Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kể cả sau này cuộc sống không như ý, có hòa ly thì ta cũng có được sự tự do nhất định.
Sẽ không giống như khi còn là khuê nữ ở nhà, luôn có người muốn gả ta đi.
Ta còn tiết kiệm được rất nhiều bạc, sau này sẽ sống rất tốt.
Từ Nham Thanh vẫn bằng lòng cưới ta, điều đó khiến ta yên tâm phần nào.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, nha hoàn thổi tắt đèn, đóng cửa rồi lui ra ngoài.
Ta tính toán những ngày sắp thành hôn với Từ Nham Thanh.
Ở trong phủ, ta vẫn là một cô nương, luôn bị bó buộc.
Đợi đến khi thành thân, Từ Nham Thanh lại ủng hộ ta như vậy.
Ta nghĩ đến lúc đó sẽ tiếp tục viết thoại bản, còn mua thêm vài cửa hàng để doanh.
Khi ấy hắn sẽ lên thành, ta cũng sẽ đi theo.
Ta mơ mộng về những ngày tốt trong tương lai.
Bỗng nhiên, rèm cửa bị kéo ra.
Ta giật mình.
Ánh lửa đột ngột bừng sáng.
Gương mặt tuấn mỹ của Thái tử biểu ca xuất hiện trước mắt ta.
Ta chợt nghĩ, lẽ nào tam tỷ và ngũ tỷ là vì gương mặt này sao?
18
Ta hãi: “Điện hạ, ngài đến đây làm gì?!”
Hắn ung dung ngồi xuống mép giường ta, mân mê chiếc nhẫn tay ta: “ muội quên chuyện tối qua rồi, cô đến giúp muội nhớ lại.”
Ta vội vàng ngồi dậy.
Trong khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ rất nhiều.
Hắn có lẽ không định buông tha cho ta.
Năm ngoái khi lên thành, đại tỷ tỷ đã từng hỏi ta có muốn vào Đông cung không.
Nực cười.
Lúc đó ta đã từ chối ngay lập .
Ai lại muốn đi làm chứ!
Mẫu thân ta chính là , khi chủ mẫu dùng bữa, bà phải đứng cạnh hầu hạ.
ngoài ta gọi bà là di nương, bà gọi ta là tiểu thư.
Ra vào không được tự do, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi dạo trong phủ.
Từ khi ta còn nhỏ, bà đã bắt đầu đệ đệ như báu vật, đệ đệ chính là hy vọng của bà.
Đệ đệ chỉ cần vấp ngã một chút, bà đã hoảng hốt như thể cuộc đời mình kết thúc!
Bởi vì sau này đệ đệ sẽ phụng dưỡng bà lúc về già.
Có thể giúp bà tránh khỏi cảnh trở thành một lão sủng, bị người người bắt nạt!
Ta từ nhỏ đã thề , ta phải làm chính thê, tuyệt đối không làm , ta phải rời khỏi Tạ gia, tự mình làm chủ, ta muốn kiếm thật nhiều tiền, ta muốn được tự do tự tại.
19
Thực ra ta không phải tối qua mới đến Thính Vũ Các.
Ta đến từ buổi chiều.
Có hơi muộn.
Nhưng trời vẫn chưa tối.
Ta nghe hạ nhân nói Thái tử biểu ca bị bệnh, mấy vị tiểu thư trong phủ đều đến thăm hắn.
Hắn vui vẻ, thưởng cho mỗi người một bộ trang sức.
Ta rất thích những đó.
Ta nghĩ mình cũng đến kiếm chút chác.
mà Thái tử ban thưởng, chắc chắn không phải tầm thường.
Kết quả là đi khắp nơi không thấy ai, ta bước vào thì thấy Thái tử toàn thân đỏ rực.
Ta có chút vọng, hắn trông như sắp chết thế này, còn có thể ban thưởng cho ta gì sao?
Sau đó ta đến gọi hắn dậy, kết quả là bị hắn kéo tuột lên giường.
20
Trong còn đốt cả hương kích tình.
Dược tính vô cùng mạnh.
Ta hoàn toàn choáng váng.
Đến khi ta ý thức được chuyện gì đã xảy ra, thì đã quá muộn…
Thừa chuyện này, đồng nghĩa với việc vào Đông cung.
Trở thành .
Ngày ngày phải lấy lòng một người nam nhân.
Chia sẻ một người nam nhân với một đám nữ nhân.
Rồi lại đấu đá với một đám nữ nhân.
Ta không muốn sống cuộc sống như vậy.
Ta cũng sợ mình đấu không lại.
Vậy nên ta đã không thừa .
21
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi.
Không còn là vấn đề ta có muốn thừa hay không.
Mà là Thái tử không định buông tha cho ta.
Xem ra hắn có chút thích nhan sắc của ta rồi.
Bị một kẻ quyền cao chức trọng để mắt tới, nếu phản kháng sẽ chết rất thảm.
Nhất là sau khi hắn đã chán ta.
Vậy nên trong khoảnh khắc ngồi dậy, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Ta cắt đứt kế hoạch và ảo tưởng về cuộc đời mình trước đây.
Ta phải lên kế hoạch lại từ đầu.
Điều quan trọng lúc này là phải lấy lòng Thái tử biểu ca trước đã.
22
Ta vòng tay qua cổ hắn, cười hì hì: “Hừ, chẳng qua là muốn thử xem ngài có còn nhớ người ta không thôi mà!”
Hắn cũng cười.
Cười vì sự thức của ta.
Hắn ôm lấy ta, rồi hôn ta: “Dĩ nhiên là nhớ. Cô còn tưởng muội không muốn vào Đông cung.”
Ta tỏ vẻ lo lắng: “Trước đây ta sợ hãi, nghe nói đại tỷ tỷ chính là bị người ta hãm hại đến mức không thể sinh con được nữa. Đại tỷ tỷ là đích nữ của Tạ gia mà còn không bảo vệ được mình, huống hồ ta chỉ là một đứa con của .”
Hắn an ủi ta: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.”
Hắn vùi đầu vào cổ ta, rồi hít một hơi, lại hôn một cái: “ muội, muội thơm quá.”
Ta tình phát ra những tiếng thở dốc đầy quyến rũ…
Khiêu khích hắn đến mức thần hồn điên đảo…
23
Để viết thoại bản xuân cung, ta đã nghiên cứu qua mấy chục cuốn xuân cung đồ.
Còn nghiên cứu cả những bài thơ dâm đãng, những khúc nhạc diễm tình, và đủ loại truyện ngắn khiêu dâm.
Tuy chưa từng thực hành, nhưng những gì cần biết đều đã biết.
Ta và Từ Nham Thanh còn từng đến thanh lâu.
Lén lút quan sát người khác…
Thái tử bị ta mê hoặc, còn có vẻ dục tiên dục tử.
Ta không hề cảm thấy miễn cưỡng.
Ta chỉ lo lắng cho cuộc đời sau này của mình.
Tiếc nuối vì không thể ở Từ Nham Thanh.
Ta có tình yêu với Từ Nham Thanh.
Nhưng trước tính mạng nhỏ bé của mình, tình yêu, tự do, phẩm giá đều chẳng đáng nhắc tới.
Ta phải sống, sống thật tốt, thì mới có được những khác.
24
Ngày hôm sau, ta chủ động đến tìm tổ mẫu thừa mình chính là người đã ở cùng Thái tử biểu ca.
Sau đó trực tiếp theo hắn về thành.
Chỉ là một người .
Ta không để lại cho Từ Nham Thanh một lời nào.
Hắn, người đã cùng ta trải qua những ngày tháng gian khó, nhất định sẽ hiểu cho sự lựa chọn và nỗi bất đắc dĩ của ta.
đường đi, ta đã thể hiện trọn vẹn sự phù phiếm và phóng đãng của một yêu phi họa quốc.
Ngày ngày quyến rũ Thái tử biểu ca lên giường.
25
Ta đã nghĩ kỹ rồi, muốn sống sót trong Đông cung, không có sự sủng ái của Thái tử là điều không thể.
Chỉ khi hắn sủng ái ta, ta mới có được cuộc sống vinh hoa phú quý.
Nếu không, bất kỳ cung nữ thái giám nào cũng có thể bắt nạt ta.
Nhưng chỉ có sự sủng ái của hắn thôi cũng không đủ.
Hắn sẽ thay lòng đổi dạ.
Hắn bận rộn, không có gian để ý đến những tranh đấu trong hậu .
Nếu làm phiền hắn nhiều lần, hắn sẽ thấy bực bội.
26
Vậy nên, ta phải lấy lòng chủ mẫu… chính là đại tỷ tỷ.
Ta và đại tỷ tỷ là một liên minh lợi ích tốt nhất.
Đây cũng là điều mà Tạ gia và Hoàng hậu mong muốn.
27
Phẩm cấp của ta là chính phẩm, Chiêu huấn.
Ta cùng với mấy vị Chiêu huấn khác ở chung một .
Mỗi người một .
Còn không bằng nơi ở của ta tại Tạ gia.
Ta đến an Thái tử phi.
Vô cùng cung kính quỳ mặt đất.
Thái tử phi rất thân thiết.
Thân thiết nhưng vẫn pha lẫn sự đề và bất mãn.
Nàng bảo ta cứ yên ổn sống trong cung, hầu hạ Thái tử cho tốt.
Dặn ta phải an phận thủ thường, sau này sẽ có ngày tốt .
28
Ta quả thực rất an phận thủ thường.
Hình tượng của ta đối với người ngoài là một mỹ nhân gỗ chỉ có vẻ bề ngoài.
Bất kỳ ai châm chọc ta, ta đều tỏ ra rụt rè, sợ hãi.
Nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
Người khác muốn ta là kẻ thù cũng không được.
Tuy nhiên, sự sủng ái của Thái tử quá lớn, hắn thường xuyên đến ta.
Chắc là chưa từng gặp loại tiểu yêu tinh như ta.
Ta nhanh chóng được chẩn đoán là có thai.
Bởi vì lúc an buổi sáng, ta không kiềm chế được mà nôn ói.
Sắc mặt của đám nữ nhân đều rất khó .
Thái tử phi thì rất vui mừng.
Bởi vì đã nói trước, nếu ta sinh nhi tử thì sẽ giao cho nàng nuôi.
Đó chính là phận làm .
Vì có thai nên ta được vị phân.
Bây giờ ta là chính ngũ phẩm Thừa huy.
29
Đã vào đông.
Buổi sáng khi ra ngoài, con đường ta phải đi qua bị người ta đổ dầu.
Vì mang thai nên mũi ta đặc biệt thính.
Ta không biết phải làm sao để diễn một màn đây.
Ta liền ngã ngay gần có dầu.
Ta đau đớn kêu lên: “Con của ta! Con của ta! Bụng ta đau quá!!! Cứu ta với, cứu ta với!”
Thái y đến bắt mạch.
Thái tử phi nháy mắt với ta một cái.
Ta hiểu rồi.
Ta và nàng đã sớm bàn bạc, nếu có người hại ta, sẽ tương kế tựu kế, nói thẳng là ta đã sảy thai.
30
Ta giả vờ bị sảy thai.
Thái tử để an ủi ta, lại ta làm Lương , chính tứ phẩm.
Trong Đông cung lan truyền ta được sủng ái vô cùng.
Ba tháng hai cấp.
Cuối cùng ta cũng có một tiểu của riêng mình!
Còn có cả một nhà bếp nhỏ.
Không cần phải ăn cơm do nhà bếp lớn đưa đến cùng người.
Tuy nhiên, ta lấy cớ dưỡng bệnh, rồi đóng cửa không ra ngoài.
người cũng đều thông cảm, cho một nữ nhân mất con, suy sụp một gian là chuyện bình thường.
31
Thái tử biểu ca rất thực tế.
Khi ta chưa mang thai, hắn thường đến cùng ta mây mưa.
Khi ta mang thai, hắn chỉ cho người mang đồ đến, còn người thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hắn chỉ mê đắm vẻ và sự lẳng lơ của ta.
Ta phải nhân lúc hắn còn đến mình, xin thêm nhiều đồ, sinh thêm nhiều con, thêm nhiều vị phân.
Trong cung là như vậy.
hay trong gian ta đóng cửa không ra ngoài, Thái tử lại đi xa.
Dưới sự bảo vệ của Thái tử phi, ta đã mang thai được sáu tháng.
Thái tử trở về.
Hắn lại mang về một nữ nhân nữa.
32
Ta đứng ở cửa Đông cung, cùng với rất nhiều nữ nhân khác, nghênh đón hắn.
Nhìn hắn đối với muội muội mới đến quan tâm chu đáo, ân cần tỉ mỉ.
Giống hệt như khi ta mới đến.
Ta cũng giống như những người khác, đảo mắt một cái.
Thái tử nhìn thấy chúng ta, rõ ràng có chút xa lạ, có lẽ hắn sắp quên chúng ta là ai rồi.
Khi hắn nhìn thấy bụng của ta, thì giật mình: “Không phải muội đã sảy thai rồi sao?”
Hắn nhíu mày, nghi ngờ ta cho hắn đội nón xanh.
33
Thái tử phi vội nói: “Muội ấy có lẽ mang song thai, sảy một, vẫn còn một.”
Ta vội vàng gật đầu, nở nụ cười e thẹn ái mộ hắn.
Lúc này sắc mặt hắn mới khá hơn.
Rồi bảo chúng ta ai về nấy, còn hắn thì dẫn theo người mới đi mất.
Thật lòng mà nói, không vọng là không thể!
Dù sao thì người từng được đối đãi đặc biệt như vậy là ta!
Mà bây giờ ta lại trở thành một trong những người phải ghen tuông!
Sau khi vọng, ta bắt đầu căm hận Thái tử!
Nếu không phải hắn làm vấy bẩn trong sạch của ta, rồi lại nhất quyết đưa ta về Đông cung, ta đâu đến nỗi vì một nam nhân mà suy sụp.
Nếu không phải hắn lăng nhăng đa tình, ta sao phải cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân.
Hắn có thể ôm trái ôm phải, còn ta chỉ có thể chia sẻ hắn với một đám nữ nhân.
Còn phải vì hắn mà đối mặt với đủ loại nguy hiểm và hãm hại.
Ăn uống đi lại đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Trong lòng ta vô cùng mất cân bằng.
34
Nhưng không còn cách nào khác.
Ai bảo ta là kẻ ở thế yếu.
Ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
gắng tự nhủ , sinh con ra an toàn mới là chuyện quan trọng.
Trong suốt gian mang thai, Thái tử chưa từng đến thăm ta một lần nào.
Đến mùa đông, ta sinh được một nhi tử.
Thái tử trước đó đã có hai nhi tử ba nữ nhi.
Nhi tử ta sinh ra xếp ba, tên ở nhà là Trĩ Nô.
Thằng bé được đưa thẳng đến của đại tỷ tỷ để nuôi dưỡng.
Nó là đích tử.
Ta rất không nỡ.
Nhưng ta biết, phải nhẫn nhịn.
Gửi đến Thái tử phi, nó sẽ có thân phận đích xuất, đó là điều tốt cho nó.
Hơn nữa, ta không có lựa chọn.
Lần này ta không được vị phân.
Bởi vì nếu nữa, sẽ là Lương đệ.
Vị trí Lương đệ chỉ có hai, và đã đủ người rồi.
35
Đợi đến khi ta hồi phục sức khỏe, có thể hầu hạ.
Thái tử mới đến ta.
Trong lòng ta hận hắn chết đi được, nhưng vẫn phải tươi cười đón tiếp, vẻ mặt đầy cảm động.
Tin tốt là người không còn nhắm vào ta nữa.
Mà chuyển sang nhắm vào người mới của hắn.
Người mới của hắn đã sảy thai hai lần.
Hắn lại đổi sang một người mới để sủng ái.
Đến khi ta thị tẩm, hắn lại thường xuyên đến của ta.
Hắn nói ta biết điều, thú vị hơn nhiều so với những vị tiểu thư khuê các luôn ra vẻ đạo mạo kia.
Còn không phải sao, ta đã đặc biệt mời tú bà thanh lâu về dạy , biết hắn thích kiểu này mà.
36
Lần này ta đã kiểm soát gian mang thai.
Dưỡng sức khỏe nửa năm.
Trong khoảng gian này, vẫn có người mới vào Đông cung.
Và Thái tử đã gặp được tình yêu đích thực của mình.
Vì tình yêu đích thực, hắn không còn đến của những nữ nhân khác nữa.
Điều này khiến người vô cùng phiền muộn.
Còn có nhiều người chưa có con.
Ta cũng có chút lo.
Cảm thấy sinh một đứa con vẫn chưa đủ đảm bảo.
Nhưng hắn không đến, ta cũng chẳng biết làm sao.
Ta bắt đầu chuyên tâm may y phục, làm giày cho nhi tử.
Tuy nó được gửi đến Thái tử phi nuôi, nhưng Thái tử phi cũng không cấm mẫu tử ta gặp nhau.
Cứ như vậy thanh tịnh qua nửa năm.
Tình yêu đích thực của Thái tử chết đuối dưới hồ.
37
Chắc chắn là bị người ta hại chết.
Còn ai hại chết, thì không ai biết.
Nhưng Trần Lương đệ cũng nhanh chóng bệnh chết sau đó.
Không thể không khiến người ta nghi ngờ Trần Lương đệ chính là thủ phạm hại chết tình yêu đích thực của Thái tử.
Thái tử ôm thi thể của người yêu, suy sụp suốt ba ngày.
Giam mình trong một tháng.
Hai tháng sau, hắn lại trở lại với những ngày tháng lui tới hậu như bình thường.
Lần này, hắn đến ta, ta không tránh thai.
Ta cũng muốn sinh thêm một đứa nữa.
38
Ta lại mang thai.
Được tấn phong làm Lương đệ.
Không còn vị trí nào để lên nữa.
Dù sao thì Thái tử phi vẫn chưa chết.
Vào Đông cung ba năm.
Ta đã nắm vững được quy tắc sinh tồn ở nơi này.
Và sống như cá gặp nước.
Ta khao khát được tiến.
Để được nhiều bạc hơn, nhiều phần thưởng hơn, và nhiều quyền lực hơn.
Quyền lực nuôi dưỡng con người.
Khi ta mang thai được nửa năm, Thái tử đăng cơ.
Thái tử phi trở thành Hoàng hậu.
Còn ta trở thành Hiền phi.
Hoàng nói, hắn thích nhìn ta tuy mang danh hiệu Hiền phi nhưng lại làm những trò dâm đãng mà chỉ kỹ nữ mới biết.
39
Nữ nhân trong cung ngày một nhiều hơn.
Những người được chọn qua kỳ tuyển tú.
Những người do người khác dâng tặng.
Những người do chính Hoàng để mắt tới.
người đấu đá không ngừng nghỉ.
Còn ta thì lại đóng cửa cung, an tâm dưỡng thai.
Có người chết, có người được chức, có người sảy thai, có người phát điên.
Ta lại sinh được một nhi tử.
Lần này ta tự mình nuôi nấng cạnh.
Ta cũng trở thành Quý phi.
Mấy năm nay, Hoàng cũng có thêm con.
Đa số là nữ nhi.
Nhi tử ta sinh ra, xếp năm, tên ở nhà là Kim Cang Nô.
40
gian thấm thoắt trôi qua.
Ta đã vào cung mười năm.
Tam hoàng tử Trĩ Nô đã chín tuổi.
Ngũ hoàng tử Kim Cang Nô đã sáu tuổi.
Dưới sự kiên quyết của Hoàng hậu, Trĩ Nô được lập làm Thái tử.
Thân thể Hoàng cũng đã suy yếu đi nhiều.
thoảng hắn cũng đến ta.
Ta nhớ lúc đầu hắn còn có thể kéo dài được nửa canh giờ.
Bây giờ chỉ còn được một tuần trà.
Có lúc còn không được!
Đó là trong trường hợp kỹ năng giường chiếu của ta đã thuộc hàng thừa.
Ta không dám tưởng tượng, các tỷ muội khác trong cung phải sống cảnh góa bụa đến mức nào.
Ta cũng không mang thai thêm lần nào nữa.
Những năm qua, ta cũng vơ vét được không ít tốt.
Có thể nói là vinh hoa phú quý, tôn quý vô cùng.
Nhưng vào mùa đông, một trận cảm lạnh đã cướp đi sinh mạng trung của Hoàng , lúc đó ta mới biết, vinh hoa phú quý của ta vẫn chưa đến hồi kết!
Nhi tử của ta, Thái tử Trĩ Nô, đã đăng cơ!
Tuy nó chỉ mới chín tuổi.
Nhưng nó thiên tư thông minh, trong triều thần cũng rất có tiếng tăm hiền đức.
Ta và Hoàng hậu đều trở thành Thái hậu.
Hoàng hậu được tôn làm Nhân Hoàng Thái hậu.
Ta được tôn làm Từ Hoàng Thái hậu.
Ta mới hai mươi bảy tuổi.
41
Trĩ Nô còn quá nhỏ.
Có bốn vị mệnh đại thần, cùng hai vị Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Ta học cách xử lý chính sự.
Trĩ Nô và ta cũng rất thân thiết.
Từ nhỏ, y phục của nó ta đều tự tay may, tự tay thêu, tự mình mang đến trước mặt nó, nhìn nó mặc vào, rồi khen nó , mới luyến tiếc rời đi.
Lúc nó còn nhỏ, ta theo học thợ mộc để làm đồ chơi cho nó.
Dù sao thì ngoài việc hầu hạ Hoàng ra, cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Con ngựa gỗ đầu tiên, con diều đầu tiên, con quay đầu tiên của nó, đều do một tay ta làm, hoặc là cùng thợ mộc làm cho nó.
42
Khi ta mang thai Kim Cang Nô, Trĩ Nô đã lén khóc.
Ta đến gặp nó, nó đóng cửa không ra.
Ban đầu ta không biết lý do cụ thể.
Sau đó ta đến ba lần, lần nào nó cũng không gặp.
Ta mới ra có lẽ nó giận.
Mỗi lần ta đều đứng đợi ngoài sân của nó một canh giờ.
Với thân thể mang thai của ta, đó đã là giới hạn rồi.
Ta sợ đợi quá lâu, cơ thể sẽ có vấn đề.
Lần hai ta đợi, nó bĩu môi đi ra.
Vẻ mặt giận dỗi nhưng đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn mà ta đau lòng vô cùng.
43
Ta kéo nó đến một nơi không người, ôm nó ngồi lên ghế, nhẹ nhàng dành: “Trĩ Nô, có phải ta đã làm gì không đúng khiến con giận không? Con nói đi, ta sẽ sửa hết, được không?”
Nước mắt nó tuôn ra như vỡ đê.
Ban đầu nó cắn răng không nói.
Ta dành một lúc lâu, nó mới nức nở nói ta mang thai em bé, sau này sẽ không thương nó nữa.
Nói đích mẫu thương đại tỷ tỷ, không thương nó.
Sau này ta cũng sẽ không thương nó.
Ta lúc đó mới biết, thì ra trong lòng nó chất chứa nhiều tủi thân đến vậy.
Ta nắm tay nó, kể cho nó nghe về thân phận thấp kém của ta ngày trước, kể về việc ta và Thái tử phi lúc đó là đồng minh, một người vinh thì cả hai cùng vinh, một người tổn thì cả hai cùng tổn, kể cho nó nghe ta yêu nó nhiều đến nhường nào.
Ta hứa với nó, cho dù sau này có thêm đệ đệ muội muội, trong lòng ta nó vẫn luôn là số một.
44
Những năm qua, ta luôn cảm thấy có lỗi với nó.
Ta cũng không có việc gì quan trọng để làm.
Vậy nên đối với chuyện của nó ta đặc biệt quan tâm.
Nó đi học, nó học gì, ta cũng xem theo, chỉ để có thể nói chuyện với nó nhiều hơn, hiểu rõ hơn về tình hình của nó.
Dĩ nhiên, những việc làm cho Trĩ Nô, khi Kim Cang Nô ra đời, cũng đều có thể áp dụng y hệt lên người Kim Cang Nô.
Bởi vì khi còn ở nhà, để kiếm tiền, ta đã viết một vài thoại bản.
Trĩ Nô đọc xong, lại càng thêm ngưỡng mộ và sùng bái ta.
Vậy nên quan hệ của chúng ta rất thân thiết.
Điều đó cũng rất hữu ích cho việc ta học cách xử lý chính vụ hiện nay.
45
Sau ba tháng đầu bận rộn luống cuống, ta dần dần có thể tự mình phê duyệt tấu chương.
Cũng bắt đầu chính thức cùng Nhân Hoàng Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Khi ta nhìn thấy vị Nội các Thủ phụ, ta đã sững sờ.
Hắn mặc một bộ quan phục màu xanh đậm vặn, mặt như ngọc, cử chỉ trang trọng, trầm ổn, rồi quỳ xuống trước mặt ta.
Không phải Từ Nham Thanh thì còn là ai!
Sau khi vào Đông cung, ta không còn có tin gì về hắn nữa.
Ta cũng không chủ động hỏi thăm.
Thái tử lúc còn để ý ta, thoảng cũng lấy hắn ra để nói kháy ta vài câu.
Trong lòng ta khinh bỉ hắn, nhưng ngoài miệng vẫn nói Từ Nham Thanh không bằng một phần của hắn.
Nhưng Thái tử làm sao có thể so sánh với Từ Nham Thanh!
Thái tử chỉ lớn hơn chúng ta vài tuổi, nhưng vì sớm buông thả trong tửu sắc, nên thân thể tốt đã bị hủy hoại không ra hình dạng.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong những năm cuối đời, cũng trở nên vàng vọt, hốc hác, dưới mắt có quầng thâm khổng lồ, mắt cũng quanh năm đỏ ngầu.
46
Sau này ta mới biết, hôm đó ở Tạ gia, là Thái tử ý cho hạ nhân nói trước mặt ta ở hắn có thể lĩnh thưởng.
Hắn đã sớm muốn ta vào Đông cung.
Lần đầu tiên ở thành ta đã từ chối.
Bởi vì dù sao ta cũng là nữ nhi của Tạ gia, nên hắn không tiện làm gì thêm.
Lần hai hắn đến Tạ gia, lại bị nhan sắc của ta quyến rũ đến ngứa ngáy trong lòng, biết ta ham vàng bạc châu báu, nên đã tình dụ ta sập bẫy.
Thật vô sỉ!
Hắn thân làm Thái tử, rồi lại bước lên ngôi Hoàng đế, cũng như một bậc minh quân.
Nhưng chỉ riêng chuyện ham mê nữ sắc, thì đã sa đọa đến tận cùng!
Cái gọi là tình yêu chân thành, nhiều lắm cũng chỉ duy trì được vài tháng.
Sau đó chẳng phải vẫn bị những nữ tử trung xinh mê hoặc, đến mức quên sạch dung nhan người từng yêu hay sao?
47
Từ Nham Thanh gần ba mươi tuổi bây giờ, giống như một đóa hoa nở rộ.
Chờ người đến hái.
Chính sự kết thúc.
Trĩ Nô đã buồn ngủ.
Thái giám cõng nó về đi ngủ.
Nhân Hoàng Thái hậu cũng đã hồi cung.
Ta ngồi sau rèm, ôn tồn hỏi: “Những năm qua, chàng vẫn ổn chứ?”
“Bẩm Thái hậu, vi thần việc đều tốt.” Hắn cung kính đáp: “Thần không lúc nào không mong Thái hậu vạn sự an lành.”
Mắt ta đỏ hoe.
Nhớ lại ta cũng từng là một thiếu nữ đậu khấu niên hoa, sẽ vì một câu nói, một hành động của hắn mà ngượng đến đỏ mặt.
Hắn là người nam nhân đã thực sự yêu ta thế gian này.
Phụ thân không yêu ta, tiên đế càng không yêu ta.
Hai nhi tử của ta vẫn chưa phải là nam nhân.
Hắn cẩn thận ngẩng đầu, liếc nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu xuống: “Nay Thái hậu đã ngồi vững ở ngôi cao, có thể kê cao gối mà ngủ rồi.”
48
Từ Nham Thanh là Thủ phụ, hắn thực tế xử lý nhiều chính vụ nhất.
Hắn lại là người nhất.
Ta không dám tưởng tượng, làm thế nào mà hắn lại có thể leo lên vị trí Thủ phụ khi tuổi đời còn như vậy.
Nhưng trước đây khi học xử lý chính vụ, ta đều đọc lướt qua, có thể hoàn thành càng nhanh càng tốt.
Nhưng bây giờ…
Bốn vị mệnh đại thần, cùng hai vị Hoàng Thái hậu chúng ta, và cả Hoàng đế, đều ở trong cùng một cung điện để phê duyệt tấu chương.
Ba vị đại thần còn lại, người thì già, người thì lười, người thì bệnh.
Nhân Hoàng Thái hậu thì thích ở công chúa hơn.
Công chúa cũng sắp xuất giá rồi.
Trĩ Nô còn nhỏ, không chịu được liền đi ngủ.
Ta và Từ Nham Thanh thì lại xử lý chính vụ một cách chậm rãi.
49
Chúng ta thoảng lại cùng nhau thảo luận cách xử lý những việc khó khăn.
thoảng lại cùng nhau mắng chửi những quan viên ăn hại vô dụng.
thoảng lại cùng nhau dùng bữa.
Có lúc bước đi của ta cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ta cảm thấy mình như lại trở thành một thiếu nữ.
Chỉ là tương lai trước đây thì mờ mịt.
Bây giờ thì lại quyền cao chức trọng.
Ta nhìn dung nhan trung xinh của mình trong gương, nghĩ đến việc Từ Nham Thanh nói hắn vẫn chưa thành thân, mặt ta liền đỏ bừng.
50
“Mẫu hậu nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy?”
Trĩ Nô dắt tay Kim Cang Nô, từ ngoài cửa bước vào.
Tay nó ôm một quả cầu đá.
Ta cười quay lại, ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đứa, dịu dàng nói: “Mẫu thân nghĩ đến hai bảo bối của mẫu thân nên vui vẻ cười thôi.”
Trĩ Nô có chút e thẹn, nói: “Mẫu hậu, nói chuyện phải trang trọng một chút. Bị phu tử nghe thấy sẽ bị trách mắng đó.”
Phu tử của nó là một lão học giả năm mươi tuổi.
Nó hơi sợ bị phạt.
Ta thương xót vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Mệt rồi thì đến mẫu hậu, mẫu hậu làm đồ ăn ngon cho con.”
thoảng ta vẫn thích tự xưng là “mẫu thân” với chúng.
Ta vẫn giữ thói quen thoảng nấu ăn cho chúng.
Vẫn là câu nói đó.
Trước đây ngoài việc lấy lòng tiên đế ra, chẳng có việc gì khác để làm.
Ngay cả tiên đế mà ta còn có thể dốc sức lấy lòng, con do mình sinh ra, tự nhiên phải yêu thương gấp trăm nghìn lần.
51
Ta hỏi: “Hai đứa làm gì vậy?”
Hôm nay là ngày nghỉ.
Không cần lên triều, không cần phê duyệt tấu chương.
Trĩ Nô ngây thơ nói: “Thủ phụ đại nhân nói sẽ chơi đá cầu cùng chúng con.”
“Mẫu hậu, đi cùng đi.”
Kim Cang Nô cũng kéo ta: “Mẫu hậu, đi thôi!”
Ta đi theo chúng, nói: “Đi gọi cả Nhân mẫu hậu của con đi cùng.”
Chúng ta đến cung của Nhân Hoàng Thái hậu, bà cùng trưởng công chúa thêu đồ cưới, không đi chơi đá cầu.
52
Hôm nay Từ Nham Thanh mặc đồ cưỡi ngựa bắn cung.
Bốn người chúng ta còn gọi thêm mấy cung nữ thái giám cùng chơi.
người chơi rất vui vẻ.
Hai nhi tử rất vui.
Bởi vì chúng ta không ý nhường chúng.
Bình thường chúng chơi với cung nữ thái giám, thái giám cung nữ không dám thắng, chúng liền thấy không có gì thú vị.
Chơi gần một canh giờ, hai đứa mặt đỏ bừng, còn đổ cả mồ hôi.
Hạ nhân vội vàng đưa chúng đi lau người, thay y phục.
Hai đứa nói lát nữa sẽ cùng nhau ăn trưa.
Bảo Từ Nham Thanh đừng đi.
Chúng có vẻ rất thích hắn.
Dù sao thì Từ Nham Thanh cũng bằng lòng chơi cùng chúng.
Tuy bình thường khi dạy Trĩ Nô về chính sự cũng có phần nghiêm khắc.
Nhưng sau khi nghiêm khắc xong, hắn sẽ quỳ xuống đất, nói với Hoàng đế: “Hoàng , thần rồi thái độ có hơi cứng rắn, ngài lên đây, thần làm ngựa cho ngài cưỡi.”
53
Trĩ Nô chưa từng được cưỡi vai người khác.
Nó rất thích được cõng, từ cao nhìn xuống thế giới này.
Từ Nham Thanh đối với nó nghiêm khắc, lại chiều chuộng, nó rất thích Từ Nham Thanh.
Có lúc, ta cảm thấy Trĩ Nô đã Từ Nham Thanh như phụ thân mình.
Dù sao thì vị phụ hoàng đã mất của nó, ngoài việc xử lý chính sự ra, đều ngủ cùng một đám mỹ nhân, đối với đám con cái này chẳng hề quan tâm.
Còn Từ Nham Thanh sẽ hết lòng giảng giải đạo lý với nó, sẽ hạ mình dành nó vui.
Trĩ Nô và Kim Cang Nô ở cùng một cung điện với ta.
Đây là sau khi Trĩ Nô đăng cơ, Nhân Hoàng Thái hậu đã cho phép.
Bà vẫn ở ta.
Chỉ là nhi tử đã nói, bà cũng sẽ nể mặt ta, cũng bằng lòng để mẫu tử ta thân thiết.
Dù sao thì, những gì bà muốn, đều đã có được.
Bà cũng không thật sự thương yêu Trĩ Nô.
Trong lòng bà chỉ có đại công chúa.
54
Buổi tối, Trĩ Nô và Kim Cang Nô chơi giường trong ta.
Ba chúng ta nằm cùng nhau trò chuyện.
Đây là sau khi Trĩ Nô làm Hoàng đế, chúng ta mới có được những giây phút ấm áp này.
Không có quyền lực, chúng ta sẽ không có những khoảnh khắc như thế.
Trĩ Nô nhìn ta, nói: “Mẫu hậu, con thấy Thủ phụ và người có chút giống nhau.”
Ta ngạc chống tay nhìn nó, hỏi: “Giống nhau thế nào?”
Nó nhìn chằm chằm vào màn muỗi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai người đều sợ con không vui.”
Ta cười, nói: “Nhi tử, con bây giờ là Hoàng đế, cả thiên hạ này đều sợ con không vui.”
Nó có chút e thẹn, “ai da” một tiếng, nói: “Dĩ nhiên không phải là cái này! Mẫu hậu, người không giống vậy đâu!”
“Không giống thế nào chứ!” Kim Cang Nô có chút mất kiên nhẫn, thúc giục: “Huynh nói đi chứ! Nói mãi! Lề mề quá đi mất!”
55
Ta kéo Kim Cang Nô lại.
Nó thực sự không có kiên nhẫn.
Có chút hậm hực.
Mắt trợn tròn.
Ta ôm nó dành: “Được rồi được rồi, Kim Cang Nô, con sao lại nói huynh trưởng như vậy, huynh trưởng có chút ngại ngùng mà, chúng ta phải thông cảm chứ. Giống như con có chút nóng tính, mẫu hậu và huynh trưởng chẳng phải cũng rất thông cảm cho con sao.”
Kim Cang Nô bĩu môi, nói: “Thôi được. Xin lỗi, Trĩ Nô.”
Trĩ Nô đảo mắt một cái, bò sang tay kia của ta nằm xuống.
Ngẩng đầu nhìn ta.
Nó nói: “Mẫu hậu, nếu con không phải là Hoàng đế, người có sợ con giận không?”
Ta dĩ nhiên đáp: “Dĩ nhiên là sợ chứ. Ta không muốn con giận.”
“Tại sao lại không muốn con giận?”
“Không nỡ.” Ta véo má nó: “Con là do mẫu hậu sinh ra, mẫu hậu làm sao nỡ để con giận!”
Nó có chút e thẹn, né tránh ánh mắt của ta, rồi lại nghiêm túc nhìn ta: “Vậy nên con mới nói Thủ phụ giống người. Hắn cũng sợ con giận, nhưng không phải vì con là Hoàng đế. Con cảm được.”
Trong lòng ta có chút vui mừng.
Đó là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Con là con của mẫu hậu mà.
Nhưng ta không thể nói ra câu này.
Chỉ nói: “Vậy thì tốt quá, có lẽ hắn chỉ con là một đứa . Dù sao thì con cũng mới chín tuổi.”
Nó lẩm bẩm: “Người không nói, con cũng sắp quên mất.”
56
Kim Cang Nô đẩy Trĩ Nô, nói: “Trĩ Nô, huynh mau lớn lên đi, nếu không mẫu hậu sẽ phải phê duyệt tấu chương cho huynh mãi, không có gian chơi với đệ!”
Trĩ Nô tính tình tốt, Kim Cang Nô tính tình nóng nảy.
Trĩ Nô nắm tay Kim Cang Nô: “Đệ đệ, đừng vội, phải từ từ thôi.”
Kim Cang Nô “a u” một tiếng, ngã vật ra giường: “Đệ ghét nhất là từ từ!”
Chúng ta cùng nhau cười.
Ngày hôm sau, ta và Từ Nham Thanh lại bận rộn đến chạng vạng.
Trời đã tối.
Trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.
Lúc ta đặt một quyển tấu chương xuống, có chút lơ đãng, rồi tấu chương rơi xuống đất.
Ta cúi xuống nhặt.
Kết quả là hay chạm phải tay Từ Nham Thanh cũng định nhặt giúp ta.
57
Không ai nói một lời.
Chúng ta nhìn vào mắt nhau.
Đôi mắt này, lần cuối cùng nhìn gần như vậy, là mười năm trước.
Hơi thở của hắn rất nhẹ, như sợ làm phiền ai đó.
Lại rất gấp, ta dường như nghe thấy tiếng tim ai đó đập.
Gương mặt hắn trong mắt ta, từ từ phóng đại.
Môi hắn chạm vào môi ta.
Hơi thở của hắn cuối cùng cũng rối loạn.
Của ta cũng vậy.
Chúng ta vội vàng cắn mút đối phương, cướp đoạt không khí của nhau, muốn ăn đối phương vào trong bụng…
Đến khi ngoài có tiếng bước chân của cung nhân, chúng ta mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà tách ra.
Trở về vị trí, ai làm việc nấy.
58
Cần Chính Điện của tiên đế, đã trở thành nơi chúng ta tư tình.
Nhưng cũng không quá tiện lợi.
Ta rất sợ hai đứa nhi tử biết được, sẽ hận cả hai chúng ta.
Ta phải giải thích với chúng thế nào đây, thực ra ngày trước ta đã có thể gả cho một người nam nhân yêu ta và ta cũng yêu, nhưng tất cả đã bị tiên đế phá hỏng.
Hắn đã phá hỏng cuộc đời ta, chơi chán ta rồi, lại bắt đầu một con đường lăng nhăng mới.
Chúng có lẽ sẽ không thể hiểu được.
Vậy nên ta và Từ Nham Thanh che giấu rất kỹ.
59
Bình thường chúng ta chỉ có thể hôn hít, sờ soạng.
Thực sự ở nhau, là khi đến hành cung săn bắn.
Sau khi Trĩ Nô và Kim Cang Nô đã ngủ, Từ Nham Thanh đến cung điện của ta.
Ta mặc bộ trung y màu đỏ.
Hắn cũng mặc bộ trung y màu đỏ.
Chúng ta quỳ trước hai ngọn nến đỏ, thành kính bái lạy.
như là một hôn lễ đơn giản, đã muộn gần mười năm.
Mười năm sau, chúng ta gặp lại nhau đỉnh cao, có quyền có thế.
Nhưng cũng chỉ có thể giấu kín mối tình này trong bóng tối.
Để nó giống như rượu, trải qua sự gột rửa của năm tháng, tình cờ đào lên, mới phát hiện đã trở nên nồng nàn, thơm ngát.
60
Những năm Trĩ Nô trưởng thành, tất cả chúng ta đều hết lòng dạy nó.
Nó cũng không phụ lòng, thiên tư thông minh, nhưng tâm tính lại ôn hòa, còn rất biết thông cảm cho người khác.
Chính sự xử lý đâu ra đó.
Nó thành thân năm mười sáu tuổi.
Sau đó ta và Nhân Hoàng Thái hậu cùng các vị mệnh đại thần đều trao trả chính quyền lại cho nó.
Từ Nham Thanh vẫn là Thủ phụ.
Trĩ Nô vẫn thích hắn.
Trong mắt Trĩ Nô, Từ Nham Thanh không thành thân, không có con, đã nó như nhi tử mình.
Một hôm, Trĩ Nô mười sáu tuổi và Kim Cang Nô mười ba tuổi cùng ta dùng bữa.
Trĩ Nô đột nhiên nói: “Mẫu hậu, Thủ phụ gần đây bị bệnh.”
Ta giật mình trong lòng, có chút lo lắng.
Nhưng ngoài mặt không biểu hiện.
61
Trĩ Nô nói: “Mẫu hậu, con đã cho Thủ phụ đến hành cung suối nước nóng nghỉ ngơi, người cũng đi đi.”
Ta vô cùng ngạc.
Trĩ Nô nhìn ta cười.
Cười một cách thấu hiểu và bao dung.
Mắt ta lập đỏ hoe.
Trĩ Nô nói: “Mẫu hậu sợ con không vui. Con cũng sợ mẫu hậu không vui.”
Chúng ta nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, ta cảm thấy Trĩ Nô là đứa thấu tình đạt lý nhất thế gian.
Kim Cang Nô vẫn hì hục ăn cơm.
Bây giờ sức ăn của nó rất lớn, một bàn thức ăn bị nó quét sạch, còn ăn thêm sáu bát cơm trắng.
Kim Cang Nô thấy chúng ta có gì đó không ổn, hỏi: “Sao vậy? Hai người không ăn nữa à?”
Trĩ Nô cười xoa đầu nó: “Đệ ăn đi, đệ đệ ngốc!”
Kim Cang Nô giận, hất tay nó ra, quay sang nói với ta: “Mẫu hậu, con không nóng tính!”
Ta bảo nó đừng quá nóng tính, nếu nó không nóng tính thì sẽ cho nó đi săn.
Ta cười: “Vậy con theo mẫu hậu đến hành cung chơi.”
“Vậy con muốn Thủ phụ luyện bắn cung với con! Tài bắn của Thủ phụ không bằng con!”
“Được.”
Bắt đầu mong chờ chuyến đi đến hành cung suối nước nóng rồi.
Thật tốt.
Hắn nhất định cũng sẽ rất vui.
(Hết)