Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ma nữ chầm chậm đặt tay lên vai tôi, miệng phát ra tiếng cười “khặc khặc”, tôi sợ quá lùi lại, vô tình va vào thứ gì đó.
Tôi đưa tay mò — giống như là chân người. Tôi túm lấy quần hắn: “Ai vậy? Điềm Điềm hả?”
“Ái—— kéo tụt quần tôi !” Giọng Tạ Thừa Ngôn đầy tức tối vang lên.
thấy hắn, tôi lập tức thấy yên tâm, bèn nhào ôm chặt lấy chân hắn: “Aaaaaa tôi xin anh, đuổi con ma này đi, tôi thề sẽ không mắng anh aaaa…”
Tạ Thừa Ngôn đưa tay bế tôi dậy. Tôi vừa nắm lấy tay áo hắn thì con ma lại kéo tay tôi nó, kéo tôi ra xa khỏi hắn.
“Aaa chị ơi đừng hù tôi , tôi sắp quỳ rồi đây này…”
“Cô đang crush cô ấy à mà bám dữ vậy?” Tạ Thừa Ngôn sầm mặt, kéo tay con ma ra.
Ma nữ bị hắn chọc giận, hét lên một tiếng. Một con “nam vô diện” cũng xông vào từ một góc khác, lao thẳng Tạ Thừa Ngôn.
“Hừ…” Hắn không thèm để ý tên vô diện, chỉ tập trung kéo tay tôi mình.
Ma nữ không chịu thua, giữ chặt tay tôi, kéo – hắn kéo – nó lại kéo.
Kéo đi kéo lại, cuối con ma giật tôi ra sau lưng nó, gào thét một tiếng cực kỳ thù hằn Tạ Thừa Ngôn.
Tôi: “…”
Gì đây , kéo co à? Mà tôi cũng hết sợ luôn rồi.
“Cô kéo đi, cô kéo kiểu gì thì cuối cô ấy cũng sẽ đi với tôi thôi.” Tạ Thừa Ngôn đứng trước mặt ma nữ, lạnh lùng cười khẩy.
Ma nữ lại gào lên một tiếng, rồi kéo tay tôi chạy biến.
Tôi: “?”
Ủa chị gái, chị gì vậy chị?
13
Tôi còn hiểu chuyện gì thì bị con ma kéo đi, vừa quay đầu lại thì thấy Tạ Thừa Ngôn cũng bị con “nam vô diện” kia kéo sang một hướng khác.
Chạy được một đoạn, con ma lại kéo tôi dừng lại. trước vang lên một tiếng hét, tôi quen tai nên yên tâm phần nào: “Điềm Điềm?”
“Chị?!”
Trần Điềm Điềm lao vào ôm tôi, vừa khóc vừa sụt sịt.
Hóa ra nãy mở cửa, nó còn đang loay hoay lắp lại cái đầu búp bê, quay lại thì tụi tôi mất tiêu, xong bị ma bắt đi.
Hai đứa ôm một , phát hiện mấy con ma biến đâu hết rồi. Chúng tôi bàn quay lại tìm Tạ Thừa Ngôn.
Trên đường đi không gặp thêm ma nào, lá gan cũng to hơn chút. Cuối tại một khúc quanh, gặp được Tạ Thừa Ngôn.
Hắn liếc sau lưng chúng tôi một cái, mở miệng cà khịa: “Con ma bám dai kia không theo hả?”
Bình luận:
【Aaaaaaa cười chết tui rồi Tạ Thừa Ngôn cái mặt ghen rõ như ban ngày!】
【Cái NPC đó đúng là fan chị tôi mà, cái tiếng hét đó nổ tai luôn!】
【Fan trung thành gặp “anh rể” =))】
【Khúc hai người kéo kéo kéo lui tui cười nội thương luôn!】
【Tạ Thừa Ngôn ghen xanh mặt luôn ha ha ha!】
【Chị nhà sợ xỉu, mà NPC cứ cố gắng chia rẽ hai người chịu được.】
【Anh Tạ à, ơn đừng dán sát thế được không? Fan đang nhìn đó!】
【Yến Sảnh fan đúng là âm hiểm =)))】
【Tui đang coi show du lịch hay coi phim giành người vậy?】
【Ma nữ bị chọc quê mức méo mặt luôn rồi!】
14
Ra khỏi nhà ma, chúng tôi đi gặp mấy NPC thay đồ. Cô ma nữ bám tôi suốt hóa ra là một cô gái siêu dễ thương, vừa thấy tôi nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như cún con.
“Chị ơi, em là fan chị đó!” Cô ấy nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, giọng ngọt ngào.
Cái gì? Cái cô đáng này là người vừa hét rách màng nhĩ tôi đấy á?
Tôi không tin nhìn cô ấy: “ ở trong kia cái tiếng gào đó… là thật từ cổ họng em à?”
Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngay tại chỗ gào lại một phát mẫu.
Còn gào vào mặt Tạ Thừa Ngôn .
“Xin lỗi nha anh Tạ, lỡ gào ngay mặt anh rồi.” Cô ấy cười ngại ngùng.
Tạ Thừa Ngôn nhướng mày: “Không sao, miễn đừng gào vào Đình là được. Cô ấy nhát gan lắm, không thì lại phải ngồi cạnh tôi than buổi.”
Nụ cười của cô gái cứng đờ.
Tôi đứng giữa hai người, không biết phản ứng sao.
Ủa… gì đây ???
Bình luận:
【Fan Đình: Tránh ra đồ đàn ông, tránh xa chị tôi!】
【Tạ Thừa Ngôn: Heh, chị cô phải ngồi cạnh tôi.】
【Áp khí mạnh ghê! Chính cung muội muội ra tay rồi.】
【Ma nữ: Dọa chết ngươi!
Tạ Thừa Ngôn: Người mù chắc?】
【Cười bể bụng, hai người này cứ dán mặt hoài.】
【Mặt cô ma nữ cuối kiểu: tao chém mày đó.】
【Anh tôi giữ vị trí chính cung bằng tính mạng… 20 mấy tuổi mà cục cưng giấu không ha.】
【Tình huống này không chửi , đây là “chồng quốc dân” rồi…】
【Hai người này… thật sự chia tay ? Hồi trước cũng một cặp như này, lấy rồi đấy.】
【Tui nhận lấy cái “lấy giấy kết hôn” nè.】
【Nhận. Yến Sảnh xin hãy mãi dây dưa như vậy nhé!】
【Nhận.】
【Nhận.】
【Nhận.】
15
Sau khi trở , hai nhóm kể lại mấy chuyện vui ở nhà ma, rồi ăn cơm. sáu tối mà tối mịt, mọi người đề nghị đi dạo tiêu cơm.
Livestream tắt, nhưng vẫn có quay phim theo sát.
Thế là đám rủ ra ngoài đi dạo.
Chúng tôi đi dọc bờ sông, gió thổi lồng lộng, ánh trăng lấp lánh, cảm giác rất chill.
“Tôi thấy cái bóng kia giống ma ghê á.” Đám đông đi trước, tôi và Tạ Thừa Ngôn tụt lại sau, tôi chỉ tay vào cái bóng đổ dưới đèn đường.
“Không giống. Giống con mèo bông cô từng đăng trên Weibo hơn.”
Tôi ngẩn người: “Anh còn xem Weibo tôi à?”
Tạ Thừa Ngôn bình thản gật đầu.
“Tôi…”
“Ê! Yan!”
kịp nói gì, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đột nhiên từ bên đường chạy , cười toe toét vỗ vai Tạ Thừa Ngôn.
“Đây là…?” Tôi nhìn người kia đầy tò mò.
“Gọi cậu ta là Wendy là được. Người Anh, là một nhà điều chế nước hoa.” Tạ Thừa Ngôn giới thiệu.
“Ôi! Cô là Ting Ting! Của cậu ấy! Ting Ting của cậu ấy!”
Wendy thấy tôi như thấy bảo vật, múa tay múa chân liên tục, chỉ tôi rồi lại chỉ Tạ Thừa Ngôn.
“Đá , ngon lành?” Wendy nhìn tôi đầy mong chờ.
“Hả?”
“Ý anh ta là cục sáp đấy.” Tạ Thừa Ngôn bổ sung, “Hồi đó tôi điều chế dưới sự hướng dẫn của anh ta.”
“À à, rất .” Tôi gật đầu cười.
Wendy vui ra mặt: “Người Trung Quốc mấy người, kín đáo quá.”
“Hử?” Tôi hơi mơ màng.
“Tắt máy đi.” Tạ Thừa Ngôn lườm Wendy một cái.
“Yan, cậu không im lặng như vậy được!” Wendy liếc hắn một cái, rồi quay sang tôi, hồ hởi: “Đá có tên nha! Tên của cô! Và Yan Ting!”
“Cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác nhìn Tạ Thừa Ngôn. “Trên sáp á?”
Tạ Thừa Ngôn hơi đỏ tai: “Không phải… thêu ở mặt trong túi gấm.”
“Thế nên tôi đưa cục sáp đó cho Trần Điềm Điềm, anh đóa vậy hả?”
vậy, mặt Tạ Thừa Ngôn lại sầm xuống: “Cô nhắc lại gì.”
“Tôi lấy lại rồi mà.” Tôi nhìn hắn, lòng có chút chua xót không nói nên lời.
“Có mấy viên đá thôi, đừng có bị gạt nha chị!”
Một giọng nói chen vào suy nghĩ tôi. Tôi quay đầu nhìn — cô đóng vai ma nữ hôm nọ, đeo khẩu trang đứng cạnh máy quay, mắt lộ rõ vẻ bức xúc.
Lần này Tạ Thừa Ngôn không đáp lại gay gắt, chỉ gật đầu: “Em nói đúng. Chi cho đàn ông là đen đủi đời.”
Tôi dở khóc dở cười.
“NO NO NO!” Wendy nghiêm túc xua tay, “Cậu ấy có , còn nhiều hơn tôi! Cậu ấy tặng cô! Đời thường, bao xe bao tiệm!”
“Rõ ràng mấy cái event offline đều do fan club tụi em tự , anh là ai, trợ lý riêng của Tạ Thừa Ngôn à?”
Cô trừng mắt.
“Yeah! Fanclub!” Wendy gật đầu như gà mổ thóc. “Cậu ấy trả ! Winter!”
“Anh… Winter?” Cô sững người.
“Cậu ấy, Winter!”
Wendy nhìn cô với ánh mắt phấn khích.
Tôi mà thấy quen quen… Cái ID đó…
Tôi nhớ rồi — Winter là tên một “phú bà” trong nhóm fan tôi, mỗi lần tôi có dự án hay endorsement gì là mua cực mạnh.
Mà hóa ra… chính là Tạ Thừa Ngôn???
“Không nào… IP trùng đúng ở đây luôn…” Cô vừa lật điện thoại vừa hoang mang.
“Tức là… anh chuyển cho fanclub tôi?” Tôi nhìn Tạ Thừa Ngôn, cắn nhẹ môi.
“Sao? Tôi ngốc, tôi thích vung , không được à?” Tạ Thừa Ngôn lườm tôi, tai đỏ lựng.
“…Anh chẳng bao nói gì .”
16
phòng rồi, tôi mở Weibo, vào lại trang của cái khoản phụ kia — chính là khoản phụ của Tạ Thừa Ngôn. Bình thường chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ chuyển khoản khi fan tôi cần, rồi share lại các bài viết của tôi.
“Đồ câm.” Tôi lẩm bẩm bật cười.
Tôi bấm follow, rồi quay ra search thử “cách để quay lại với người cũ”.
Trong phần gợi ý có một cái là: “Gửi quà cho người cũ.”
Tôi tiện tay comment một câu: 【Cái này có hiệu quả thật không?】
Xong rồi cũng không để tâm lắm, tiếp tục lướt mấy bài khác.
được bao lâu, quản lý gọi điện :
“ Đình, cô chết à!!! Không đăng xuất khoản mà còn lên Weibo? Cô coi lại xem vừa follow ai, comment cái gì đi!!!”
Hả??? Tôi nhớ là mình có thoát rồi mà?
Hình như tôi đăng nhập bằng khoản phụ, nhưng lướt không thấy gì hay nên lại mù quáng chuyển khoản chính…
Tôi còn kịp trả lời thì cửa phòng đột ngột bị gõ dồn dập.
Tôi hấp tấp ra mở cửa — Tạ Thừa Ngôn tóc còn ướt, như vừa tắm xong, mắt mày rõ ràng, sắc nét đến chói mắt.
“Cô quay lại với tôi à?” Hắn liếm môi, hỏi thẳng.
“Ơ… có à?” Tôi theo bản năng đáp lại.
“Có .” Hắn bước vào phòng tôi, tiện tay khóa cửa, đứng yên nhìn tôi.
“Thế thì… Ưm—”
Tôi kịp dứt lời bị hắn hôn bất ngờ. Nụ hôn rất dịu dàng, từng chút một, như đang trân trọng món đồ quý.
“Có không?” Hắn lại hỏi, giọng khàn hẳn.
Tôi không nhịn được níu lấy áo hắn: “Có .”
được câu này, hắn không chút do dự hôn tôi lần — vội vàng, nhưng đầy nâng niu.
“Bíp—” Hình như là tiếng kết thúc cuộc gọi. Chắc là điện thoại của tôi bị cúp máy vì quá lâu không nói gì…
17
Sau này tôi biết, tối hôm đó, mấy hot search trên Weibo đều bị tôi và Tạ Thừa Ngôn chiếm trọn.
Cư dân mạng bàn tán rôm rả, sôi như lễ hội.
Quản lý của tôi cũng không nhịn được, lên Weibo đăng một câu:
【Tạ Thừa Ngôn, hay là anh đền cho tôi chút đi. o(∩_∩)o】
Super topic của couple Sảnh Yến từ kim bài siêu thoại (golden) chính thức nhảy vọt lên thành kim cương siêu thoại (diamond). Toàn bộ chủ đề ngập tràn tiếng hét chói tai của fan.
Dân mạng bình luận:
【 đất ơi, từ “ghét tận xương” nay chính thức thành “ghét phòng ngủ” rồi ha ha ha.】
【Cuối cũng quay lại rồi!!! Quả nhiên “kẻ thù sinh” chính là chân ái!】
Song song đó, cư dân mạng cũng “đào” ra sự thật — khoản “Winter” kia chính là nick phụ của Tạ Thừa Ngôn.
Họ lật tung trang cá nhân của hắn, lật từng bài một, từng lời bình từng cú thả tim.
Bình luận:
【Không giấu rồi. Đây là bí mật của một cậu thiếu niên mười bảy tuổi đang say đắm.】
【Tạ Thừa Ngôn, anh có phải thích Đình không? Ra đây nói chuyện đàng hoàng coi!】
【Tôi từng tưởng đây là một fan nữ siêu dịu dàng, không nói không rằng, chỉ thầm lặng chuyển khoản và share lại bài viết của Đình…】
【Chết mất, tình đơn phương mạnh nhất vũ trụ đây rồi.】
【Aaaaaaa status ghim của Tạ Thừa Ngôn tôi khóc luôn, ảnh cô ấy thật nhiều…】
18
WINTER(Tạ Thừa Ngôn):
“Nơi tôi, tuyết rơi quanh năm. Chỉ có em là đứng lặng giữa tuyết.”
Gửi Đình.
– Kết thúc –