Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn Hoàng đế thì lại thích ăn phần thịt nạc, chấm đẫm nước sốt cay nồng, nhét đầy một .
Hắn ăn đến mức tai cũng giật giật.
Ta nhớ đến con mèo con mình nuôi trước khi xuyên không, mỗi lần nó bú sữa hay ăn được món ngon.
Tai nó cũng giật giật như thế, dễ dàng khuất được con sen như ta.
Ăn gần xong, ta đang rửa tay.
Lại nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế: [Lúc nãy ăn có phải là không chú ý đến dáng vẻ không? Nữ nhân này sẽ không nói cho người khác biết chứ?]
[Có nên giết nàng ta không?]
Ta kinh ngạc quay đầu lại.
Không cần thiết đâu.
Thật .
Không cần phải giết người.
Chuyện bé tí.
Đầu óc ta chập mạch, bắt đầu cởi y .
Hoàng đế lại hoảng hốt, lại chạy ra cửa.
“Ngươi làm gì vậy?”
Ta nghiêng đầu làm vẻ mặt tội: “ tẩm ạ? Thần thiếp tắm rửa rất thơm, rất trắng trẻo.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cuối cùng cũng không còn lạnh lùng nữa.
8
Cùng lúc đó, ta nghe thấy tiếng lòng gào thét chói tai của hắn: [ tẩm cái con khỉ, trong sạch của lão tử mà ngươi cũng đòi vấy bẩn à.]
Ta lẳng lặng mặc lại y .
Ồ, thì ra là hắn không muốn.
Chứ không phải ta không cho.
Hoàng đế tò mò hỏi: “Ngươi lại làm gì thế?”
Ta ì ạch trèo lên long sàng, đá văng đôi giày.
“Ăn no quá, làm chuyện đó không tốt cho sức khỏe, để hôm khác nhé, người thấy sao?”
Hắn nhìn ta không nói một lời.
Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng cùng bỉ ổi của hắn: [Nữ nhân này được , rất, rất biết điều, he he he…]
Thật lòng mà nói, tiếng cười của Hoàng đế nghe thật khó ưa.
Phải nói rằng, long sàng ngủ thật sự rất thoải mái.
Vừa rộng vừa mềm.
Ta và Hoàng đế nằm cùng nhau, khoảng trống ở giữa đủ để đậu một chiếc Lamborghini.
Ai cũng không chạm vào ai.
Tiếc thật, không biết sau này có còn được tẩm không.
Có lẽ ánh mắt của ta quá nóng bỏng, tràn đầy khao khát được tẩm lần nữa.
Hoàng đế đang mặc triều bị lên triều, bèn hắng giọng nói: “Người này, hiện là vị gì?”
Ta? Người này?
Ta suýt nữa thì chửi bậy, ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi.
Vậy mà vẫn không nhớ ta tên gì, đúng là… tra nam.
Thái giám hầu hạ vội quỳ xuống tranh công: “Đây là Hỷ Đáp ứng, hôm qua vừa mới được cấm túc ạ.”
Mặt ta sa sầm.
Câu sau thực ra có thể không cần nói.
Quả nhiên, Hoàng đế của chúng ta lộ vẻ mặt như vừa bừng tỉnh.
Giác ngộ rồi.
Ta lại điên cuồng bắt được tiếng lòng của hắn: [Bảo sao nữ nhân này trông không ghét, hóa ra là của Hoàng hậu ghét kia à.]
[Phong vị gì mới có thể làm Hoàng hậu tức nhỉ?]
[Phong Tần?]
[Hay là phong thẳng Quý phi?]
Mắt ta chợt sáng lên.
Được được, thật có ý tứ.
Nhưng hắn mặc xong triều , đi đến cửa rồi lại quay người: “Tấn phong Hỷ Đáp ứng thành Hương Quý nhân, ban cho ngự trù.”
Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt.
Ngây người, thật sự mất hứng.
Hoàng đế đã đi rồi, đi thượng triều rồi.
Nhưng tiếng lòng cuối cùng của hắn quả thực khiến người ta tức điên: [Đêm qua thịt lợn thơm quá, cứ gọi nàng ta là Hương Quý nhân, ta chắc chắn sẽ không quên tên nàng ta nữa.]
[Cho nàng ta ngự trù, tối đói bụng thì đến tìm nàng ta.]
[Tiện lợi quá, ta thông minh thật!]
Châu báu trang sức, lụa là gấm vóc, hóa ra ta không xứng.
…
Ta không thể có tất cả sao?
9
Theo lệ trong cung, từ phi vị trở lên mới được lập tiểu trù phòng.
Nhưng ta chỉ là một Quý nhân.
Thế nhưng Hoàng đế lại ban cho ngự trù.
Phải làm sao đây?
thái giám của Nội vụ phủ nhìn ta, ta nhìn họ.
Ta chắp tay, mạnh dạn lên tiếng: “Ta muốn ở Lệ Cảnh cung.”
Thái giám Nội vụ phủ lắc đầu như trống bỏi.
Không được, đó là nơi ở của Hoàng Quý phi.
Ta ngoảnh mặt đi, tức giận đá vào không khí.
Một trận co giật điên cuồng.
Thái giám Nội vụ phủ ngây người.
Ta túm lấy cổ áo hắn mặc cả: “Vậy ta muốn ở Hương Lan điện, nếu ngươi vẫn thấy không được, chúng ta đi tìm Hoàng thượng xử.”
Thái giám mặt mày hoảng hốt, ngoài gật đầu ra thì chỉ biết gật đầu lia lịa.
Hương Lan điện, đông không lạnh, hè không nóng, tuy có nhỏ một chút nhưng sân sau còn có cả suối nước nóng.
Sáng hôm đó ta vui vẻ dọn vào.
Vừa mới ổn , cung nữ thân cận Mai Tâm liền nhắc nhở ta: “Quý nhân, theo quy củ, được thăng vị phải đến thỉnh an tạ ơn Hoàng hậu.”
Ta cau mày.
Không đi không được sao?
Mai Tâm lắc đầu, không được đâu ạ.
Vậy thì đi!
Ta muốn nói với mẫu thân ta, cho dù có đến thời cổ đại, ta cũng không phải là kẻ yếu đuối.
Nhưng cả ta và Mai Tâm đều bỏ qua một sự thật.
Tuy ta đã được thả ra vì một lý do không thể thích được.
Nhưng lệnh cấm túc của Hoàng hậu nương nương vẫn chưa được trừ.
Ta đứng ngoài cửa cung, theo lệ thường gọi vọng vào: “Tỷ tỷ, đến thỉnh an tỷ rồi đây, Hương Quý nhân là do Hoàng thượng đích thân phong, tỷ nhớ sau khi được cấm túc thì mang lễ vật ban thưởng của Trung cung cho nhé.”
Nói xong, ta kéo Mai Tâm quay người bỏ đi.
Chỉ nghe thấy trong điện của Hoàng hậu có tiếng loảng xoảng của đồ sứ bị đập vỡ.
Ta lắc đầu: “Không muốn thì cho đi, đập vỡ làm gì chứ.”
Đúng là đồ phá gia chi tử.
Ta lại lẩm bẩm tự nhủ.
Hê hê, có chút thần kinh!
Mai Tâm sợ đến mức chân run bần bật, hỏi ta có thể cho nàng gửi hết số tiền tiết kiệm về cho mẫu thân không.
Nàng sợ sau này không kịp nữa.
Không kịp cái gì?
Mai Tâm trông như sắp khóc, nhưng không chịu thích.
10
Tối hôm đó Hoàng đế không triệu ta tẩm nữa.
Nhưng hắn lại truyền ta đến dự yến tiệc.
Người đông như kiến, ta mới biết hôm là một bữa tiệc cung đình không biết từ đâu ra.
Hoàng đế thấy ta đến, mắt liền sáng lên.
Đương nhiên, đây là kết luận sau khi ta nghe được tiếng lòng của hắn.
Bề ngoài hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại điên cuồng chửi rủa:
[Líu la líu lo nói cái gì thế?]
[Thức ăn nguội cả rồi, rốt cuộc có cho người ta ăn không?]
[Lý tướng quân, ông mau câm đi, ăn no uống say rồi về tiểu thiếp của ông đi, nàng ta đang ngoại tình .]
[Còn có Lưu đại nhân, nhi tử ông đang bị chơi trò ‘tru di cửu tộc’ , hắn đang xưng huynh gọi đệ với gián điệp của nước địch ở Xuân Hương lầu kìa.]
[Còn uống nữa à? Được thôi, uống đi uống đi, ngày mai chưa chắc đã còn mạng mà uống.]
Ta sợ đến mức vội bịt tai lại.
Đây là những chuyện mà một Quý nhân nhỏ bé như ta có thể nghe được sao?
Hoàng thượng, người lắm lời quá rồi .
Nói nhiều quá.
11
Đang lúc lo lắng, thái giám bên cạnh Hoàng đế đến truyền lời:
“Hương Quý nhân, Hoàng thượng cho người ngồi gần ngài!”
Ta bước đi loạng choạng, xong rồi, tiếp theo có lẽ phải bắt đầu kịch bản cung đấu rồi.
Quả nhiên, đám Tần này Phi nọ, ánh mắt ai nấy đều như muốn lăng trì ta.
Nhưng may mắn, chỉ là một chiếc bàn nhỏ bên cạnh Hoàng đế.
Chứ không phải bảo ta ngồi lên long tọa của hắn.
Ta vừa mới vươn đũa gắp miếng thịt cừu hầm.
Thì nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế: [Hương Quý nhân, ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng, đúng không? Miếng thịt cừu này là gắp cho trẫm phải không?]
Ta đầu lên, hắn đang nhìn thẳng về phía vũ điệu phía trước, không hề liếc mắt.
Một miếng thịt, ta ăn cũng không được, không ăn cũng chẳng xong.
Người không thể bảo thái giám bên cạnh gắp cho người sao?
Thái giám đâu rồi?
Ồ, cũng đang mải mê ngắm vũ nữ uốn éo.
Ta bất đắc dĩ đứng dậy, gắp miếng thịt đến bên Hoàng đế: “Hoàng thượng, mệt rồi, người ăn miếng thịt đi ạ, thơm ngon lắm.”
Mọi người đều kinh ngạc, ta nhân lúc Hoàng đế vừa mở , liền nhét miếng thịt vào.
Hoàn thành nhiệm vụ rồi ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu thưởng thức món ngon của mình.
Liếc trộm Hoàng đế, lại thấy hắn ăn rất ngon lành.
Tai giật giật.
Vẻ mặt cùng thỏa mãn.
12
Khi thịt nai nướng được mang lên.
Hoàng đế lại điên cuồng gào thét trong lòng: [ , Tiểu Đức Tử, sao ngươi còn chưa gắp thức ăn cho trẫm, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.]
Ta đầu liếc hắn.
Ngồi thẳng tắp, nghiêm nghị, lạnh lùng và tự chủ.
Ta vẫy tay gọi Tiểu Đức Tử.
Hắn tươi cười cúi người xuống.
Ta âm u lên tiếng: “Vũ nữ có đẹp không? Thức ăn của Hoàng thượng đã gắp chưa? Ngươi không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa à?”
Hắn lập tức hết cười.
Vội vàng quay lại nhìn sắc mặt Hoàng đế rồi điên cuồng gắp thức ăn cho hắn.
Hoàng đế ăn ngon lành, ta tưởng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa mới yên tĩnh, lại nghe thấy vị Hoàng đế lắm lời của chúng ta lại bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
[Ngứa quá, muốn kể mật báo cho ai đó nghe.]
[Đám thần tử của trẫm đúng là lũ cầm thú đội lốt người.]
Chủ đề này ta có hứng thú, thật .
Ta muốn nghe chuyện phiếm.
Nhưng vừa đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt của Hoàng đế.
Hắn chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi cứ nhìn trẫm làm gì?”
Ta bình tĩnh quay đi: “Thần thiếp không nhìn người, thần thiếp đang nhìn bánh phù dung trên bàn người.”
Hắn “ồ” một tiếng.
Cũng không nói là cho ta ăn.
Tên Hoàng đế này chẳng có chút tinh ý nào.
13
Yến tiệc kết thúc, ta trở thành người nổi tiếng trong hậu cung.
Rất nhiều gia quyến của quan lại công khai hoặc ngấm ngầm đến bắt chuyện với ta.
Người duy nhất ta có hứng thú là phu nhân của Lý tướng quân phía trước.
Nghe nói từ khi Lý tướng quân đưa tiểu thiếp từ biên quan về, tình cảm phu thê của họ không còn như trước nữa.
Trong sách miêu tả, đây là một nữ anh hùng, vậy mà lại chôn vùi nơi hậu trạch.
Thật tiếc.
Ta cũng không màng đến những người qua lại xung quanh, kéo tay bà ấy, ghé vào tai nói nhỏ: “Phu nhân mau về đi, phòng tạp dịch trong hoa viên nhà người có người đang ngoại tình .”
Bà ấy kinh ngạc đầu.
Ta đã ung dung đi xa.
Âm thầm làm tốt không cần ai biết.
Ngày hôm sau, mãi đến trưa Hoàng đế mới đến tìm ta.
Ta rất biết điều liên tục gắp thức ăn cho hắn, gắp thức ăn, gắp thức ăn…
Nhìn Hoàng đế lại ăn rất ngon lành.
Ta mạnh dạn lên tiếng: “Hoàng thượng, ra hôm người có tâm trạng tốt, có chuyện gì vui ạ?”
Ánh mắt hắn chợt dừng lại, đầy vẻ áp bức nói: “Hương Quý nhân, cẩn thận lời nói, tùy tiện phỏng đoán thánh ý là sẽ bị đày vào lãnh cung .”
Ta vội quỳ xuống: “Tần thiếp ngu , lần sau không dám nữa ạ.”
14
Nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Muốn nói quá, hôm Lý tướng quân bị đánh cho bầm dập, buồn cười ghê.]
[Ha ha, đêm qua phu nhân của hắn đã bắt tại trận tiểu thiếp và gian phu rồi trói lại.]
[Đã quá, đối phó với loại nam nhân có mắt không tròng như Lý tướng quân thì phải đánh cho một trận nên thân.]
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thỏa mãn rồi.
Cuối cùng cũng nghe được chuyện phiếm mà ta muốn nghe.
Thấy ta không nói gì, Hoàng đế lạnh lùng lên tiếng: “Nể tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, lần này tạm tha cho ngươi.”
Thấy hắn đứng dậy đi, ta thức lên tiếng: “Tối người có đến nữa không?”
Thấy hắn lại sắp biến sắc, ta vội thích: “Người không đến cũng không sao, thần thiếp cũng sẽ nhớ nhung người.”
Tiếng lòng Hoàng đế: [Hê hê!]
Nhìn hắn kiêu ngạo bỏ đi, ta chửi thầm vào không khí.
Hê cái đầu ngươi.
Hoàng cung này thật không phải là nơi con người có thể ở.
Vị phụ thân của ta và Hoàng hậu, lúc thượng triều đã lải nhải một tràng.
đại thần cùng phe với ông ta cũng quỳ dưới đất líu lo một hồi.
Cuối cùng, Hoàng hậu của chúng ta được cấm túc.
Nhưng Hoàng đế của chúng ta lại lấy lý do “Con hư tại phụ thân”, giáng chức phụ thân của ta xuống nửa cấp.
Hỏi tại sao không giáng nhiều hơn?
Đại khái là… Hoàng đế vẫn chưa dám!
Nhưng có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Ồ, người đó là ta.
15
Lệnh cấm túc của Hoàng hậu được vào buổi sáng.
Ta bị đưa vào cung của nàng ta vào buổi chiều.
“Nói đi, rốt cuộc ngươi đã cấu kết với Hoàng thượng từ khi nào?”
“Vậy mà còn mang thai, trước đây đúng là đã thường ngươi rồi.”
Ta giật mình.
Hỏng rồi, quên mất chuyện mang thai giả.
Thấy ta không nói gì, nàng ta càng thêm tức giận.
Ngồi xuống rồi lại đứng lên.
Đứng lên rồi lại ngồi xuống.
Chỉ vào ta tiếp tục mắng: “Bây còn làm liên lụy đến phụ thân, ngươi cái đồ tiện nhân ngông cuồng này, lẽ phải giết ngươi từ sớm.”
kìa.
Rốt cuộc là ai ngông cuồng.
Ta sờ vào chiếc bụng hơi nhô lên rồi đứng dậy từ dưới đất.
Chỉ có trời mới biết, sáng ăn tám cái bánh bao cua hoàng kim, lại uống một bát lớn súp thịt bò ngâm bánh, quỳ lâu như vậy, bây bụng bị ép đến mức khó chịu thế nào.
Nhưng Hoàng hậu không nghĩ vậy, nhìn thấy cái bụng no căng của ta, nàng ta suy sụp.
“Hoàng thượng nói hắn không được, hóa ra chỉ là không được với ta!” Nàng ta thật sự tức điên rồi.
Vừa dứt lời, ma ma sợ đến mức không kiểm soát được biểu cảm.
Đứng sau lưng nàng ta điên cuồng kéo vạt áo.
Ta lại nghe được một tin động trời.
Hoàng thượng, không được?
Chẳng trách.
Ta nói tẩm, hắn liền co giò bỏ chạy.
Thì ra là vậy.
Lại là như vậy.
16
Cuối cùng, ta bị Hoàng hậu uy hiếp một trận rồi thả về.
Chúng ta đã đạt được thỏa thuận, sau khi sinh con ta phải giao cho nàng ta nuôi.
Không được khóc, không được làm loạn, cũng không được mách lẻo.
Ta gật đầu, được chứ, sao lại không được.
Dù sao thì trong bụng ta không phải là cơm thì cũng là .
Nàng ta muốn cái nào thì lấy cái đó.
Trên đường về, ta tình cờ gặp phu nhân tướng quân.
Bà ấy nói vào cung thỉnh an Thái hậu.
Nhưng ai cũng hiểu, bà ấy hẳn là cố tình đến đây đợi ta.
“Đây là viên dưỡng nhan mà thần phụ đã bỏ ra rất nhiều tiền để cầu được, uống vào có thể khiến da dẻ quý nhân trắng như tuyết.”
Hả? Đồ tốt như vậy sao?
Ta không nói lời, nhét thẳng vào .
Phải nói là, thơm thơm, ngọt ngọt.
Không tệ.
Phu nhân tướng quân dù đã quen với sóng gió, nhưng thấy ta ăn thứ bà ấy đưa một cách dứt khoát như vậy.
Biểu cảm không khỏi có chút ngây người.
“Quý nhân không sợ thứ thần phụ đưa có vấn đề sao? Lại tin tưởng như vậy?”
Ta không thể nói rằng ta là người xuyên không đến, đã sớm biết tính cách của bà ấy rồi.
Ngập ngừng một lát rồi nói: “Trước khi vào cung, ta đã nghe nhiều chuyện về phu nhân, mười tuổi đã có thể theo phụ thân ra trận, còn một mình địch trăm người, lập nên chiến công hiển hách.”
“Một nữ anh hùng như vậy, sao có thể dùng đến thủ đoạn hạ độc bẩn thỉu chứ.”
“Hơn nữa… ta và người không thù không oán.”
Thấy ta thẳng thắn như vậy, phu nhân tướng quân nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Là ta không bằng quý nhân rồi, cuộc sống hậu trạch ở kinh thành nhiều đã mài mòn con người, khiến ta cũng trở nên nhỏ nhen.”
Đúng vậy, thật tiếc.
Bà ấy cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Quý nhân làm sao biết được chuyện đêm đó? Và tại sao lại giúp ta?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Ta cũng không thể nói rằng ta chỉ muốn náo nhiệt, nghe chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng ta có một câu trả lời rất hợp lý.
“Ta ngưỡng mộ phu nhân từ lâu, chỉ là không muốn những kẻ không liên quan làm đến sự thanh tịnh của người, chỉ vậy mà thôi.”
Những lời này, có lẽ lại khiến bà ấy kinh ngạc.
Ta đã đi rất xa rồi, bà ấy vẫn đứng yên tại chỗ, ngây người.
17
Người cũng nhớ ra ta mang thai còn có Hoàng đế.
Tối đó khi hắn triệu kiến ta, hoàn toàn không cho người ta cơ hội.
Đè ta xuống rồi cho thái y đến bắt mạch.
Thái y cau mày rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại cau mày.
Cuối cùng run rẩy quỳ xuống đất nói: “Hương Quý nhân thân thể khỏe mạnh, khẩu vị rất tốt, là mạch tượng thượng hạng hiếm thấy mà thần từng gặp.”
“Chỉ là…” ông ta ngập ngừng.
Ta vội quỳ xuống, hay là tự mình thú nhận đi.
“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không có thai.”
Thái y và thái giám giật mình, vội vàng cúi người cáo lui.
Hoàng đế không nói gì, lặng lẽ nhìn ta: “Tội khi quân, ngươi nói trẫm nên chặt đầu ngươi mấy lần mới đủ?”
Ta thầm lẩm bẩm: “Vậy thì tội ngoại tình chẳng phải còn lớn hơn sao?”
Ta mạnh dạn đầu, không hề sợ hãi.
Nếu Hoàng đế muốn giết ta, ta đã mấy trăm lần rồi.
Đâu cần phải đợi đến bây .
Hoàng đế cũng không nói gì, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng.
Ta nín thở, cố gắng nghe tiếng lòng của hắn.
Nội tâm của hắn cũng không làm ta thất vọng.
Lại cho ta ăn một quả dưa động trời.
[Hương Quý nhân này hình như cũng có chút đầu óc.]
[Nếu trẫm để nàng ta dùng mang thai giả để lật đổ Hoàng hậu, không biết nàng ta có làm được không?]
[Tô gia người cũng thật là, toàn gửi vào cung những thứ trông chẳng có tác dụng gì.]
Ta?
Không có tác dụng?
Hoàng thượng, người không sao chứ.
Cố gắng một chút, xe đạp biến thành xe máy.
Kệ đi, ai đến thì đến.
Ta nhắm mắt liều mình, phủ quỳ bái, lớn tiếng gọi Hoàng thượng.
18
Đêm đó là một đêm nhớ nhất trong cuộc đời ta.
Trong sách có viết, Tô gia, gia tộc của ta và Hoàng hậu, là một gia tộc trăm .
Thế lực trong triều đã ăn sâu bén rễ.
Hoàng đế không thích Tô gia, và Tô gia cũng không phụ lòng mong đợi, sau này đã tạo phản.
Đương nhiên, không liên quan gì đến một pháo hôi như ta.
Theo tình tiết trong sách, ta đã bị Hoàng hậu giết ngay từ đầu.
Bây không , hoàn toàn là nhờ ta thông minh hơn người, nhanh nhẹn tài cán!
Ta khó khăn quá!
Hu hu hu…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại!
Vị Hoàng đế này của chúng ta quả thực là một vị vua tốt, cần yêu dân.
So với sự cai trị tàn bạo, hà khắc của Tô gia sau khi lên ngôi, vị Hoàng đế này của chúng ta có thể gọi là một minh quân.
Vì vậy, ta chỉ đang đứng về phía nghĩa.
Đương nhiên, còn có cả phía lợi ích nữa.
Ta và Hoàng đế đã đạt được thỏa thuận.
Ta giúp hắn lật đổ Hoàng hậu.
Hắn chịu trách nhiệm xử lý phụ thân ta.
Sau đó nữa… một tòa nhà sắp sụp đổ có lẽ cũng không còn là chuyện khó.
Yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, sau khi mọi chuyện thành công, cho ta giả thoát thân.
Rồi ban cho ta một thân phận quý như quận chúa hay gì đó.
Cho ta một mảnh đất phong nhỏ xíu.
Từ đó ta có thể bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Sống một cuộc sống về hưu độc thân, giàu có và nhàn rỗi.
Hoàng đế nghe kế hoạch của ta, trong lòng thầm thốt lên “giỏi thật”.
Còn điên cuồng khen ta là nữ nhân thông minh, thú vị nhất mà hắn từng gặp.
Ta cũng mệt mỏi lắm.
Vừa mới liên minh với Hoàng hậu xong lại hợp tác với Hoàng đế, cặp phu thê này đúng là không bình thường.
Nhưng ta biết rõ, nếu thật sự sinh con, Hoàng hậu chưa chắc đã để ta sống.
19
Hãm hại Hoàng hậu thực ra không khó.
Lại thêm sự trợ giúp của Hoàng đế.
Khi ta mang thai được sáu tháng, ta đã “va chạm” với Hoàng hậu.
Sau đó thì “sảy thai”.
Nhìn Hoàng hậu bị gài bẫy, cuối cùng ta cũng hiểu được câu nói:
Chỉ có người vu oan cho ngươi mới biết ngươi oan đến mức nào.
Phải biết rằng, Hoàng đế có rất nhiều phi tần.
Nhưng đến không một ai có con, khó khăn lắm ta mới có thai, lại bị Hoàng hậu hại.
Không chỉ Hoàng đế tức giận.
Người nhà Tô gia cũng sắp tức điên rồi, ta là người được họ cẩn thận lựa chọn đưa vào cung.
Mục đích là để một ngày nào đó có thai, thế lực của Tô gia sẽ hoàn toàn bén rễ trong hoàng gia.
Vì vậy khi Hoàng hậu bị giáng xuống làm Tần, Tô gia cũng chỉ cầu xin một cách tượng trưng.
Phụ thân của ta còn gửi thư đến, bảo ta bị sẵn sàng để được thăng vị .
Lại nói rằng Tô gia gần đây sẽ gửi thêm nữ quyến vào cung, lúc đó bảo ta chăm sóc một chút.
Giỏi thật, ta thật sự không dám lên tiếng.
Hoàng đế tức đến sôi máu.
Trong lòng điên cuồng chửi rủa:
[Ngôi vị Hoàng hậu chỉ có một, ít quá à?]
[Tô gia người có hơn mười nữ nhân chưa xuất giá, hay là phong hết làm Hoàng hậu đi.]
[Mặt dày thật.]
Một lúc lâu sau, Hoàng đế bình tĩnh lại.
Nhìn ta nói: “Thay vì để phụ thân ngươi cứ mãi gửi nữ nhi vào cung, trẫm thà làm một lần cho xong!”
Ta ghé tai lắng nghe: “Là sao?”
Hắn búng tay nói: “Phong thẳng ngươi làm Hoàng hậu luôn, đến lúc đó ngươi lại làm cho hậu cung của trẫm gà chó không yên.”
“ nữ nhi liên tiếp gây chuyện với trẫm, trẫm lôi vài người trong Tô gia người ra trị tội, chắc cũng không ai nói gì chứ?”
“Giáng chức phụ thân ngươi thêm vài cấp nữa chắc cũng không ai phản đối chứ?”
…
Ý của Hoàng đế rất hay.
Nhưng… ta không dám cược à?
Lỡ như hắn giả thành thật, trực tiếp xử tử ta thì phải làm sao?
Ta bật dậy, giơ tay ra hiệu: “Hoàng thượng, khoan đã khoan đã!”
Chuyện này vẫn phải nghe ta nói.
Dù sao thì, ta cũng có kinh nghiệm cung đấu phong phú từ “Chân Hoàn Truyện” hơn một trăm lần.
20
Đầu tiên, phải lôi kéo được vài người tâm phúc của mình chứ.
Hoàng đế gật đầu, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay.
Phu nhân của Lý tướng quân là người của hắn, nhưng Lý tướng quân thì không.
Thượng thư Lưu đại nhân là người của hắn, nhưng nhi tử ông ta lại là gián điệp của nước địch.
Còn có đại nhân của bộ Hộ cũng là người của Hoàng đế, nhưng cả nhà họ , ngoài đại nhân ra, những người khác đều có phe phái riêng.
Ví dụ như trưởng tử của đại nhân là người của phụ thân ta, nhi tử thứ của ông ta lại là người của Thái hậu.
Nữ nhi và tế tử của ông ta lại là người của vị vương gia đã xuất gia.
Ta ngây người.
Khó thống nhất đến vậy sao?
Nhưng cũng không sao, dù sao cũng đã loạn rồi, chi bằng làm cho nó loạn thêm một chút.
Để Lý phu nhân vùng lên phản kháng, giữ chân Lý tướng quân, làm cho phủ tướng quân gà bay chó sủa.
Gọi Triệu Thượng thư Lưu đại nhân vào cung răn đe, bảo ông ta tự xử lý nhi tử mình.
Còn về đại nhân của bộ Hộ…
Bắt thẳng nhi tử út của ông ta, tội danh gì cũng được, giết người phóng hỏa, đi thanh lâu hay tụ tập đánh bạc, cứ tìm đại một lý do.
Bắt thẳng, giam thẳng.
Đây gọi là đả thảo kinh xà.
quan viên khác có thể làm thế này thế kia… ta nói một tràng.
Hoàng đế nhìn ta , ánh mắt bình tĩnh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không khí có chút căng thẳng.
Ta nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Mưu kế của Hương Quý nhân tuy có chút vụng về, nhưng một nữ tử khuê mà có tâm cơ như vậy, cũng thật sợ.]
…
Ta quỳ trên đất, hơi đầu, nhìn vào một góc long bào của hắn mà trầm tư.
Nói thế nào nhỉ.
Một cảm giác hoảng hốt như được khai sáng ập đến.
Phải biết rằng vị Hoàng đế này của chúng ta, ngay cả chuyện ngoại tình của tiểu thiếp Lý tướng quân cũng biết rõ như vậy.
Vậy thì còn có chuyện gì có thể giấu được hắn chứ?
Ta đã có một sự hiểu biết rất cụ thể về sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Hoàng đế ngoắc ngón tay, khóe nở nụ cười: “Ngươi lại đây, nghe trẫm nói.”
21
Nếu nói Hoàng hậu độc ác.
Thì Hoàng đế là kẻ âm hiểm xảo trá và hiểm độc.
Ta ôm ngọc tỷ, mặc y của cung nữ.
Run rẩy bước xuống xe ngựa, nhìn tấm biển hiệu mạ vàng của Tô phủ.
Nhất thời chân run như bị co giật.
Người gác cửa thấy ta cải trang kín mít, cũng rất tinh ý mời ta đi vào từ cửa hông.
Phụ thân ta, Tô đại nhân lừng lẫy.
Khi nhìn thấy ta lôi ngọc tỷ từ trong lòng ra.
Ông ta không nói một lời, im lặng đi vòng quanh ta ba vòng.
Nghiến răng nghiến lợi, đá ta một cước ngã lăn ra đất, mắng lớn một câu: “Đồ ngu!”
Ngừng một lát, lại tiếp tục mắng: “Bây , ngay lập tức, cút khỏi Tô phủ cho ta, sống thế nào, ngươi cũng không còn liên quan gì đến phủ này nữa!”
Có thể thấy, ông ta không chỉ tức giận, mà còn rất sợ hãi.
Ta đứng dậy, nhét ngọc tỷ lại vào tay ông ta.
Nhìn đôi mắt ông ta dần dần mở to đầy kinh ngạc.
Ta vỗ vai ông ta, nói với giọng điệu sâu sắc: “Phụ thân à, nhận mệnh đi, chuyện đã đến nước này, cả nhà chúng ta cứ rửa sạch cổ chờ là được rồi.”
Chuyện đã đến nước này, ông ta còn có gì không hiểu chứ.
Cũng không thèm để ý đến ta nữa, ôm ngọc tỷ co giò bỏ chạy.
Cụ thể là làm gì, ta cũng không biết.
Trong sách có viết, phòng sách của phụ thân ta có một mật thất, bên trong chứa đầy bảo vật quý hiếm.
Sau này khi ông ta tạo phản tích trữ binh lính, những bảo vật bên trong cũng đã giúp ông ta rất nhiều.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, đã đến rồi thì liều một phen.
Cố gắng một chút vậy.
Ta nhân lúc đêm tối.
Mò mẫm đến phòng sách của phụ thân ta.
Quả nhiên, mở mật thất ra, những bảo vật giá chất đống khắp nơi.
Ta lựa chọn, lấy một ít đồ dễ mang theo rồi đi ra.
Như vậy… nửa đời sau cũng có thể sống trong giàu sang phú quý rồi.
22
Tô phủ chỉ sau một đêm đã trở thành tù nhân.
Kẻ bị giết, người bị giam, kẻ bị lưu đày.
Những chuyện này không còn là ta phải quan tâm nữa.
Đứng bên cạnh Hoàng đế, ta căng thẳng không nói nên lời.
Đêm qua, ngay khi ta vừa được người của hắn đưa về cung.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Như vậy, chuyện trong mơ sẽ không bao xảy ra nữa, trẫm sẽ không bao bị loạn thần tặc tử siết cổ nữa.]
Mơ?
Giấc mơ gì?
Nhưng những lời tiếp theo của hắn lại khiến ta toát mồ hôi lạnh: [Hương Quý nhân quả nhiên là mấu chốt để trẫm phá vỡ cục diện, chuyện đã thành, theo thỏa thuận phải để nàng ta đi, có chút không muốn, phải làm sao?]
Tại sao lại không muốn?
Dựa vào đâu mà không muốn?
Chuyện đã nói xong rồi mà.
Một vị Hoàng đế mà lại lật lọng.
Thấy ta ngây người, Hoàng đế quay đầu dùng quạt gõ vào đầu ta.
“Hương Quý nhân, nếu ngươi thực sự không muốn đi, trẫm có thể sắp xếp cho ngươi một thân phận mới…”
Ta xua tay, xua lia lịa.
“Thần thiếp không nói không muốn đi, cầu xin người, Hoàng thượng, đừng nói bừa, thần thiếp thật sự muốn đi!”
Nói rồi, nước mắt ta cứ thế lã chã rơi.
Hoàng đế sững người.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Thôi bỏ đi, tội gì phải làm khó một nữ nhân.]
Ta vui mừng khôn xiết.
Điên cuồng dập đầu: “Tạ Hoàng thượng thành toàn.”
Động tác quá mạnh, những bảo vật ta thuận tay lấy từ Tô phủ cứ thế rơi lả tả xuống đất.
Ta kinh ngạc!
Hoàng đế hoảng hốt!
“Trẫm có nói gì đâu, thành toàn cho ngươi cái gì?”
Ta bịt , trời ơi, sắp bị lộ rồi sao?
Tiếng lòng của Hoàng đế lại vang lên: [Nữ nhân thần kinh, muốn đi thì mau đi đi.]
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Một phen hú vía.
Ngày rời đi, tại trường đình mười dặm, Lý phu nhân đã sớm chờ đợi.
Rượu và thức ăn tiễn biệt đặc biệt ngon.
Ta và bà ấy cạn chén nói cười.
“Quý nhân tiếp theo đi đâu?”
“Hoàng thượng đã ban cho một nơi trù phú, ta có thể tự do sống cuộc sống mà ta muốn.”
Lý phu nhân gật đầu, trong một thoáng sững sờ, đáy mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ và khao khát.
Nhưng ta biết, điều bà ấy nghĩ không phải là ta có thể có đất phong.
Mà là sau này ta có thể tự do làm những điều mình muốn.
23
“Phu nhân nếu không chê, có thể gọi ta là Phù Tô.”
Bà ấy hào phóng chắp tay: “Ta tên là Lý Mai Anh, cứ gọi ta một tiếng Mai Anh tỷ tỷ là được.”
Cuộc chia ly ngày hôm đó tràn đầy sự tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
Ta chỉ nói với Mai Anh: “Tỷ tỷ có tấm lòng của bậc nữ trung hào kiệt, lại có mưu lược, sao không gạt bỏ những chuyện nhiễu ở kinh thành này mà sống một lần cho thỏa chí?”
“Nửa sau, chiến sự ở Tây Bắc sẽ nổ ra, đó là thời cơ tốt để lập nên công danh sự nghiệp.”
“Tỷ tỷ, người… chỉ cần tin ta là được.”
Ta đi xa dần, Mai Anh tà áo bay bay, vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt biến ảo mang theo một sự quyết tâm đầy phấn khích.
Ta biết lần này bà ấy nhất sẽ nghe theo trái tim mình.
Chuyện trong sách, những khác có thể có nhiều biến số.
Nhưng chiến sự sau nửa , dù thế nào cũng nhất sẽ xảy ra.
Đây không phải là điều mà sự xuất hiện của ta có thể thay đổi, cũng là chuyện mà vị Hoàng đế này của chúng ta biết rõ.
Hoàng đế phong ta làm Vĩnh Thái Quận chúa, ban đất phong, thưởng ngàn vàng.
Đây là điều ta cầu xin.
Nhưng ta lại có những mình thực sự muốn làm.
24
Lần gặp lại Hoàng đế là sau tại huyện Tê Đồng.
Đây là đất phong của ta.
Lúc này, Mai Anh đã là một vị đại tướng quân lừng lẫy.
Không có tước vị, không có phong hào.
Bà ấy là bà ấy, Lý tướng quân Lý Mai Anh.
Nữ tướng quân duy nhất của triều ta.
Trong một rưỡi chiến sự, huyện Tê Đồng đã cung cấp một nửa lương thảo cho quân đội nhờ vào tiềm lực tài hùng mạnh.
Mai Anh đến đây một cách lặng lẽ, bà ấy viết thư nói rằng trên đường khải hoàn về triều muốn ghé qua thăm ta một lát.
Ta vui mừng bị tiệc rượu.
Nhưng ta không ngờ, bà ấy vừa mới bước vào, Hoàng đế đã nhảy qua cửa sổ vào theo.
Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại Hoàng đế, chỉ là không ngờ lại trong một tình huống khó xử như vậy.
Hắn tỏ ra vẻ tiêu sái, quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy.
Không khách khí ngồi vào ghế chủ vị, cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, hôm vận may của trẫm rất tốt, đúng là có lộc ăn.”
Ta và Mai Anh câu nệ quỳ xuống, có cảm giác rất mất hứng.
Lâu ngày không gặp, ta lại nghe được tiếng lòng của Hoàng đế: [Cuộc sống của Hương Quý nhân này còn tiêu sái hơn cả trẫm, ghen tị quá ghen tị quá.]
Ta đầu, hắn đang uống rượu hoa đào của ta.
Loại rượu kết hợp với kỹ thuật hiện đại, hương vị nồng nàn, vừa ra mắt đã khiến những người cổ đại này say mê như điếu đổ.
Ta cũng nhân đó mà kiếm được bộn tiền.
“Hoàng thượng, nếu người thích, sau này mỗi tháng thần thiếp sẽ cho người mang đến cho người.” Ta cúi đầu ngoan ngoãn nói.
Hoàng đế lại vui vẻ.
Vung tay một cái: “ tấu!”
Ta…
tấu mẹ ngươi!
qua, huyện Tê Đồng quả thực đã rất nổi bật, ta thức khuya dậy sớm, dốc hết tâm huyết tạo ra một đế chế thương mại.
Cũng không phải ta tài giỏi gì, nhưng hình như trời sinh đã hợp với kinh doanh ở thời cổ đại.
Làm gì cũng ra tiền.
Ngay cả trồng trọt năng suất cũng cao hơn người khác.
Ta thật sự không mình cũng không được.
Nghĩ đến đây, ta bất giác cười thành tiếng.
Hoàng đế cau mày:
“Vĩnh Thái Quận chúa, ngươi cười cái gì?”
“Trẫm rất buồn cười sao?”
25
Ta lập tức hết cười.
Bị bệnh!
Nhưng ta vẫn kéo Mai Anh quỳ xuống lần nữa.
Rất thành khẩn nói: “Thần thiếp thấy hôm quả là một ngày tốt, Hoàng thượng đến, Mai Anh tỷ tỷ cũng đến.”
“Rượu ngon, mỹ nam, mỹ nữ, mỹ thực!”
“Chúng ta không say một trận thì thật tiếc.”
Mai Anh kinh ngạc đầu.
Mắt trợn tròn như quả mận đen.
Có lẽ chưa có ai dám khen thẳng Hoàng đế là mỹ nam.
Nhưng Hoàng đế rõ ràng rất hưởng thụ.
Bởi vì ta đã nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Hê hê! Trẫm quả thực là một mỹ nam hiếm có, chỉ tiếc là ngôi Hậu vẫn còn bỏ trống!]
Nghĩ đến đây, hắn cố ý liếc nhìn ta và Mai Anh một cái.
Ánh mắt đầy suy tư, cùng, cực kỳ, xui xẻo!
Ôn thần à!
Phải nghĩ cách đuổi đi cho nhanh.
Đêm đó, chúng ta cạn chén nói cười, vui vẻ cùng!
Khi không khí lên đến cao trào, ta mượn rượu vỗ vai Hoàng đế.
“Đại Lâm à, sau này ngươi nên nghĩ nhiều hơn về kế sách trị quốc, đừng có tầm nhìn hạn hẹp chỉ biết nghĩ đến nữ nhân.”
Hắn nheo mắt, đáy mắt đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi: “Ngươi, gọi trẫm là Đại Lâm à? Ngươi không muốn sống nữa à?”
Ta đẩy ngón tay hắn ra: “Ngươi tên là Thuấn Lâm, gọi ngươi một tiếng Đại Lâm thì có sao?”
Hắn lại không nói gì nữa.
Má đỏ bừng nhìn ta .
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn:
[Thú vị, thật thú vị!]
[Nếu trẫm nói muốn đón nàng về cung làm Hậu, không biết nàng có đồng ý không?]
Ta lập tức tỉnh rượu hơn nửa.
Lùi sang một bên, lại lùi sang một bên.
Một lúc lâu sau, lại nghe thấy đáy lòng Hoàng đế vang lên một tiếng thở dài nặng nề.
[Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, khoảng trời bốn phương kia, chẳng qua cũng chỉ là một cái lồng, tội gì phải bắt lại con chim đã khó khăn lắm mới bay ra được chứ!]
Ta lại thở phào một hơi dài.
Minh quân, quả thật là minh quân.
26
Từ đó về sau, mối quan hệ giữa ta và Hoàng đế trở nên thân thiết và thoải mái hơn.
Cứ vài ngày hắn lại gửi thư đến.
“Rượu hoa đào sao còn chưa gửi đến?”
“Quốc khố trống rỗng, cho vay ít tiền tiêu.”
“Trình lên phương pháp tăng sản lượng lương thực của ngươi.”
“Vào triều làm quan không? Phong cho ngươi một chức quan lớn!”
…
Rất trẻ con.
Rất không khách khí.
Ta quá nuông chiều hắn rồi.
Cho nên mười lá thư thì có đến chín lá ta có lẽ đều vẽ một cục gửi lại cho hắn!
Một sau, Hoàng đế chọn một vị Hoàng hậu từ trong hậu cung.
Còn mời ta đến uống rượu mừng.
Ta nói không đi được, đường sá xa xôi, không thích chỗ đông người.
Nhưng quà mừng ta đã bị đủ mười xe ngựa.
Không lâu sau, hắn có nhi tử.
Ta chợt giật mình tỉnh giấc trong một đêm khuya: “Không phải nói Hoàng thượng không được sao?”
Hóa ra là giả vờ không được!
Mai Anh từng kể cho ta nghe một lời đồn.
Nói rằng hậu cung phi tần đông đảo, không một ai có được thân thể của Hoàng đế.
Dù có thèm đến mấy cũng dụng!
Nàng ta còn ranh mãnh hỏi ta: “Ngươi cũng từng là Hương Quý nhân của hắn, ngươi có được không?”
Ta lắc đầu!
Đừng có hủy hoại danh dự của ta.
Bị người ta biết ta từng ngủ với Hoàng đế, mỹ nam nào còn dám đến gần ta nữa?
27
Nhưng sau khi có nhi tử, Hoàng đế trở nên có chút thần kinh.
Ta rất không kiên nhẫn.
Ví dụ như lúc ta đang ôm vệ mặt lạnh uống rượu hoa đào, hắn lại cho người gửi thư đến.
Nói rằng: “Nhi tử của trẫm quá, làm hỏng cả ngọc tỷ.”
“Trên đời sao lại có thứ phức như vậy? Đánh không được, mắng không xong.”
“Đã làm ba vị thái phó tức đến ngã bệnh, trẫm đau đầu quá.”
…
Ngay lúc đó, ta cũng thấy theo.
Mỹ nam ở ngay trước mắt, cứ cho ta mấy thứ này làm gì?
Bị bệnh!
Cuộc sống xuyên không vào sách đầy sóng gió, cuối cùng, những lá thư của Hoàng đế lại trở thành điều muộn duy nhất của ta.
Lắm lời, nói nhiều.
Nhưng sau này, Hoàng hậu của hắn cũng viết thư cho ta.
Nàng ta hỏi ta có muốn vào cung bầu bạn với nàng ta không?
Ta cũng đối xử bình đẳng, gửi lại một cục lớn.
Hoàng hậu có vẻ rất vui.
Nàng ta có lẽ nghĩ rằng ta cũng kính nàng ta như kính Hoàng đế.
Cho nên, sau này…
Nàng ta viết thư còn thường xuyên hơn cả Hoàng đế.
Ta rất .
vệ mặt lạnh còn hơn.
Mỗi lần đang đến đoạn cao trào, hắn đều kéo quần lên, không kiên nhẫn hỏi ta: “Rốt cuộc có làm nữa không?”
Làm chứ!
Sao lại không làm!
Làm luôn ba ngày ba đêm.
(Hết)