Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Nương theo màn đêm che phủ, ta tránh vòng vây và chạy một mạch căn viện nhỏ đơn sơ cuối phố Tây Trực.

Hai đứa trẻ bẩn thỉu đang ngồi xổm trước cổng, cắm cúi chơi ném đá.

Ta thấy có chút quen mắt nhưng không dám tùy tiện cất lời, bèn lên tiếng dò hỏi: “ ? Tiểu Bàn?”

Hai đứa nghe tiếng liền ngẩng . Ánh mắt nhìn ta đầy mơ hồ: “Ngươi tìm ai?”

Gương mặt thân quen ngày nào, trôi qua đã chững chạc hơn không ít. lanh lợi là người tiên nhận rồi hét lớn:

“… Nhược?”

“Mọi người mau đây! Bà bà ơi! Nhược rồi!”

Ta vội kéo hai đứa vào sân, khép cánh cửa gỗ ọp ẹp: “Suỵt, nói nhỏ thôi!”

Hơn chục đứa trẻ ùa ong vỡ tổ, vây chặt lấy ta. Có đứa đã cao gần bằng ta, có đứa mới đứng eo, có đứa lẫm chẫm, mép dính đầy cơm.

huynh bế lòng, cứ thế cười với ta: “.”

Ta dốc hết những thứ quý giá bọc hành lý — bạc, vòng ngọc, dây chuyền vàng, hoa tai đá quý, và cả một viên trân châu lớn.

“Có số tiền rồi, mọi người ở nhà cao cửa rộng, ăn no mặc ấm, không bị người ta xua đuổi loài chó hoang nữa. ta mời đại phu giỏi nhất chữa ho cho bà bà, đóng một chiếc xe lăn gỗ cho Châu Châu, làm một đôi nạng cho Tiểu Tráng. Vứt hết mấy bộ y phục rách giẻ các đệ . Ngày mai ta tiệm may cho mỗi người một bộ đồ mới!”

Nhìn đôi chân trần , ta chợt nghẹn ngào. Đứa trẻ hiểu chuyện luôn nhường những thứ tốt nhất cho các em, để rồi giữa mùa đông rét buốt, mười ngón chân lúc nào cũng tím bầm vì giá lạnh.

“Rồi ta tiệm giày lớn nhất kinh thành, mua cho mỗi đứa mấy đôi giày.”

lắc .

Nhược , ở chắc chắn đã chịu nhiều khổ cực. Số tiền kiếm không dễ dàng, đừng tiêu xài hoang phí.”

Nó nhặt lên một tấm lệnh bài nằm dưới đáy bọc. Lệnh bài làm bằng kim loại, trên có khắc tám chữ: “Thừa Thiên Ngự Cực, Trữ Nhị Chiêu Minh.”

“Cái vậy?”

“Đồ không đáng tiền.” Ta tiện tay nhét tấm lệnh bài vào túi. “Phải rồi, bà bà đâu?”

2

không gặp, sức khỏe bà bà đã sa sút nhiều. Bà bà nằm thiêm thiếp nhà, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Mái tóc vốn đã điểm bạc nay hoàn toàn trắng xóa cước. Ta cúi thấp người, nắm lấy bàn tay khô gầy bà.

“Bà bà ơi, con rồi. Con đã để người phải lo lắng.”

Bà bà nhìn ta, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “ đó chạy báo con bị người ta bắt , ta sợ con tính tình nóng nảy đắc tội với quyền quý.”

“Ta đã nha môn đánh trống kêu oan, rồi quỳ gối trước cổng cầu xin họ thả người. Đợi rất lâu mới có một thái giám truyền lời. Nhưng y tuyệt nhiên không nhắc con, bảo ta cứ yên tâm trở .”

“Làm sao mà yên tâm cho ? ròng, ta chưa đêm nào ngon giấc…”

Ta vội lau giọt lệ chực trào, lòng đau dao cắt. Sớm biết thế , ngày ấy ta đã hiếu kỳ xem hành hình làm .

người rơi xuống hay ho, có ánh đao lạnh lẽo, máu thịt văng tung tóe, trúng phải thứ cổ trùng kỳ quái.

“Trúng cổ trùng?”

“Vâng, nghe nói cần con chết, cũng không sống nổi. Cho nên , xem con tổ tông mà phụng dưỡng. ăn con ăn nấy, ở cũng là nhà cao cửa rộng, nữ hầu hạ tận tình.”

Bà bà vẫn không yên lòng: “Vậy cổ trùng đó…”

Ta toe toét cười: “Giải rồi ạ! biết sao tự giải . Con đã thử chích vào tay, đập vào tường, nhịn đói cả ngày không ăn. Tạ Hoài An có phản ứng hết.”

Bà bà im lặng nhìn ta, vẻ mặt trầm tĩnh. Một lúc lâu sau bà mới lên tiếng: “ Nhược, con vẫn chuyện giấu ta.”

điều qua đôi mắt tinh tường bà. Ta lè lưỡi: “Con lén trốn khỏi , chắc chắn đã chọc giận Tạ Hoài An. Người đang lùng bắt con khắp thành, nhưng con không muốn quay đó nữa. Nơi không nên ở lâu. Con biết một con đường nhỏ bí mật để khỏi thành, con để bạc , dặn dò xong ngay.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương