Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Bệnh viện này rất đông đến khám, bỏ lỡ một lần là phải đợi cả tháng đó.
thật tôi bỏ lỡ một lần.
Tháng trước, sinh nhật , dẫn ta đến Đại Lý ngắm hồ Nhĩ Hải.
Tôi phẫn nộ chất vấn : “Vì sao anh lại cạnh ta? Rõ ràng hứa cùng em đến bệnh viện kiểm tra, vì sao lại không ? Anh có biết hẹn lịch bệnh viện đó khó khăn thế nào không?”
Hắn trách ngược lại tôi không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nói kiểm tra thai đi lúc nào chẳng , “Không phải chỉ có tôi và ấy, còn rất nhiều khác đi cùng nữa. tôi cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau.”
Bất kể tôi nói thế nào, dù có nhắc đứa bé, hắn cũng không chịu giải thích, cuối cùng tôi cãi nhau một trận lớn, chớp mắt một tháng.
Ngày , gửi tôi một tin bằng giọng nói: [Ngày mai anh cùng em đến bệnh viện.]
Hắn cố xoa dịu quan hệ giữa tôi.
Mỗi lần cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh, mặc kệ là lỗi của ai, mở miệng trước bao giờ cũng là tôi.
khi tôi lại hoà hợp trở lại, hắn quan tâm tôi vài ngày hoặc tặng tôi một ít vòng cổ vòng . Quan tâm chỉ là mặt ngoài hời hợt, vòng cổ là kiểu dáng tôi không thích, vòng cũng không vừa, chỉ có thể để đó chứ không dùng .
Nhưng những điều này không quan trọng, tôi chỉ quan tâm trong lòng hắn có tôi là đủ, nhanh chóng quên sạch những điều không thoải mái, lại đối xử với hắn hết lòng như trước kia.
khi li hôn, quan hệ giữa tôi biến thành như vậy, quái quái, không giống vợ chồng, thật giống ông chủ cùng “chó liếm”.
Đoạn tình cảm này, hắn là kẻ thắng thế, tùy theo tâm tình mà đối xử với tôi.
Tôi yêu hắn, tự rằng chỉ cần thời gian đủ lâu, sớm muộn gì hắn cũng thay đổi.
Nhưng tình yêu hèn mọn thấp kém, dù đậm sâu cũng chẳng có ai động lòng.
lạ là, ngày nhận tin của hắn, tôi không hề cảm vui sướng như trước kia nữa.
Lần đi bệnh viện trước, tôi năn nỉ hắn vài , hắn miễn cưỡng đồng đi cùng.
Nếu là khi đó, hắn chủ động đề nghị, tôi rất vui vẻ.
Thời điểm bắt đầu mang thai, tôi ốm nghén vô cùng nghiêm trọng, đang ngủ cũng buồn nôn, nhưng hắn chưa từng quan tâm tôi, đến một cốc nước ấm tôi súc miệng cũng không có.
Ngày bỗng nhiên hắn nhắc chuyện đi cùng tôi đến bệnh viện, tôi cảm một tia vui mừng, cuối cùng, hắn cũng nhớ đứa con của hắn.
Tôi trả lời lại: [, ngày mai em chờ anh bệnh viện.]
[Hay ngày mai anh nhà đón em? Gần đây công việc bận rộn nên anh không có thời gian nhà với em.]
khi Đại Lý trở , hắn chưa từng nhà.
Tôi hiểu công việc chỉ là cái cớ, vòng bạn bè của mỗi ngày đều cập nhật, tất cả đều là ảnh chụp hắn.
Lúc này, tôi cũng không quá để , rất nhanh gõ bàn phím đáp lại: [Không có gì. Ngày mai em tự đi , anh có thể đến cùng em là tốt rồi.]
Tôi cố đến bệnh viện sớm, trước khi ra khỏi nhà còn hắn một tin dặn hắn đến sớm một chút để đỡ đông, không ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Tôi đến bệnh viện bảy giờ, đến mười hai giờ trưa, bác sĩ nghỉ , cũng không cái bóng của hắn.
Buổi sáng tôi chưa ăn gì, giữa trưa ánh nắng chói chang, tôi đứng cửa bệnh viện, đầu óc choáng váng.
Nhân viên bệnh viện tôi đáng thương, liền đỡ tôi ngồi nghỉ: “ đang chờ ai vậy? Một mình đó chờ sáng đến tận trưa.”
Tôi nhìn khuôn bụng hơi gồ lên, chậm rãi vuốt vẽ, “Tôi là mẹ đơn thân, đứa bé không có cha.”
Buổi chiều, giờ việc, tôi cố gắng chịu đựng, một mình hoàn thành các xét nghiệm kiểm tra, cũng vẫn không .
Tin của tôi vẫn dừng lại buổi sáng, hắn không trả lời tôi.
Thời điểm ăn cơm tối, lại đăng bài , lần này là đính kèm bức ảnh hai bàn nắm chặt lấy nhau.
Nội dung là: [Trước kia em là buông , nhưng bây giờ anh vội vàng nắm lấy.]
Tôi nhìn lướt , bình tĩnh uống từng ngụm canh gà, lướt sang một video giáo dục khác.
thật, khi hắn không trả lời tin của tôi, tôi đoán chắc chắn hắn lại vì .
Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi.
Nhưng lần này trong lòng tôi không hề cảm khó chịu, không có phẫn nộ, cũng không có suy nghĩ phải chạy công ty tìm hắn lí luận rõ ràng.
Ngược lại, tôi rất bình tĩnh.
Một loại bình tĩnh khi tập mãi thành quen.
2
Gần đây tôi rất thèm ngủ. khi nhà, chỉ chín giờ tối tôi chuẩn bị ngủ.
Khoảng nửa đêm, trở lại.
Không biết là hắn cố hay thực sự không cẩn thận, tiếng động khi đóng cửa bật đèn rất lớn. Trong lúc mơ màng, tôi nghe hắn có chút tức giận gọi tôi: “Vân Mộng?”
Tôi có tính cáu gắt khi bị ép phải rời giường, khi bị phiền không khỏi thấp giọng mắng một câu: “Đồ điên!”
Ánh sáng trước giường tôi khẽ lay động, hắn đứng im không nhúc nhích, lại một lần nữa gọi tên tôi. Lần này tôi không thèm phản ứng lại, chỉ nhắm mắt, muốn xem rốt cuộc hắn muốn gì.
giơ chạm vào mặt tôi, tôi vốn định nghiêng tránh đi, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, chịu đựng ghê tởm, đề bàn hắn tuỳ vuốt ve trên mặt.
Hắn nay thật quái.
Đột nhiên nhà, đột nhiên gọi tên tôi, bây giờ còn đến vuốt ve tôi nữa.
Tôi tự vấn, tôi không chọc đến hắn, hắn thất hẹn thì cứ thất hẹn, tôi không giống trước kia chạy đi chất vấn rồi cãi vã với hắn, cũng không gào thét bắt hắn phải nhà với tôi.
Chẳng lẽ vì thế mà hắn bất mãn?
Nhưng tôi như vậy hắn phải vui mừng đúng chứ?