Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Sau đó ta đã khóc và hỏi tại sao, bà chỉ nói, sau khi thành công, hoàng đế đã hứa cho bà ngôi vị quý phi.

Nào có ngôi vị quý phi nào, đổi lại chỉ là kết cục bị ép đến phát điên.

Tạ Hành cau mày hỏi bà tại sao lại xin lỗi ta, nhưng mẫu thân ta đã sớm điên rồi, chỉ lặp đi lặp lại những câu nói điên dại đó.

Ta nhìn bà ta, chợt bắt gặp ánh mắt của bà.

Trong lòng kinh hãi, lẽ nào bà ta nhìn thấy ta?

Bà ta đột nhiên đi thẳng về phía ta, miệng lẩm bẩm: “Chi Ý, là con sao? Con về thăm mẫu thân rồi.”

Ta sợ đến dựng tóc gáy, vội nhìn Tạ Hành, hắn nhíu mày nhìn về phía ta, nhưng đáy mắt lại không có tiêu cự. May quá, hắn không nhìn thấy ta.

“Sao con lại lơ lửng thế này?” Bà ta khẽ nói, rồi giọng điệu trở nên gay gắt: “Lương Thanh đã giết con? Có phải hắn không? Con chết rồi phải không?”

Ta sợ đến hồn bay phách tán, nhìn sắc mặt Tạ Hành ngày càng âm trầm. Hắn trực tiếp cho người lôi mẫu thân ta xuống, rồi nhanh chóng đi về phía Ngự viên.

Ta đi theo sau, thấy bàn tay giấu trong tay áo của hắn khẽ run.

Còn có thể giấu được bao lâu nữa?

Ta có dự cảm, ta không thể giấu được nữa rồi.

7

Tiệc rượu linh đình, cùng náo nhiệt, nhưng Tạ Hành lại như người mất hồn, liên tục thất thần.

Không biết ai trong bữa tiệc đã nhắc đến ta.

Những đại thần này đều biết chuyện giữa ta và Tạ Hành năm xưa, giờ đây đương nhiên không ngần ngại giẫm đạp lên ta để lấy lòng Tạ Hành.

“Chắc là nhi tử của tên hoạn quan Lương Thanh kia sớm đã giết nàng ta rồi nhỉ.”

“Haha, đó cũng là nàng ta đáng đời, chết rồi cũng không cần bệ hạ phải bận tâm nữa.”

Lão già đang nói ta nhận ra, là Lão Thượng thư, đã theo Lương Thanh làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.

Nói xong ông ta đứng , còn kính Tạ Hành một ly: “Lão thần xin chúc mừng bệ hạ, đại thù đã báo.”

Tạ Hành nhìn chằm chằm ông ta, đột nhiên nhếch môi cười nhẹ, nhận lấy ly rượu trong tay ông ta. Ta nhìn dáng của hắn, lại có chút bất an.

Lão già cười nịnh nọt, Tạ Hành lại trực tiếp hắt ly rượu xuống , rồi quay đầu rút kiếm của thị vệ, một kiếm đâm vào tim lão già.

Tiếng đàn sáo tức thì bặt, cả không khí cũng ngưng đọng lại, khiến người ta khó thở.

Khi hoàn hồn lại, số đại thần kinh hãi quỳ rạp xuống , họ thậm chí còn không biết tại sao tân đế lại đột nhiên giết người.

Tạ Hành lau tay lại chỗ cũ, lại tự rót cho mình một ly rượu, một lúc lâu sau mới lời: “Các ái khanh sao lại quỳ dưới thế? Mau đứng đi.”

“Ta không muốn nghe các ngươi bàn luận về công chúa tiền triều nữa, hiểu chưa?”

Không khí vừa dịu đi một chút, một tỳ nữ lại đột nhiên xông vào. Ta đang nghĩ ai lại xui xẻo đến mức chọc vào họng súng lúc này, thì nhận ra đó lại là tỳ nữ thân cận của ta, Tiểu .

Nàng quay lại làm gì? Trước khi bị Lương Thanh bắt đi ta rõ ràng đã cho nàng đi rồi cơ mà?

Tạ Hành nhận ra nàng, vừa thấy nàng đã đứng bật . Nào ngờ Tiểu đột nhiên quỳ xuống, không dập đầu, dập đến mức trán rướm máu.

“Tiểu hầu gia, người nhất định phải làm chủ cho công chúa!” Nàng gọi Tạ Hành bằng danh xưng trước đây, lời vừa thốt ra, ta biết, tất cả đã kết thúc.

Không thể giấu được nữa rồi.

“Lương Thanh đã hại chết công chúa!”

Ta nhìn mặt kinh ngạc của Tạ Hành, hốc mắt đỏ ngầu, trực tiếp bóp nát ly rượu trong tay, máu giọt rơi xuống .

8

Tạ Hành một tay xách Tiểu lên, đuôi mắt đỏ hoe, lời nói ra như mang theo mùi máu, giọng khàn đặc không thể tả: “Chủ tử của ngươi vì muốn tránh mặt ta nên mới bảo ngươi nói vậy đúng không? Nàng ta muốn thoát khỏi ta ư?”

Hắn lại ném Tiểu xuống , loạng choạng đứng , nhếch mép, mặt còn giống quỷ cả ta, âm hiểm đến cực điểm: “Ngươi nói với nàng ta, đừng giả vờ nữa, ta sẽ không tin lời nói dối của nàng ta . Sớm muộn gì ta cũng sẽ ra nàng ta.”

Hắn cười khẽ một tiếng, tiếng khóc của Tiểu hòa cùng tiếng cười của hắn, nghe mà rợn tóc gáy.

Ta nhìn mà không nỡ.

Tạ Hành một mình bỏ đi, thậm chí không ai dám đi theo.

Đi qua một gốc liễu, hắn dừng lại một chút, chắc là hắn đã nhớ lại những lời của hai tiểu nữ kia.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra, vị quý nhân đáng thương đó chính là ta.

Vừa hay có một nữ đi qua, hắn chặn nàng ta lại, giọng khàn khàn tiếng như muốn xác nhận điều gì đó: “Thẩm Chi Ý… sống không sao?”

nữ bị câu hỏi không đầu không cuối của hắn làm cho ngẩn người, một lúc sau mới dự trả lời thật: “Nô tỳ chỉ nghe nói Lương đại nhân tính tình kỳ quái, thường xuyên đánh mắng Ngũ công chúa. Trước đây trong gặp Ngũ công chúa, dường như trên người chỗ nào cũng có vết thương…”

Yết hầu của Tạ Hành chuyển động, giọng có chút nghẹn ngào: “Nàng ấy là công chúa, Thẩm Sơn không quan tâm sao?”

“Chuyện này… Thánh thượng không thích Ngũ công chúa, ngược lại rất trọng dụng Lương đại nhân…”

Ta đứng bên cạnh, dù biết rõ không ai nhìn thấy mình, nhưng vẫn cảm thấy cùng xấu hổ.

Phụ hoàng không thương, phu quân tàn bạo, ta làm công chúa quả thật có chút tủi nhục.

Tạ Hành tùy ý phất tay cho người lui xuống, sắc mặt càng lúc càng khó coi, thân thể loạng choạng như sắp ngã.

Cuối cùng, hắn lại xổm xuống, lấy chính mình, như một đứa trẻ lạc nhà, vùi đầu vào vòng tay, thân thể không run rẩy.

Ta nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, mang theo nỗi sợ hãi và hoang mang tận.

“Sao lại có thể như vậy…”

“Ta không ngươi báo thù nữa, ta chỉ muốn nghe ngươi nói một câu hối hận mà thôi.”

“Thẩm Chi Ý, ngươi quay về đi, đừng bỏ lại một mình ta. ngươi ra ta đã chẳng còn gì nữa rồi…”

Lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, cổ họng cũng nghẹn lại đau đớn, ta muốn khóc, nhưng ma quỷ làm gì có mắt.

Ta xổm xuống lấy Tạ Hành.

Nhưng đầu ngón tay trong suốt xuyên qua người hắn, chẳng giữ lại được gì.

9

Tạ Hành cho lui tất cả thị vệ, một mình đến nhà lao.

Ta nhìn dáng hiện tại của Lương Thanh, có một cảm giác hả hê của sự trả thù.

Hắn bị hành hạ gần giống như ta trước lúc chết, chỉ là Tạ Hành cố tình giữ lại cho hắn một hơi thở, để hắn sống không được, chết không xong.

“Thẩm Chi Ý ở ?” Tạ Hành nghiến răng nhìn Lương Thanh dưới chân mình.

Lương Thanh là kẻ tinh ranh đến mức nào, chỉ một câu đã phân biệt được Tạ Hành đã biết ta chết rồi.

Hắn cố gắng chống người , dùng bàn tay đã lộ ra xương trắng vén mớ tóc trên mặt, khiêu khích Tạ Hành: “Chẳng phải đã nói rồi sao, phu nhân của ta bị ta giấu đi rồi. Ngươi không được .”

Tạ Hành sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mặt điên cuồng. Hắn nhấc chân, từ từ ấn con dao găm đang cắm trên chân Lương Thanh xuống.

“Ta hỏi ngươi lần cuối, nàng ấy ở ?” Giọng Tạ Hành càng thêm lạnh lẽo và kìm nén, như tuyết phủ quanh năm không tan ở biên ải.

Lương Thanh lại bắt đầu tự nói chuyện của mình: “Không hỏi chút chuyện thú vị sao?”

“Ví dụ như, tại sao nàng ấy lại gả cho ta, tại sao ngươi không chết mà chỉ bị lưu đày, và cả… năm năm qua nàng ấy đã bị ta chơi đùa như thế nào?”

Ký ức của năm năm qua ùa về, ta tức đến run cả người.

Hành động của Tạ Hành dừng lại, nắm đấm siết chặt rỉ ra giọt máu, sát khí quanh người càng thêm nặng nề.

“Phu nhân của ta đây quả thật yêu ngươi, năm đó đã quỳ trước phủ của ta rất lâu để cầu ta tha cho ngươi một mạng đấy.”

“Nàng ấy rất thông minh, biết rằng cầu ta còn hữu dụng cầu người phụ hoàng dụng của nàng ấy. Ngươi còn chưa biết đúng không, bức mật thư thông đồng với giặc đó, là phụ hoàng và mẫu thân nàng ấy lợi dụng nàng ấy. Nàng ấy hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghĩ rằng đã tặng cho người trong lòng một tín vật định tình.”

“Nhưng trên đời này làm gì có chuyện như vậy. Ta nói với nàng ấy, muốn cứu ngươi, thì phải dùng chính mình để đổi.”

Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Ta lo đến đỏ cả mắt, cũng không ngăn được Lương Thanh, ta muốn bịt tai Tạ Hành lại, cũng ích.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt dần sụp đổ của Tạ Hành.

“Ngũ công chúa quả thật có một giọng hát hay. Tiếc là ngươi không nghe được, khi cây đinh đó đóng vào, nàng ấy đã khóc thảm thiết đến mức nào.”

“Câm miệng!” Tạ Hành tức giận gầm lên, bóp cổ Lương Thanh ấn vào tường.

“Tiểu hầu gia, nàng ấy thật sự yêu người, cả bản phòng thủ thành cũng dám ăn cắp…”

“Ta bảo ngươi câm miệng!” Tạ Hành mắt đỏ ngầu bóp cổ Lương Thanh gầm lên, nhưng mắt lại chảy dài trên má.

“Bản phòng thủ thành…” Tạ Hành không lẩm bẩm, nỗi đau trong mắt càng sâu.

Ta biết, Tạ Hành đã đoán ra tại sao không thể được vị Cực Sinh kia rồi.

Ta chính là Cực Sinh. Sau khi gả cho Lương Thanh, ta có thể tiếp xúc với nhiều cơ mật , ta đối với Lương Thanh trăm nghe ngàn thuận, mặc cho hắn hành hạ, nhưng sau lưng lại lấy danh nghĩa Cực Sinh để gửi những tin tức này đến phương Bắc.

cả bản phòng thủ thành lần này cũng là ta đưa cho Tạ Hành. Cũng vì vậy mà bị Lương Thanh phát hiện, hành hạ đến chết.

Không ngờ, bây giờ cả thân phận này cũng không giấu được nữa.

Giằng co một lúc lâu, Tạ Hành mắt đỏ hoe, sắc mặt âm trầm buông Lương Thanh ra, cười khẩy một tiếng.

“Lương đại nhân quyền thế ngút trời chắc chắn không thể chịu đựng được việc nằm dưới người khác nhỉ.”

Một câu nói, cả ta và Lương Thanh đều biến sắc.

Tạ Hành đây là…

“Người ! thêm vài người nữa, hầu hạ Lương đại nhân cho . Đừng để hắn chết.”

Trong nhà lao là tiếng gầm giận dữ của Lương Thanh, Tạ Hành làm như không nghe thấy, đi thẳng ra .

10

Ta lo lắng đi theo Tạ Hành, không nhịn được mà lẩm bẩm bên tai hắn.

“Tạ Hành, chàng đừng buồn, tất cả đều là ta tự nguyện.”

“Chàng vẫn là đừng ta nữa. Ta chết rất xấu xí, có lẽ sẽ dọa chàng đấy.”

“Còn nữa, lời của Lương Thanh, chàng đừng tin, ta, ta sống cũng không thảm đến vậy. Thật đấy, bức mỹ nhân đó, cũng chỉ hơi đau một chút thôi…”

Ta đột nhiên im bặt, vì ta thấy Tạ Hành quay đầu, lại nhìn về phía ta.

Ta không dám động đậy, phát hiện Tạ Hành chỉ có mặt nghi hoặc, chắc là không nhìn thấy ta.

Ta vừa thở phào một hơi, thì thấy Tạ Hành phun ra một ngụm máu, quỳ một gối xuống .

Hắn cúi đầu lẩm bẩm: “Oản Oản, ta hình như nghe thấy giọng của nàng…”

“Ta thật ngốc, tại sao ta lại không sớm nghĩ ra, Cực Sinh chính là nàng, tại sao ta lại không thể quay về sớm …”

Tạ Hành vùi mặt vào lòng bàn tay, không nức nở.

Ta không nói nữa, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung nhìn hắn.

Oản Oản, là tên ở nhà của ta. Nhưng cũng chỉ có Tạ Hành của năm năm trước mới gọi ta như vậy.

Ta nghe lại lần nữa, không cảm thấy vui, chỉ thấy buồn.

Năm năm, vật đổi sao dời, âm dương cách biệt. Dù biết được sự thật thì đã sao chứ?

Chẳng qua chỉ là thêm phiền não mà thôi.

11

Thi thể của ta được một tiểu thái giám phát hiện sau một trận mưa lớn.

Lúc đó hắn say rượu nằm bò bên miệng giếng, lại nhìn thấy ta nổi lên giếng dâng cao.

Thi thể của ta bị mọi người vây quanh ở giữa, nhưng không ai dám đến gần.

Không vì lý gì khác, chỉ vì thực sự quá rợn người, cũng quá hôi thối.

Lúc chết vốn đã thê thảm, lại ở trong giếng quá lâu, lại bị mưa ngâm, thi thể sớm đã thối rữa không thành hình.

Thịt đã thối rữa bốc mùi, mảng treo lơ lửng trên xương, để lộ ra xương trắng hếu.

Bảy cây đinh sắt kia, càng lộ rõ ra , cho thấy chủ nhân của nó đã phải chịu đựng sự hành hạ như thế nào trước khi chết.

Tạ Hành bước đẩy mọi người ra, cuối cùng lại quỳ xuống bên cạnh thi thể của ta.

“Bệ hạ, đây không nhất định là Ngũ công chúa, người hãy bảo trọng long thể…”

Tiểu thái giám lấy hết can đảm nhắc nhở, hắn lại coi như không nghe thấy.

“Sao lại không phải, đây chính là Oản Oản của ta…”

Tạ Hành không màng mọi người khuyên can, trực tiếp lấy ta đã thối rữa vào lòng, động tác nhẹ nhàng như sợ làm ta giật mình.

Nhưng hắn lại không dám chạm vào ta, hắn nhìn chằm chằm vào bảy cây đinh, muốn chạm vào rồi lại rụt tay lại, chỉ thi thể của ta càng lúc càng chặt.

Thái giám bên cạnh còn muốn nhắc nhở hắn, hắn đột nhiên quay người, quỳ xuống gầm lên với đôi mắt đỏ hoe: “Cút! Tất cả cút hết cho ta!”

Rồi lại ta lên, bước đi về phía tẩm .

Ta nhìn bóng lưng của hắn, rõ ràng thẳng tắp, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự liêu và bi thương tận.

Tạ Hành dường như đã điên rồi, nhưng lại dường như vẫn hoàn toàn bình thường.

Hắn mỗi ngày đúng giờ lên triều, xử lý mọi việc ra đó, không có một chút khác biệt nào so với trước đây.

Nhưng hễ xử lý xong công vụ, hắn lại tự nhốt mình trong tẩm điện, ở cùng với thi thể của ta.

Dù cho thi thể đó đã thối rữa không thành hình, cả tẩm điện quanh năm bốc lên một mùi hôi thối.

Trong thời gian đó số người đến khuyên Tạ Hành, không bị hắn cách chức thì cũng bị đá ra , văn võ cả triều bây giờ lại chỉ có thể mặc cho hắn làm càn như vậy.

Bảy ngày sau, Châu nương bước vào.

Khi nàng vào, Tạ Hành cả mắt cũng không ngước lên, dưới , đặt đầu ta lên gối hắn, như đang dỗ ta ngủ.

Châu nương nhìn một lúc lâu, khẽ thở dài: “A Hành, ta phải về biên ải rồi.”

Tạ Hành không có phản ứng.

“Nàng ấy… chính là vị hôn thê của ngươi sao?”

Tim ta đau nhói, nhìn Tạ Hành, vị hôn thê? Hắn nói với người khác, ta là vị hôn thê của hắn sao?

Tạ Hành gật đầu, khi lời giọng đã khàn đặc: “Nàng ấy rất , là nương nhất trên đời.”

Đáy mắt Châu nương có chút long lanh, không nói thêm gì nữa, quay người định đi, lại bị Tạ Hành gọi lại.

“Biểu tỷ, có phải ta đã sai rồi không?” Giọng của Tạ Hành, như đang hỏi người khác, lại càng như đang hỏi chính mình.

Còn ta thì sững người, thì ra Châu nương là biểu tỷ của hắn.

Châu nương không trả lời hắn, chỉ bước ra khỏi cửa điện rồi quay lưng lại nhẹ nhàng nói với Tạ Hành: “A Hành, hãy để nàng ấy được yên nghỉ.”

Khoảnh khắc cánh cửa điện đóng lại, qua khe cửa le lói ánh sáng cuối cùng, ta thấy Tạ Hành cúi đầu, hôn lên trán ta.

Một giọt mắt lăn dài trên cằm hắn, cùng với một tiếng “Được” khẽ khàng không thể nghe thấy.

12

Ngày ta được chôn , trời lại đổ mưa.

Tiểu không khóc, Tạ Hành lặng lẽ đứng trước mộ ta, che ô cho bia mộ của ta.

“Oản Oản, nàng đợi ta thêm một chút nữa.”

Nói xong, hắn quay người nhìn Tiểu : “Đưa ta đến xem nơi ở của nàng ấy.”

Sau khi thi thể được chôn , linh hồn ta ngày càng trong suốt, cũng cảm thấy ngày càng mệt mỏi. Có lẽ, ta không còn ở lại thế gian này được bao lâu nữa.

Ta không biết tại sao Tạ Hành lại đột nhiên muốn đến nơi ở của ta, nhưng đột nhiên nhớ ra những thứ giấu trong căn phòng đó, lo đến toát cả mồ hôi lạnh.

Chỉ là nghĩ lại rồi cũng yên tâm một chút, cả Tiểu cũng không biết ta để chiếc hộp đó ở , Tạ Hành chắc cũng không được.

Phòng của ta thực ra rất đơn sơ. Một chiếc giường, một bộ bàn ghế.

Vừa không giống nơi công chúa nên ở, cũng không giống nơi phu nhân Cửu thiên tuế nên ở, nhưng ta từ nhỏ đã lớn lên trong lãnh , cũng không cảm thấy không quen.

Tạ Hành vào rồi nhìn trái ngó phải, cuối cùng lại đi thẳng đến trước giường, nhẹ nhàng gõ vào viên gạch dưới gầm giường của ta.

Sao hắn lại đoán được? Toi rồi!

Nghĩ đến những thứ giấu bên trong, mặt ta nóng bừng lên.

Đáy mắt Tạ Hành lóe lên một nụ cười dịu dàng: “ ngốc, giấu cũng chỉ biết có một chỗ này.”

Ta nhìn mà sững người, trong thoáng chốc lại thấy được vị tiểu hầu gia áo gấm ngựa của năm năm trước.

Tạ Hành sau đó xổm xuống, gõ vỡ viên gạch, lấy ra chiếc hộp nhỏ bên trong.

Đó là nhật ký của ta.

“Tạ Hành! Ngươi không được xem!” Ta bay đến bên cạnh hắn, mắt đỏ hoe muốn gạt tay hắn ra, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lật mở.

13

Có rất nhiều chuyện, ta không thể nói với người khác, thế là từ khi gả cho Lương Thanh, ta bắt đầu viết nhật ký. Và bây giờ Tạ Hành đang lật xem trang.

Ta đã gả cho Lương Thanh, Tạ Hành bị lưu đày đến biên ải. Kiệu cưới vừa hay đi ngang qua xe tù của chàng.

Chàng không nhìn thấy, ta đã lén vén một góc rèm kiệu.

Chàng gầy đi nhiều quá. Ta bịt miệng mình lại, sợ khóc thành tiếng.

Tạ Hành, chàng nhất định phải quay về. Chàng còn phải quay về báo thù ta nữa.

Hôm nay Lương Thanh lại nghĩ ra cách mới để hành hạ ta, hắn nói muốn một bức mỹ nhân trên lưng ta.

Kim châm vào lưng, ta đau đến toát mồ hôi, cũng không biết đã ngất đi mấy lần. Trong mơ màng, ta lại nhớ đến chàng.

Khi đó ta tặng túi thơm cho chàng, chàng mặt chê bai, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười.

Chàng nhân lúc ta ngủ thiếp đi bôi thuốc lên tay ta, nói: “Sau này đừng nữa, bị đâm vào tay ta sẽ đau lòng.”

Ta đã nghe thấy cả rồi. Cũng không biết, chàng ở biên ải có không.

Chàng cuối cùng cũng đã hồi âm cho Cực Sinh. Ta không dám hỏi chàng thế nào, có thể liên lạc với chàng như vậy đã là rất vui rồi.

Chàng cứ ngỡ là họ của ta, thật ngốc.

Hành, chẳng phải là đẹp sao?

Hôm nay Lương Thanh cho ta ra . Ta đã đến Hầu phủ, còn mua cả bánh hạnh nhân.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng một cửa hàng, nhưng vị lại khác hẳn với loại chàng mua cho ta. Rất nhớ chàng.

Chàng đã khởi binh tạo phản rồi. Chúng ta đều đã đợi quá lâu, những ân oán này, sớm đã nên kết thúc rồi.

Ta lòng như tro tàn đứng bên cạnh, lần này xong thật rồi, bí mật bị hắn phanh phui hết cả rồi.

Tạ Hành đọc trang, bàn tay cầm giấy cũng run lên ngày một dữ dội.

Có một giọt mắt rơi xuống trang giấy, lại bị hắn vội vàng lau đi.

Hắn đặt cuốn nhật ký sang một bên, lại lấy ra hai bộ quần áo từ trong hộp.

Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, bên mép giường run rẩy khóc nức nở.

Đó là hỷ phục ta tự , của chúng ta.

Hắn vừa sờ vào đóa lê được trên đó vừa khóc vừa cười.

“Oản Oản, sao ta lại ngốc như vậy, sao lại không tin tưởng nàng thêm một chút…”

“Ta thật sự bị nàng lừa gạt mất rồi…”

Ta muốn nói với hắn, không phải lỗi của hắn. Hắn đã rất rồi, chỉ là ta đã làm tổn thương hắn quá sâu. Hắn đáng ra phải hận ta.

Thực ra trước khi cả nhà Tạ Hành bị diệt, lưu đày đến biên ải, hắn đã gửi thư cho ta.

Hắn nói, hắn biết ta trong sống rất khổ, hắn không trách ta đã làm ra những chuyện đó. Hắn chỉ muốn gặp ta một lần trước khi rời đi.

Vị tiểu hầu gia cao quý như vậy, trong thư chữ đều là lời cầu xin.

Thế nhưng, hắn không đợi được ta. Ngược lại vào ngày bị lưu đày, lại đợi được kiệu của Lương Thanh đến đón ta.

Là ta đã phụ hắn.

Tạ Hành hết lần này đến lần khác vuốt ve đóa lê trên giá , giọng nói vỡ vụn, đầy nghẹn ngào: “Oản Oản, nàng là lừa đảo.”

Tạ Hành cầm nhật ký và giá của ta, trong phòng ta suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hắn cầm chúng, mở cửa bước ra .

“Oản Oản, nàng đợi ta thêm một chút nữa.”

14

Ta đã dự cảm được Tạ Hành sẽ làm gì, nhưng ta không thể ngăn cản.

Điều ta sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Tạ Hành chọn một đứa trẻ có phẩm hạnh từ trong hoàng tộc, lại chọn ba vị nguyên lão tam triều để phò tá.

Hắn sắp xếp xong mọi việc, mặc bộ hỷ phục ta cho hắn, giá của ta quay về Hầu phủ.

Ta nhìn hắn, cùng một bộ giá bái đường.

Ta vừa tức giận vừa đau lòng: “Tạ Hành! Ngươi đừng điên nữa, ngươi xem ngươi bây giờ giống cái gì!”

Nhưng mắng mắng, mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Tạ Hành suốt quá trình đều mỉm cười, vui như đang thực sự thành thân.

“Oản Oản, như vậy, nàng cũng được coi là thê tử của ta rồi.”

Tạ Hành uống xong rượu giao bôi, giá ngửa mặt nằm trên giường. Sau đó, vung tay hất đổ cây nến bên cạnh giường.

Lửa lớn tức thì bùng lên theo rèm che.

Nhiệt độ trong phòng không tăng cao, cả ta cũng cảm nhận được hơi nóng, ta hét lên muốn kéo Tạ Hành : “Ngươi làm gì vậy! Mau đi!”

Ta hét lên như điên, nhưng hắn chỉ nằm đó trong biển lửa, mặt mày tĩnh lặng.

Lửa dần liếm đến cánh tay hắn, da thịt bị cháy xém, hắn khẽ rên một tiếng, chặt giá vào lòng .

Hắn vẫn đang cười, hắn cúi đầu, nhìn đóa lê trên tay giá .

“Oản Oản, lần sau đừng nữa, nàng thật sự rất xấu.”

“Để ta đi, ta sẽ lén cho nàng.”

“Nàng nhất định không biết, ta đã lén học rất lâu, tiếc là… vẫn chưa để nàng thấy qua.”

“Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ tặng nàng bộ giá đẹp nhất thế gian.”

“Oản Oản… ta đến nàng đây.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương