặng vài giây, rồi dè dặt lên tiếng: “ em phải hứa trước… anh bây giờ trông có thể hơi đáng một chút, em phải chuẩn bị tinh thần. … có nói chia tay với anh, được không?”
Đáng ? Gì cơ? Ý cậu ấy là sao?
Tôi chẳng hiểu cậu ta đang úp mở điều gì, vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, em hứa. Giờ thì ra đi.”
Lạnh Nghiễn Thư còn do dự thêm một lúc. Tôi đầu mất kiên nhẫn, đá nhẹ vào cánh cửa: “Nhanh lên!”
trong lập vang lên một tiếng rên nho nhỏ: “Hu hu hu, Nhược Nhược hung dữ đi…”
Tôi bực cười: “Ít trò con nít lại, mau ra đây!”
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy — tôi ngây người.
Đôi mắt Lạnh Nghiễn Thư… biến thành màu vàng kim, lấp lánh như đá quý. Gương mặt trắng nõn của cậu ấy thì bừng, như thể đang phát sốt.
“Lạnh Nghiễn Thư, anh bị sao vậ— Ưm…”
Còn chưa nói hết câu, cậu ấy đột nhiên nhào tới, bịt kín môi tôi.
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trọn vào nụ bỏng ngờ đó.
Cơn từ đôi môi truyền đến khiến tôi choáng váng, như có một luồng khí bùng nổ trong lồng ngực rồi lan ra khắp tứ chi.
Tôi chớp mắt vài cái, gần như quên cả phản ứng. Lông mi dài của cậu ấy gần sát , run nhẹ theo từng nhịp thở.
Trên môi là cảm giác chưa từng có — mềm, ấm, rực, … khiến người ta không nỡ đẩy ra.
lúc tôi còn đang đắm chìm trong nụ ngờ ấy, thì —
Lạnh Nghiễn Thư đột nhiên đẩy tôi ra.
Tôi bị ngờ đến lùi không kịp, đập mạnh lưng vào tường, đau đến bật ra một tiếng: “Á…!”
Tỉnh táo lại, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, chỉ kịp nghĩ trong đầu: Cái quái gì vậy??? Vừa xong thì đẩy người ta vào tường?! Anh là nam chính trong truyện bạo lực à?!
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cậu ta, giọng đầy khó chịu: “Lạnh Nghiễn Thư!!!”
Cậu ấy về phía tôi một … rồi lại lùi lại như bị bỏng, vẻ mặt xoắn xuýt, bối rối cực độ, giọng khàn hẳn đi: “Nhược Nhược… xin lỗi… anh… anh không chế được nên … em…”
Tôi nheo mắt: “Vậy rồi sao lại đẩy tôi?!”
Cậu ta ngại ngùng gãi đầu, ánh mắt tránh né, trông tội vô cùng: “Anh … em giận… nên… nên đẩy em…”
Tôi: “……”
Cái logic quỷ gì vậy trời?
xong nửa đường đẩy người ta vào tường, thế thì tôi không giận là lạ á!
Lạnh Nghiễn Thư thở hổn hển, mặt càng lúc càng , lùi thêm mấy , dáng vẻ gần như mất kiểm soát.
Tôi quên cả giận, vừa lên kiểm tra xem cậu ấy sao rồi, thì cậu ấy hoảng hốt giơ tay cản lại: “Nhược Nhược! lại gần… Anh sự… sẽ không chế được đâu…”
Giọng nói cậu ta khản đặc, ánh mắt ánh vàng lóe lên thường, từng sợi tóc ướt mồ hôi dính vào trán.
Tôi đứng sững tại chỗ — Cái “không chế được” mà cậu ấy nói, là có ý gì?
… Cậu ấy… là người bình thường, hay là… không phải?
14
Tôi nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu ấy, đặc biệt là đôi đồng tử màu vàng kim rực rỡ kia, liền nghiêm túc hỏi: “Lạnh Nghiễn Thư, anh nói em biết — chuyện này là sao?”
Tôi ngừng lại một nhịp, rồi nói thêm: “Không phải… anh mắc phải căn bệnh kỳ lạ nào đấy chứ?”
Cậu ấy lắc đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Không phải bệnh đâu… không phải loại đó…”
Cậu ta thở gấp, ngực phập phồng không ngừng.
Cậu ấy hơi nghiêng người, không dám nhìn tôi thẳng, hai tay siết chặt vạt áo như một cậu học sinh tiểu học sai chuyện: “Nhược Nhược… anh có… có phải trông rất đáng không?”
ra thì cũng không đến . Chỉ là đôi mắt vàng ấy sáng, đặc biệt, đến nhìn vào là không thể không để ý.
Tôi hít sâu một hơi, gật đầu: “Không đáng . anh phải nói rõ em biết — chuyện này là sao?”
lúc đó — một anh trai nào đó đẩy cửa vào, thấy tôi trong nhà vệ sinh nam liền bật thốt: “WTF?!”
Ánh mắt anh ta từ tôi nhìn sang Lạnh Nghiễn Thư, rồi nhìn ngược lại tôi, đó quay đầu, đi ra ngoài… kiểm tra lại cái biển hiệu trên cửa. Rất nghiêm túc.
Tôi mặt bừng như cà chua chín. Nhân cơ hội đó, vội kéo tay Lạnh Nghiễn Thư lôi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa ra cửa thì đụng một nam sinh khác. Cậu ta nhìn tôi với biểu cảm giống hệt người vừa rồi: “Gì đây… mình đang chứng kiến gì vậy?”
Tôi không kịp nghĩ nhiều, lập kéo Lạnh Nghiễn Thư chạy vào hành lang phía . Vừa dừng lại thở được vài hơi, cậu ấy liền ôm chầm lấy tôi từ phía , hơi thở rực phả vào da tôi, khiến tai tôi cũng đầu lên.
Tim đập loạn xạ, không theo kỳ tiết tấu nào .
Lạnh Nghiễn Thư cọ cọ mặt vào má tôi, giọng khàn đến như vỡ ra: “Nhược Nhược… phải sao bây giờ… anh sự… không thể chế được rồi…”
Tôi gạt tay cậu ấy ra, thoát khỏi vòng ôm, quay người lại, nghiêm giọng: “Không chế được cái gì? Anh là sao? Nói rõ đi!”
Khóe mắt Lạnh Nghiễn Thư ửng , môi cong lên, giọng vừa ấm ức vừa mềm nhũn: “Anh… không chế được… ôm em… … em…”
Bùm——
Mặt tôi lập bừng như bị nổ tung.
Cậu ấy nói tiếp, giọng như thể đang biện minh hành vi đáng yêu của mình: “Anh biết… tụi mình đầu quen nhau, anh không nên như vậy… mà… bây giờ anh sự… khó mà kiểm soát…”
Vừa dứt lời, cậu ấy lại đầu… dính sát vào tôi.
Tôi hoảng lên, vội đẩy cậu ấy ra, sắp phát điên: “ anh bị cái gì vậy trời?! Nói rõ ra coi!!!”
Lạnh Nghiễn Thư trông cực kỳ nhẫn nhịn, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng nghẹn lại như đang chịu đựng điều gì đó rất vất vả: “Nhược Bảo… hay là… em về trước đi được không… Ngày mai anh sẽ giải thích, được chứ?”
Tôi nhìn bộ dạng cậu ấy như sắp phát sốt, lại thấy cậu cứ khổ sở gồng mình vì không gì giới hạn… Cuối cùng vẫn không đành lòng bỏ cậu ấy lại.
Tôi quyết định đưa cậu ấy về nhà.
Trên đường về, tôi ghé trung tâm thương mại mua cậu ấy một chiếc kính râm to bản, để che đi đôi mắt vàng rực đang phát sáng kia. đó gọi taxi.
Ban đầu cậu ấy còn ngồi nép sát cửa xe, tránh tiếp xúc, chẳng bao lâu đã dần dần dịch sát lại tôi.
Vừa lẩm bẩm “không chế nổi”, vừa mặt dày ôm lấy tôi không buông.
Tài xế liếc gương chiếu hậu, lắc đầu một cái đầy cảm khái.
Mặt tôi như cà chua chín, đến xuống xe rồi mà tài xế còn không nhịn được trêu: “Bạn trai em dính hơi bị dai đấy nha!”
Dai? Dai là nhẹ đấy.
Vừa nghe xong, Lạnh Nghiễn Thư lại dính tới, ôm lấy tôi như bạch tuộc tám vòi: “Nhược Nhược~ dính dính nào~”
Tôi lập đẩy cậu ta ra, vừa xấu hổ vừa nổ tung: “Dính cái đầu anh ấy! Về nhà em!!!”