Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Thôi thị là gia tộc bên nhà mẹ của bệ hạ, xưa có thể coi đại thế gia thịnh vượng nhất, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, nhưng kể từ khi Thái hậu qua đời cũng từ từ suy thoái.
Khi có ích thì ta là quốc cữu có công với xã tắc, khi không còn ích lợi gì nữa thì ta chính là quyền thần mưu soán vị. (26)
Vì thế sau khi ta từ quan dưỡng lão, người cũng chỉ còn tước vị hư danh, hai anh trai của ta cũng rời xa quan trường.
Từ nhiều năm trước, ngoài mẹ ta đến thì cung triều bái bên ngoài theo tục lệ, thì người nhà ta cũng không liên quan tới triều bái nữa.
đến khi Cố Diễm lập được chiến công hiển hách trong tay cầm binh quyền, vận mệnh đã thay đổi.
Bệ hạ nghĩ tới Thôi gia còn có một nữ chưa lấy chồng để có thể kết làm thông gia với hắn.
Vì phòng ngừa hai nhà kết bè kết phái, hắn lại đồng để Anh Nương làm cáo mệnh phu , còn chưa kịp hôn, giữa ta và Cố Diễm đã xuất hiện một cây gai.
Theo người hầu đi xuyên qua một hành lang dài, ta đứng ở cửa Long Hoa Điện, cởi bỏ khoác dày, thay bằng vẻ tươi cười giả dối, cất bước đi trong điện.
Bệ hạ ngồi trên ghế cao, bên trái là tỷ tỷ
Hắn cười hỏi ta, “Tri Uy Bắc Hầu ở chung có không?”
Thoạt giống là huynh trưởng quan tâm tiểu muội trong gia đình người bình thường, mà ở sâu bên trong lại biểu lộ tứ dò hỏi rõ ràng.
Chúng ta dĩ nhiên là phải không lắm mới được.
Chính là không thể nói đến Bích Vân, bởi nàng đều đã ta chèn ép. Anh Nương ta tiến cung cũng không thể nhắc đến, bởi nàng chính là cáo mệnh phu được ngự bút thân đề (27)
Câu trả lời ta đã sớm chuẩn xong.
“Bệ hạ là lừa đảo.”
Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú, “A! ngươi lại nói thế?”
Ta bĩu môi:
“Từ đầu nói bao nhiêu điều đẹp về Cố Diễm, kết quả thì hắn chính là mãng phu không hiểu phong , suốt bôn ba bên ngoài, đến người cũng không thể gặp.”
Đến đoạn sau, ta làm vẻ ngượng ngùng xấu hổ, “Chỉ ta một chút vàng bạc mấy vật chết, cũng không … Cũng không ở bên cạnh ta giúp đỡ ta một chút.”
Đối với bệ hạ mà nói, tặng quà là thái độ với cuộc hôn do Hoàng thượng ban tặng, còn xa lánh ta là xác nhận mối bất hòa giữa hai chúng ta.
Hắn rất vừa lòng với câu trả lời này của ta.
“Ngươi thật đúng là tính trẻ con, Uy Bắc Hầu là trọng thần triều đình, làm có thể rơi nhi nữ trường”(28)
Thấy bệ hạ đùa giỡn mà cười, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn đứng .
“ lắm, quý phi cũng đang rất mong nhớ ngươi, ngươi ở lại nói chuyện với nàng một chút.”
tỷ tỷ với ta cũng không phải là người thân, nhưng ta lại luôn thích thân cận với nàng.
Không có bệ hạ ở đó, nàng vẫy tay về phía ta, muốn ta ngồi ở bên cạnh nàng.
Nụ cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh
tỷ tỷ vô xinh đẹp, khi nàng còn chưa cập kê đã là đệ nhất mỹ kinh .
Sau khi bệ hạ đối với nàng nhất kiến chung (29) đã hạ chỉ phong nàng làm quý phi, dùng nghi thức đón hoàng hậu để đón nàng cung, từ đó trở về sau hai người càng càng trở nên ân ái.
quý phi nương nương, là đối tượng mà tất cả nữ tử khuê đều hâm mộ.
Nàng chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, ôn nhu nói: “Đều là ăn mà muội thích, sáng sớm nay đã chuẩn rồi.”
Đợi ở noãn mấy canh giờ, ta cũng thật sự đói bụng rồi, nghĩ đến những tính toán trong bữa tiệc buổi tối lúc sau mới là chính, căn bản cũng không ăn được bao nhiêu.
Suy đi tính lại, ta quyết định hiện tại ăn lửng dạ.
Trong lúc đó ta hỏi tỷ tỷ, “Nương nương tại không hỏi muội dạo này thế nào?”
Nàng xoa bóp của ta, khẽ cười nói, “Một người thông minh cực kỳ muội, còn có thể có nào không hay ?”
“Huống hồ, nghe nói Uy Bắc Hầu là người .”
Nói xong, không khí không vì im lặng. Một lát sau tỷ tỷ bảo cung nữ lấy nước ta rửa tay.
“Thời gian không còn sớm nữa, không bằng muội ta nhau đến dự tiệc đi.”
8.
Ta Anh Nương ngồi ở hai bên trái phải của Cố Diễm
Hắn giống là có tâm sự gì, cầm chai rượu ngọc, bảo Anh Nương rót hắn hết chén này đến chén khác, khí thế rượu thả cửa thoải mái.
Ta thường xuyên liếc Anh Nương, còn đang suy nghĩ đến kịch bản thế nào.
Ba người chúng ta trở tâm điểm của bữa tiệc.
Chờ tới lúc ta phản ứng được, mới phát hiện được loại ánh mắt bát quái xung quanh.
Ta ho một tiếng, giơ cái chén .
“Thiếp thân kính Hầu gia một ly.”
Cố Diễm có chút choáng váng, tay không tiếp được, rượu tràn ngoài.
Anh Nương kêu nhỏ một tiếng, vội vàng dùng khăn lau vết rượu trên người, thần sắc nàng bối rối ta ở đối diện.
Ta bật người xin chỉ thị của bệ hạ, mang nàng đi thay quần .
Ở thiên điện, cung nữ bưng huân hương bộ mới đi đến, đều quỳ xuống.
Anh Nương ôm chặt lấy , không chịu tiếng.
Ta phất tay, “ ngươi đều đi xuống hết đi.”
Sau khi thấy những người khác buông vật nối đuôi nhau sau, nàng mới cầm lấy ống tay của ta, nước mắt lưng tròng.
“Vừa rồi muội ở ngự tiền thất thố, có phải làm Hầu phủ mất không? Bệ hạ có phải phạt muội không?”
Ta đã phát hiện , thái độ lạnh lùng cách xa người ngàn dặm chính là nàng ngụy trang bên ngoài.
Gia đình của Anh Nương nghèo khổ, thật sự không nuôi nổi mấy đứa nhỏ trong nhà, là Cố mẫu mua nàng về giữ ở bên người, coi nàng là một nửa con gái.
Nàng chỉ nghĩ đến có thể chăm sóc ruộng vườn ở thôn trang đã là lắm rồi.
Ai ngờ sau này lại theo Cố Diễm nước thuyền , trở cáo mệnh phu .
Nàng chưa từng thấy những sự thế này, rõ ràng là bày bản bên ngoài là đừng có ai lại gần, thế nhưng bên trong vẫn chỉ là một tiểu cô nương thích khóc.
Tuy là tác giả thoại bản bán chạy nhất kinh , thì vẫn là một tiểu cô nương thích khóc.
Ta an ủi nói, “Không có gì, rượu là do Hầu gia làm rớt, nếu có phạt thì cũng phạt ngài ấy.”
Anh Nương lại khóc càng to, khuôn nhỏ nhắn trắng bệch, “A? Thế thì phải làm bây giờ?”
Ta cười.
“Trêu muội thôi, nhanh nhanh phía sau bình phong thay quần .”
Bên này đã trấn an được Anh Nương, bên kia Cố Diễm lại nhiều hơn.
Khi yến hội chấm dứt hồi phủ, ta giúp đỡ hắn ngã trái ngã phải vừa mới tiến viện liền phân phó hạ , sai người chuẩn canh giải rượu Hầu gia.
khoác của Cố Diễm còn chưa cởi, hắn đã ngã xuống giường, ánh mắt mê ly ta vì hắn mà vội trước vội sau.
Đã kiểm tra chắc chắn canh giải rượu trong tay đã ấm, ta mới nhẹ nhàng đỡ Cố Diễm dậy.
“ ngài khó chịu, xong canh giải rượu rồi lại nghỉ sau.”
Hắn cau mày.
“Ta lại không có say.”
Sau khi nghĩ cách, ta liên tục bảo đúng đúng, quơ quơ bát, kiên nhẫn dỗ hắn.
“Hầu gia có bản lĩnh thì hết rượu trong tay ta đi, thế mới gọi là tửu lượng cao chứ!”
Hắn giận dữ, ngồi thẳng dậy, lập tức hết bát canh, nửa sau mới bình luận một câu.
“Rượu này của nàng không ngon bằng rượu lúc trước.”
Ta gật gật đầu, chỉ huy bọn nha hoàn tiến đến cởi giày cởi
Cố Diễm lại không vui
“Buổi tối thế này ngủ cái gì mà ngủ!”
Ta hít sâu một hơn, cố gắng nhớ lại số tiền lớn ở mấy cửa hàng, liền nhịn xuống, cố gắng cười cười.
“Thế thì Hầu gia muốn làm gì?”
Hắn cúi cúi đầu trong chốc lát.
“Ta muốn ngắm trăng.”
Ui, không ngài còn có thể ngắm trăng nữa?
Trong lòng ta oán thầm, miệng lại bảo người chuẩn bàn và đệm ở bên ngoài.
Chuẩn xong, ta gọi Cố Diễm chuyển ngoài.
Trên hắn lộ vẻ khó hiểu, “Đi đâu? Ánh trăng không phải ở ngay đây ?”
Ta theo hướng tay hắn chỉ thì thấy.
Là viên dạ minh châu sáng nhàn nhạt trên bàn.
_______
(26) Cả câu này có là, với cương vị của nữ chính tùy muốn của vua mà là người có công hay có tội, nên ở câu dưới là ông từ quan dưỡng lão để tránh mối họa sau này. Tính cách và sự thông minh tinh của nữ chính chắc là có gen di truyền được mẹ truyền lại
(27) Là tự tay vua viết thánh chỉ để Anh Nương làm cáo mệnh
(28) Nhi nữ trường: yêu trai gái (Chỗ này là một ngữ, tui không muốn chuyển thuần Việt nha, đừng ai kiến)
(29) Nhất kiến chung : Yêu từ cái đầu tiên