Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi liền đi chiếc điện cũ của bà tôi nghỉ .
Khi trông tôi xuất hiện trên chiếc điện cũ, cả lớp lập tức ầm lên, sau đó bọn họ không kiềm chế được buông những lời chế giễu.
– Tiền Đa Đa, không mất à? là đâu không? Những người thể ra vào đều là tầng lớp thượng lưu, đúng là người quê chẳng hiểu gì cả.
– Đúng thế, nghe nói là viện lão của người giàu, nhìn cái quy mô xem nếu không nhờ lẽ số người cả đời cũng không tư cách để đâu.
Đám người không lẽ mắc phải bệnh không nói không chịu được hả?
Chỉ thế cũng gọi là cấp sao?
quá vô lý.
Tôi thậm chí không nỡ nói bọn họ , đã là nghỉ kém nhất số các của tôi. Ngay từ đầu, nó được xây dựng chỉ để những người lớn tuổi thôn để giải khuây lúc rảnh rỗi.
– Tiểu thư, chúng tôi…
Khi nhân viên mặc vest đi , tôi liền đưa ngay chìa khóa điện anh ta. chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TYT & Fanpage: TYT – Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
– Giúp tôi đỗ cẩn thận, cảm ơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mọi người tôi làm vậy liền cợt không ngớt.
ánh mắt của hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó cô ta lấy ra từ túi xách của mình tờ 100 tệ và đưa người nhân viên phục vụ.
– Đa Đa, ở nếu nhờ nhân viên giúp đỗ phải đưa tiền tips đấy.
– Chắc là lần đầu nên không quy tắc, tôi giúp vậy nhé.
lợi dụng cái gọi là lòng tốt của mình để hạ thấp tôi, chỉ với hành động đã khiến cô ta trông thanh tôi bị hạ thấp thành cô gái quê mùa chẳng hiểu chuyện.
– là mất .
Hứa Bạch bước tới, ôm lấy eo của rồi liếc nhìn tôi cái đầy khinh bỉ.
Nhìn người họ đang tự tô vẽ bản thân trở nên tại thượng, tôi bỗng cảm buồn .
Sao tôi không nghỉ của mình quy tắc như vậy nhỉ.
tưởng là hàng Michelin ba sao hả? ở tìm cảm giác ưu việt với tôi!
– Tôi đã chán ghét người từ lâu rồi.
– người vấn đề hả?
Không từ lúc nào Trác đã đứng ở bên cạnh tôi, tay khoanh trước ngực gương đầy vẻ khinh thường.
Tôi gật đầu, đồng ý với lời vừa rồi của ấy.
Đột nhiên, khi trông ánh mắt của Trác tôi chợt nảy ra suy nghĩ, sau đó miệng nhếch lên rồi cách đầy ẩn ý với ấy:
– muốn xem vở kịch vả không?