Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Đến tối, Ngọc Dung nắm tay ta, đi đến một tiểu viện yên tĩnh.

Nàng cẩn thận nói: “Người đi qua hoa viên rẽ trái, cánh cửa đầu tiên bên tay phải chính là phòng của đại gia. Ngài ấy ban đêm không thích thắp đèn, người chỉ cần cởi áo rồi nhào lên giường ngài ấy là được.”

Ngọc Dung thấy ta ngơ ngác, lại nói thêm rất nhiều.

Nào là dù đại gia có đẩy ra, ta cũng phải kiên trì.

Còn nói gì mà, ta sinh ra trắng trẻo thơm tho mềm mại thế này, nam nhân không thể chống cự được.

Ai, tóm lại nàng nói rất nhiều, nhưng ta chẳng nhớ được bao nhiêu.

Chỉ loáng thoáng nhớ rằng, Ngọc Dung bảo ta mặt dày một chút, đừng sợ bị từ chối.

Ta đương nhiên không sợ xấu hổ, đó là một trăm lạng bạc mà.

Ta quấn chặt áo choàng, đi vào vườn.

Vừa vào, ngửi thấy mùi hoa thơm ngát trong vườn, ta có chút mơ màng.

À, Ngọc Dung nói rẽ phải, phòng đầu tiên bên tay trái.

Trong phòng quả nhiên không thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo.

Ta lao về giường, đại gia quả nhiên muốn đẩy ta ra.

Làm sao ta có thể để số bạc trắng này chạy mất chứ.

Ta đè ngài ấy xuống giường, lột sạch áo ngài ấy.

Lúc đầu đại gia giãy giụa rất dữ, còn định kêu người.

Ta trong lòng lắng, bèn dùng yếm bịt miệng ngài ấy, lại dùng thắt lưng trói ngài ấy lại.

Đại gia thở hổn hển, cả người nóng hổi.

Ban ngày lúc tắm, Ngọc Dung đã dạy ta rất nhiều.

Ta lờ mờ nhớ, nàng có nói gì đó về hôn, về cắn.

Ta thầm nghĩ, không thể nào lại bắt ta cắn đại gia được, như vậy là bất kính.

Vậy thì chỉ có thể là đại gia hôn ta, cắn ta.

Ta quyết tâm, dù có đau đến cũng phải chịu đựng.

Đại gia ngồi dựa vào đầu giường, rèm che đi phần lớn ánh sáng, ta không nhìn rõ sắc mặt ngài ấy.

Ta nép vào, đẩy đầu ngài ấy vào trong chăn.

Sau đó, thật là nóng.

Ta như một quả đào bị cắn một miếng, ngọt ngào rỉ nước.

Vật lộn nửa đêm, đại gia ngủ thiếp đi.

Ta cởi thắt lưng trói ngài ấy, mặc áo định rời đi.

Nhưng bụng ta có chút đói.

Bị mùi xanh trên bàn hấp dẫn.

Không tự được cầm quả lên cắn một miếng.

Cắn xong, ta lại sợ ngày mai đại gia phát hiện thiếu một quả, ta ham ăn mà đuổi ta đi.

Ta suy nghĩ một chút, nhét quả đã cắn một miếng vào tay đại gia.

Như vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ăn trong mơ.

Hì hì, ta cũng thông minh phết chứ.

Ta ra khỏi cửa, thấy Ngọc Dung mặt mày tái nhợt đứng bên ngoài.

Ta tự hào nói: “Ngọc Dung tỷ tỷ, ta đã làm theo lời tỷ nói, không sai một ly.”

Ngọc Dung lại sờ đầu ta, thở dài: “Di nương có phải là không phân biệt được trái phải không?”

Ta nghe vậy, lập tức muốn chứng minh bản thân, đưa tay chỉ: “Đương nhiên là phân biệt được, đây là bên trái!”

Ngọc Dung nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Nàng tự lẩm bẩm: “Đều là lỗi của ta, ta đã phạm phải tội chết, bây giờ đâm lao phải theo lao. Trước khi tử khỏi bệnh, để nàng thai. Có lẽ tử sẽ vì đứa con mà tha cho nàng một mạng.”

5

Liên tục một tháng, đêm nào Ngọc Dung cũng đưa ta đi leo lên giường của Thẩm đại gia.

Nàng dặn ta rất nhiều lần, tuyệt đối không được để đại gia nhìn thấy mặt ta.

Ngọc Dung nói: “Đại gia đầu óc không tốt, nếu ngài ấy ban đêm nhìn thấy khuôn mặt tròn vo này của người, lỡ mơ , tưởng người là cái bánh bao mà ăn mất thì sao.”

Ta luôn cảm thấy lời này giống như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng ta biết Ngọc Dung sẽ không hại ta, nên ta ghi nhớ kỹ.

Vì vậy đêm nay, khi đại gia quỳ trước cửa sổ, định mượn ánh trăng để nhìn ta, ta vàng né đi.

Ta dùng vải che mắt ngài ấy, đung đưa hai chân đá vào ngực ngài ấy.

Ngài ấy cúi đầu hôn lên mắt cá chân ta, đôi môi lành lạnh không ngừng di chuyển lên trên.

Ta nghe thấy giọng nói mê hoặc của đại gia: “Trước kia khi bệnh, trong mắt chỉ còn bóng tối mịt mùng, bốn toàn là âm thanh hỗn loạn. Thế mà giờ đây, đêm nào ta cũng chìm vào giấc mộng diễm lệ này.”

Ngài ấy lại nói: “Chỉ là kỳ lạ, ta bình thường không thích ăn vặt. Tại sao mỗi ngày tỉnh , trong tay luôn có vài miếng hoa quả, bánh ngọt đã bị cắn dở.”

Ta không để ngài ấy nghĩ thêm nữa, dù sao Ngọc Dung cũng nói đại gia đầu óc không tốt.

Lỡ ngài ấy đi vào ngõ cụt, tự làm mình điên thêm thì sao.

Ta vòng tay qua eo ngài ấy, nép vào lòng ngài ấy.

Hơi thở ngài ấy nặng nề, liền không còn tâm trí để nghĩ ngợi nữa.

Sau đó, đại gia không ngừng giày vò ta, đến khi trời ngoài kia dần hửng sáng.

Ngọc Dung nghe tiếng chim hót, liền thúc giục ta.

Ta sốt ruột, vung tay tát mạnh một cái khiến đại gia hôn mê, rồi mới có thể thoát thân.

Ngày sau ta đến kỳ kinh, Ngọc Dung hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn chu toàn sắp xếp để ta nghỉ ngơi.

Ta quấn lấy nàng, khẩn khoản hỏi có thể cho ta về nhà thăm một chuyến được chăng.

Ngọc Dung nói nàng đi xin ý kiến phu nhân.

Nhưng ta mãi, vẫn không thấy Ngọc Dung .

Ra ngoài, nghe thấy có người thì thầm bàn tán.

Nói là Ngọc Dung phạm lỗi, bị phu nhân tát một cái thật mạnh.

Đến giờ này rồi, Ngọc Dung một giọt nước cũng chưa uống, vẫn còn quỳ ở tiền sảnh.

Ta trong lòng lắng, lập tức đi tìm Ngọc Dung.

Nhà họ Thẩm quả thực quá lớn, ta rẽ trái rẽ phải liền lạc , đi đến một nơi có nước.

Bên có hai người nam nhân đang đứng cho cá ăn.

Có thể ở trong nội viện của phủ, chắc chắn là người nhà họ Thẩm.

Ta nghe thấy người nam nhân có vẻ mặt lạnh lùng lười biếng nói: “Ngươi làm trái ý mẫu thân, cưới Tòng Ninh, bảo vệ nàng khỏi tội lưu đày. Nhưng ta thấy nàng cũng không cảm kích , còn mua cho ngươi một phòng thiếp thất.”

Thẩm đại gia quả nhiên giống như thẩm thẩm miêu tả, mày mắt thanh tú, tướng mạo .

Ngài ấy đột nhiên cười nói: “Nói đến vị thiếp thất đó của ta, có một ta đến thăm nàng, nghe thấy nàng và Ngọc Dung…”

Ta lắng cho Ngọc Dung, xông ra cắt ngang lời họ.

Ta kéo tay áo Thẩm đại gia, vàng nói: “Đại gia! Tiền sảnh ở , ngài có thể đưa ta đến đó không?”

Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào ban ngày.

Ta nhớ lời Ngọc Dung nói đại gia đầu óc không tốt, tuyệt đối không được động nhắc đến chuyện ban đêm, để tránh ngài ấy phát bệnh.

Thẩm đại gia đối với ta rất ôn hòa, nắm tay ta, vừa đi vừa hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

6

Đến tiền sảnh, ta thấy Ngọc Dung đang quỳ trong sân, mặt bị nắng chiếu đỏ bừng.

Vị phu nhân xinh đẹp lạnh lùng cười nói: “Ngươi cam tâm hạ mình, đi làm nô tỳ cho kẻ đã tịch thu gia sản, hại chết phụ thân chúng ta. Vậy thì nay, với thân phận phu nhân, ta trừng phạt ngươi, ngươi chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.”

Ngọc Dung vậy mà lại là muội muội của phu nhân.

Ta thấy phu nhân miệng mắng rất cay độc, nhưng trong mắt rõ ràng lóe lên một tia lệ quang.

Ngọc Dung quỳ trên đất, mặt mày bình tĩnh, không nói một lời.

Mẫu thân ta thường nói, người nhà đánh gãy xương vẫn còn liền gân, tỷ muội ruột thịt làm gì có thâm thù đại hận.

Hai tỷ muội họ cứ giằng co như vậy, chắc chắn trong lòng đều không dễ chịu.

Ta trong lòng cảm kích Ngọc Dung đã giúp đỡ ta.

Nhưng ta cũng nhớ ơn của phu nhân, bà đã chọn ta, ta mới có tiền chữa bệnh cho phụ thân.

Phu nhân còn đặc biệt hỏi sở thích của ta, biết ta thích ăn cơm, bèn dặn nhà bếp làm nhiều đồ ăn ngon cho ta.

Ai trong số họ không vui, ta trong lòng cũng thấy khó chịu.

Ta đi qua nắm tay phu nhân, lắc lắc cánh tay nàng, “Phu nhân, người đừng buồn. Có chuyện gì to tát, chúng ta ngồi xuống ăn một bữa, rồi từ từ nói chuyện được không?”

Phu nhân nghe vậy, nước mắt liền rơi xuống.

Nàng nức nở nói: “Ta mới không buồn!”

Phu nhân rất bướng bỉnh, ta vàng lau nước mắt cho nàng.

Ta lại đi kéo Ngọc Dung, nàng thấy phu nhân khóc, từ từ đứng .

Ta kéo tay hai người họ lại với nhau, họ nhìn nhau một cái, mắt đều đỏ hoe.

Thẩm đại gia cười nói: “Tuệ Tuệ nói đúng, ta bảo người ta bày một bàn trong sân, chúng ta cùng ngắm trăng uống rượu. Có ấm ức gì, đều nói ra trong chén rượu.”

Đêm nay vừa đúng là rằm tháng tám, trăng trên trời tròn như một chiếc bánh lớn.

Bốn người chúng ta ngồi cùng một bàn, ăn cơm uống rượu.

Rượu đó uống vào hơi ngọt, có chút chua, lúc nuốt xuống lại thấy hơi đắng.

Ta không nhịn được mà từ từ nếm thử, uống liền mấy chén.

Phu nhân cũng không nói gì, chỉ mải mê uống rượu, uống rồi lại uống, rồi tựa vào vai ta khóc.

Nàng nói rất nhiều điều ta không hiểu.

Nhưng ta cũng dần hiểu ra, phu nhân là muội muội của Ngọc Dung.

Họ cùng Thẩm đại gia lớn lên từ nhỏ.

Sau này phụ thân của phu nhân phạm tội, cả nhà bị lưu đày.

Thẩm đại gia để bảo vệ phu nhân, đã cưới nàng.

Còn Ngọc Dung thì làm nô tỳ cho một vị quý nhân.

Thẩm đại gia định lau nước mắt cho phu nhân.

Phu nhân lại né tay ngài ấy.

Phu nhân bướng bỉnh nói: “Thẩm Triệu, ngươi làm xong việc thì về kinh thành đi. Ta vốn không yêu ngươi, ngươi cũng không cần phải ở đây lãng phí thời gian với ta.”

Ta vốn đang chăm chú uống rượu, nghe thấy lời này, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Phu nhân người không phải đang nói dối chứ, người có mắt ai cũng thấy người yêu đại gia mà. Người nhìn ngài ấy, giống như ta nhìn bánh trắng vậy.”

Cũng không biết có phải ta nói sai điều gì không, phu nhân khóc càng dữ dội hơn.

Ta sợ đến mức không uống rượu nữa.

Ngọc Dung lại rót cho ta một chén, bình tĩnh nói: “Không trách ngươi, ngươi cứ uống tiếp đi. Nàng trên lưu đày đã bị tổn thương thân thể, không thể sinh con. Thẩm Triệu là trưởng tử, phải nối dõi tông cho nhà họ Thẩm, sớm muộn gì cũng phải nạp thiếp.”

Ta lập tức vỗ vỗ bụng, dứt khoát nói: “Ta sinh thay phu nhân! Ta sinh con xong sẽ rời đi, các người cứ nói với người khác, đứa bé là phu nhân sinh ra, như vậy phu nhân và đại gia sẽ được hạnh phúc.”

Phu nhân ngẩn người, nhẹ giọng hỏi ta: “Tuệ Tuệ, ngươi không thấy ấm ức sao?”

Ta không hiểu gì nói: “Có gì mà ấm ức, nghe mẫu thân ta nói, rất nhiều người đều thuê người khác sinh con mà. Có con, dù sao cũng tốt hơn là bị phu gia đuổi đi. Phu quân vẫn là phu quân của người, con cũng là con của người, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục tốt đẹp.”

Theo ta thấy, họ đều là người tốt, người lương thiện.

Lại vì những chuyện này mà sầu khổ, tự làm tổn thương mình, thực sự không .

Dưới gầm trời này, ngoài bệnh tật đói khát, không còn chuyện gì khó khăn nữa.

Nhà nông chúng ta, sinh càng nhiều con, càng không bị người ta bắt nạt.

Nhân đinh thịnh vượng, gia đình mới thịnh vượng.

Nếu nhà nào nữ nhi không sinh được con.

Phu quân sẽ đi đến nơi rất xa, bỏ tiền ra thuê thê tử của người khác sinh.

Người thê tử được thuê về, được ăn ngon mặc đẹp cho đến khi sinh xong con.

Ra tháng, bên kia cầm tiền đi.

Từ đó cách xa ngàn dặm, không bao giờ gặp lại.

xóm cũng ngầm hiểu không nhắc đến, lần lượt cầm trứng đến chúc mừng.

Phu nhân đau buồn nói: “Nhưng mà Tuệ Tuệ, yêu một người, là không muốn chia sẻ người đó với ai.”

Ta lại uống một chén, đầu óc quay cuồng nói: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong. Vậy người rời xa đại gia, tìm một người nam nhân mà người không cần chia sẻ đi. Theo ta nói, đại gia thấy người khóc nhiều lần như vậy, còn mua ta về làm thiếp, rõ ràng là đang ép người phải lựa chọn, phải nhượng bộ. Đã như vậy, người nên vì bản thân mà tính toán nhiều hơn.”

Thật không hiểu, đạo lý đơn giản như vậy, phu nhân còn băn khoăn cái gì.

Năm đó tổ mẫu ta mẫu thân ta sinh ra ta là nữ nhi, suốt ngày mắng mỏ mẫu thân ta.

Phụ thân ta chỉ thấy mẫu thân ta khóc một lần, liền ra ở riêng.

Phụ thân ta nói, ông thấy mẫu thân khóc một lần, sau lưng không biết đã khóc bao nhiêu lần.

Mẫu thân ta nói, nếu một người nam nhân thật lòng với một người nữ nhân, sẽ không để nàng phải chịu ấm ức.

Đại gia để phu nhân khóc nhiều lần như vậy, rõ ràng là không thật lòng với nàng đến thế.

Nước mắt của phu nhân, không tiền, chảy đi vô ích, vừa đau lòng vừa hại mắt.

Thẩm đại gia liếc ta một cái, hung hăng búng vào trán ta một cái.

Phu nhân ngẩn ngơ xuất thần.

Ngọc Dung lạnh lùng cười mấy tiếng.

Trong vườn có tiếng ve và tiếng dế kêu, nhưng không còn tiếng nói của họ nữa.

Ngày lễ hoa khai nguyệt viên, cảnh nên vui vẻ sum vầy, vậy mà cũng chẳng thể xua tan vẻ quạnh lạnh nơi đây.

Chợt sau vang lên tiếng vỗ tay nhàn nhã, mọi người đồng loạt quay đầu, vừa thấy người tới, liền rầm rập đứng .

Ngọc Dung cũng kéo ta đứng .

Người đó vừa vỗ tay vừa mỉa mai nói: “ Tòng Ninh, ngươi châm chọc Ngọc Dung làm nô tỳ cho ta, sao không soi gương xem mình là cái thá gì. Ta mà là ngươi, thì mau chóng kiếm một đứa con để củng cố địa vị. Lão phu nhân nhà họ Thẩm đã ra lệnh, nếu ngươi còn không thai, sẽ đưa biểu muội của Thẩm Triệu vào làm thiếp. Theo ta nói, chút mưu mẹo của ngươi, cũng chỉ đấu được với con ngốc này thôi, hay là sớm thua đi.”

Phu nhân nghe xong, mặt mày tái nhợt, nhưng không khóc nữa.

Ta chỉ thấy lời hắn nói khó nghe, chứ cũng chẳng hắn vẻ ngoài yêu tà, hệt như một kẻ đoản .

Hắn lại mắng ta là đồ ngốc.

Ta lén lườm hắn một cái.

Ai ngờ hắn rất nhạy bén, liếc ta một cái, sắc mặt lạnh băng.

Phu nhân nhìn về Thẩm đại gia, trong mắt có chút buồn bã nhàn nhạt.

Thẩm đại gia vuốt tóc mai của nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhưng không nói gì.

Phu nhân cắn môi, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nếu là Tuệ Tuệ, ta đồng ý.”

Người đó lười biếng nói: “Sớm nên như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày. Thẩm Triệu, đêm nay ngươi liền cùng con ngốc này viên phòng đi.”

Ta thầm nghĩ, ta và đại gia sớm đã quấn quýt triền miên suốt mấy ngày nay.

Nhưng đại gia đầu óc không tốt, có lẽ không nhớ, ta cũng không nên nhắc.

Ngọc Dung đột nhiên nói: “Không được!”

Mọi người đều nhìn về nàng.

Nàng cố gắng trấn tĩnh nói: “Tuệ Tuệ gần đây sức khỏe không tốt, cần phải bồi bổ, hay là để một thời gian nữa đi.”

7

Phụ mẫu dắt đệ đệ muội muội đến nhà họ Thẩm thăm ta, họ vừa nhìn thấy ta đã nhau khóc nức nở.

Đệ đệ muội muội ta, khóc nói: “Tỷ tỷ, chúng ta nhớ tỷ lắm.”

Mẫu thân ta nhìn kỹ ta một hồi lâu, lau nước mắt.

Bà nhìn quanh, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, nhà họ Thẩm giàu có, chúng ta cứ khóc như vậy, e rằng họ sẽ thấy xui xẻo, gây phiền phức cho Đại Ni.”

Họ ngồi xuống, từ từ kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua.

đó, thẩm thẩm đã một trăm lạng bạc về đầy đủ.

Phụ thân ta lắng đến mức ngã từ trên giường xuống, đệ đệ muội muội còn khóc lóc đòi bán mình.

Mẫu thân ta nhìn những đồng bạc lấp lánh, lòng đau như cắt.

Nhưng khế ước đã ký, không còn lui.

Mẫu thân ta là người quyết đoán, bà không dây dưa, lập tức mời đại phu giỏi nhất cho phụ thân ta.

Vị đại phu này có chút bản lĩnh, tốn hết năm lạng bạc đã chữa khỏi bệnh cho phụ thân ta.

Mẫu thân ta lại dùng số bạc còn lại, thuê một căn nhà trong thành.

Bà nói đã đi đến bước này rồi, tuyệt đối không thể phụ lòng ta.

Phụ thân mẫu thân quyết tâm làm ăn trong thành.

Ngôi nhà họ thuê có một khoảng sân sau.

Phụ thân ở trong sân làm vài cái ghế, giàn hoa để bán.

Tài nấu nướng của mẫu thân rất tốt, bèn bán đồ ăn sáng.

Đệ đệ muội muội tranh nhau nói: “Tỷ tỷ! Chúng ta cũng làm được việc!”

Mẫu thân nắm tay ta, mắt đỏ hoe nói: “Đại Ni, phụ mẫu nhất định sẽ dành dụm tiền cho con. Sau này dù con không xuất giá, cũng không ăn mặc.”

Nói một hồi, mẫu thân ta liếc mắt ra hiệu cho phụ thân ta.

Phụ thân bèn dắt đệ đệ muội muội ra ngoài.

Mẫu thân bèn hỏi ta: “Đại Ni, con nói thật cho mẫu thân biết, Thẩm đại gia đối xử với con rốt cuộc thế nào.”

Ta thành thật nói: “Cho ăn cho uống, rất tốt.”

Mẫu thân ta chọc vào trán ta, tức giận: “Mẫu thân đang hỏi con chuyện phòng the! Mẫu thân không muốn con xuất giá, cũng chưa từng dạy con những chuyện này. Con… con có bị bắt nạt không.”

Ta nhớ lại ban đêm, đại gia luôn ta hôn tới hôn lui.

Mệt thì có chút mệt.

Đau không, có lúc cũng đau.

Mẫu thân ta vừa hỏi vậy, ta liền ấm ức rưng rưng nước mắt, chỉ vào ngực nói: “Mẫu thân, có lúc ngài ấy vừa véo vừa cắn con, đau lắm.”

Sắc mặt mẫu thân ta thay đổi, “Ta biết ngay số bạc này không dễ kiếm mà! Mau cho mẫu thân xem, ngài ấy có phải đã ngược đãi con không.”

Mẫu thân ta có vẻ như sắp lao vào đánh nhau với Thẩm đại gia.

ta cởi áo, mẫu thân ta kiểm tra một lượt.

Mặt bà lúc đỏ lúc xanh.

Khi bà nhìn thấy vết hôn trên đùi trong của ta, sắc mặt càng kỳ lạ hơn.

Bà ghé vào tai ta, thì thầm vài câu.

Ta gật gật đầu.

Mẫu thân ta im lặng một lát, tự lẩm bẩm: “Thẩm đại gia này có vẻ là người đứng đắn, không ngờ lại phóng đãng như vậy.”

Bà lại thở dài, “Thôi, con sống tốt là mẫu thân yên tâm rồi. Mấy trò của người trẻ các con, mẫu thân không hiểu. Nếu ngài ấy chịu hầu hạ con, con cứ hưởng thụ là được.”

Tiễn phụ thân mẫu thân, đệ đệ muội muội đi rồi, ta cũng có chút tâm sự.

Con ma đoản nói đúng, người ta đều phải tự mình tính toán.

Phụ thân trước đây làm nghề mộc, đều là người khác đưa bản vẽ cho ông, ông làm.

Mỗi lần vậy, người vẽ bản vẽ đều lấy được ba phần.

Nếu ta học được cách vẽ bản vẽ, sau này chẳng phải cũng có thể giúp gia đình kiếm tiền sao.

Còn nữa, Ngọc Dung và họ đều biết .

Nếu ta học viết cùng họ, ra khỏi nhà họ Thẩm, còn có thể giúp mẫu thân ta tính sổ sách, dạy đệ đệ muội muội biết .

Nghĩ vậy, ta trong lòng đã có ý.

Ta bèn đem những dự định này, nói cho Ngọc Dung tỷ tỷ nghe.

Ngọc Dung tỷ tỷ nghe xong, kinh ngạc.

Nàng khen ngợi: “Di nương dạo này càng ngày càng thông minh.”

Ta ngại ngùng cười.

Không biết tại sao, ở nhà họ Thẩm bữa nào cũng được ăn thịt, ta luôn cảm thấy đầu óc nhanh nhạy hơn.

Không giống như trước đây, cứ như bị rỉ sét.

Hơn nữa phu nhân luôn đọc cho ta nghe những câu chuyện hay, ta nghe rồi trong lòng suy nghĩ nhiều hơn.

Suy nghĩ nhiều, ta nói chuyện ngày cũng lưu loát hơn nhiều, không còn mơ như trước.

Ngọc Dung tỷ tỷ ghi nhớ chuyện của ta, nói sẽ mời cho ta một danh sư.

Nhưng ta không ngờ, vị danh sư này lại là con ma đoản đó.

8

Nói thật lòng, ta không ưa con ma đoản này.

Hắn kỳ quái, tính tình cũng không tốt.

Suốt ngày lười biếng, không có việc gì làm đàng hoàng.

Hắn thấy ta không tình nguyện, tức đến bật cười: “Ồ, ngươi còn không muốn à. Bản vương… ta chịu dạy ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.”

Ta thầm nghĩ, hắn rõ ràng là suốt ngày ru rú trong nhà dưỡng bệnh, thực sự buồn chán, muốn tìm chút thú vui.

Ngọc Dung tỷ tỷ nói hắn thừa kế danh môn, là người thực sự có bản lĩnh.

Ta dù không thích hắn, cũng phải theo học.

Ta dâng trà cho hắn, coi như đã bái sư.

Hắn lại chìa tay ra nói: “Mỗi tháng một lạng bạc tiền học phí!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, quả thực không thể tin được.

Một lạng bạc, sao hắn không đi cướp luôn đi!

Hắn thấy vẻ mặt đau khổ của ta, cười đặc biệt vui vẻ: “Ngươi cứ nghĩ cho kỹ, nếu ngươi từ chối ta, tuyệt đối sẽ không có sư phụ thứ hai .”

Ta nghiến răng, ngậm ngùi nước mắt, cởi áo ra lấy bạc giấu trong áo lót.

Hắn lườm ta một cái, quay người đi, la lối: “Nếu ngươi không phải là đồ ngốc, ta thật sự nghĩ ngươi định quyến rũ ta ngay tại chỗ.”

Ta tức giận nói:

“Ta hoàn toàn không ưa loại người xấu xí như ngươi!”

Hắn kinh ngạc nhìn ta:

“Ngươi nói ta xấu sao? Ngươi có biết không, biết bao người chỉ để được nhìn ta một lần, đã đứng canh trước cửa nhà ta. Cả kinh thành, các nữ nhi đều vì ta mà hồn xiêu phách lạc.”

Ta sững sờ:

“Ngươi thế này mà cũng khiến người khác hồn xiêu phách lạc sao? Đúng là ác mộng!”

Nữ nhân kinh thành, vậy mà đều có gu thẩm mỹ như vậy.

Hai chúng ta cứ thế cãi nhau.

Hắn nói ta ngốc, ta mắng hắn xấu.

Lúc Ngọc Dung bưng trà và bánh ngọt đến, hắn đột nhiên im bặt.

Hắn sửa sang áo, ngồi trên ghế, lại tỏ ra vẻ cao quý không ai đến gần.

Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm một câu: “Bản vương… điên rồi, thế mà lại đi cãi nhau với một con ngốc…”

Ta không nghe rõ, cao giọng hỏi: “Cái gì? Ngươi nói mình là con rùa à?”

Ngọc Dung tỷ tỷ không nhịn được, bật cười một tiếng.

Nàng lập tức sắc mặt hơi thay đổi, định quỳ xuống xin tội.

Con ma đoản không kiên nhẫn vẫy tay: “Quỳ cái gì mà quỳ, nhìn mà phiền.”

Con ma đoản tuy người xấu, tính tình nóng nảy, nhưng hắn dạy ta, lại rất nghiêm túc và tận tâm.

Hắn trước tiên viết tên mình lên giấy.

“Ta tên là Lý Hành, nếu ngươi đã bái sư, sau này chính là người của ta. Ở ngoài có chuyện gì, tự nhiên có đại sư che chở cho ngươi.”

Lý Hành liếc ta một cái, hất cằm, như thể đã ban cho ta một vinh dự lớn lao.

Ngọc Dung ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo ta.

Ta bèn cung kính nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Lý Hành lại viết ba bên cạnh tên mình.

“Này, đây là tên của ngươi. Tề Tuệ Tuệ, ai, tiếc là, ước nguyện của phụ mẫu ngươi đã tan thành mây khói.”

Người này! Lại châm chọc ta!

Từ đó về sau, mỗi ngày ta đều theo Lý Hành đọc sách, viết , học vẽ.

Hắn là một sư phụ tốt, ta cũng là một học trò chăm chỉ.

Hai tháng sau, Thẩm đại gia làm việc xong trở về.

Ngài ấy nhìn thấy và tranh của ta, hơi kinh ngạc, thật lòng khen ngợi: “Hai tháng mà Tuệ Tuệ đã có thể đạt đến trình độ này, không phải chỉ cần chăm chỉ là làm được, nàng có chút thiên phú.”

Lý Hành tự hào nói: “Cũng phải xem là học trò của ai chứ. Nàng là người có thể tĩnh tâm, không uổng công ta khổ tâm.”

Ta đứng bên cạnh, có chút lơ đãng.

Đại gia đã trở về, đêm nay ta nên đến phòng ngài ấy.

Chỉ là không biết tại sao, trong lòng ta lại có chút không tình nguyện.

Ai, nếu ta thai sinh con, sẽ phải rời đi, không thể tiếp tục học tập cùng Lý Hành nữa.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, ta liền cắn vào đầu lưỡi, thầm mắng mình không biết ơn.

nay ta có thể bái sư, đều là vì ta sẽ sinh con cho Thẩm đại gia.

Ta không thể làm người vong ân bội nghĩa.

Lý Hành thấy ta lơ đãng, cười lạnh một tiếng: “Đúng là có tình yêu liền quên cả sư phụ. Thôi được, trời đã tối rồi, ngươi cũng cút đi.”

Thẩm đại gia cười sờ đầu ta, nắm tay ta.

Lúc đi, quả xanh giấu trong tay áo ta rơi ra, lăn lông lốc xuống gầm bàn.

Ôi chao! Lý Hành ghét nhất là ta ăn vặt trong giờ học, ta cắn một miếng rồi giấu đi.

Thôi kệ, dù sao Lý Hành cũng không thấy, lần sau đến lớp ta lại lén lấy đi vậy.

9

Góc nhìn của Lý Hành.

Tề Tuệ Tuệ theo Thẩm Triệu rời đi, thư phòng này bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Lý Hành dựa vào ghế, càng ngồi càng thấy trong lòng phiền muộn.

Gần hai tháng nay, hắn không còn mơ giấc mơ đó nữa.

Có lúc cố ý ngưng thuốc, mong được vào mộng.

Nhưng nhắm mắt lại chỉ có những ảo ảnh vô tận, giày vò hắn đến phát điên.

Đêm nay, hắn chắc chắn không ngủ được.

Thẩm Triệu quả là có phúc khí, được Tề Tuệ Tuệ ngủ.

Trong đầu Lý Hành nảy ra ba “có phúc khí”, hơi ngẩn người.

Hắn nhìn lên giấy trên bàn, hai cái tên Lý Hành và Tề Tuệ Tuệ, con bé ngốc đó đã viết không sai nữa.

Tên của họ thân mật sát bên nhau, như thể họ mới là phu thê.

Dù ngày thường Lý Hành luôn nói Tề Tuệ Tuệ là đồ ngốc, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa .

Có một vị thiếp thất như vậy, là phúc của Thẩm Triệu.

Về nhan sắc, Tề Tuệ Tuệ có thân hình đầy đặn, làn da trắng nõn; đôi mắt hạnh long lanh, gương mặt tròn trịa, toát lên vẻ kiều diễm yêu.

Về tính tình, nàng lương thiện thực tế, hiếu học chăm chỉ, biết trân trọng và biết ơn.

Ngay cả phụ mẫu, đệ đệ muội muội của nàng, cũng đều giúp đỡ lẫn nhau.

Lý Hành càng nghĩ càng thấy, Tề Tuệ Tuệ có rất nhiều ưu điểm.

Ngoài trời đêm đã khuya. Hai người họ chắc đã vào phòng rồi.

Thẩm Triệu người này, bề ngoài hiền lành, nhưng trong lòng lại lạnh lùng.

Tòng Ninh từ nhỏ đã đính hôn với hắn, Thẩm Triệu đối xử với nàng khác biệt, nàng liền nghĩ Thẩm Triệu yêu nàng.

Thực ra, Thẩm Triệu yêu cũng chỉ là địa vị tiểu thư nhà họ của nàng.

Sau này cưới nàng, tuy có chút tình cũ.

Nhưng trong lòng Thẩm Triệu cũng có tính toán riêng.

Hắn đã giẫm lên xác của tướng mà leo lên, hắn có lỗi.

Nam nhân mà, muốn lập công danh, luôn có hy sinh.

Trước đây Lý Hành cảm thấy tham vọng của Thẩm Triệu không có gì trách.

Nhưng nay lại cảm thấy Thẩm Triệu làm phu quân có chút không đủ tư cách.

Tề Tuệ Tuệ xứng với người tốt hơn.

Lý Hành mân mê ngọc bội bên hông, cho người đi tìm Ngọc Dung đến.

Bây giờ Tề Tuệ Tuệ là nửa học trò của Lý Hành hắn, gả cho ai cũng được, hà cớ gì phải làm thiếp của Thẩm Triệu.

Nghĩ vậy, Lý Hành trong lòng thoải mái.

Ngọc Dung khế ước đến, cho Tề Tuệ Tuệ được tự , để nàng về nhà đoàn tụ với phụ mẫu.

Nàng mà biết được, chắc sẽ vui đến cong cả đuôi lên, cảm ơn hắn, vị sư phụ này.

Lý Hành đã có chút không chờ được, “vụt” một tiếng đứng , làm đổ cả ghế.

Hắn cúi xuống dựng ghế, cúi đầu nhìn, dưới gầm bàn có một quả xanh đang lăn.

Lý Hành nhặt quả lên, trong lòng thầm mắng con ngốc Tề Tuệ Tuệ lại lén hắn ăn vặt.

Lúc đầu không để ý.

Nhưng khi hắn nhìn thấy vết răng trên đó, từ từ nheo mắt lại.

Những giấc mộng xuân tươi đẹp ấy lại trào dâng trong lòng hắn.

Lý Hành đem tất cả những quả đã khô héo, những miếng bánh hỏng trước đó bày ra bàn.

Hắn nắm lấy quả còn vết cắn của Tề Tuệ Tuệ, trong đầu chợt hiện về một đêm, hắn chẳng muốn tỉnh mộng.

Ngoài cửa, vang lên tiếng chim đa đa kêu khẽ.

Hiện tại nghĩ lại! Mùa này lấy ra tiếng chim đa đa!

Những thứ đó rõ ràng không phải là mộng, mà là có thật!

Lý Hành nhớ lại cảnh mình quỳ trên đất, hai tay bị lụa trói lại, bị người đó giẫm lên ngực.

Trong lòng hắn nóng lên rồi lại nóng lên, uống liền mấy ngụm trà mới bình tĩnh lại được.

Ngọc Dung vào cửa.

Lý Hành trong lòng sóng cuộn biển gầm, nhưng mặt không đổi sắc hỏi: “Người đêm đêm xông vào phòng bản vương, là Tề Tuệ Tuệ.”

Hắn dù chưa xác những thứ đó không phải là mộng.

Nhưng khi nói ra, ngữ khí lại rất chắc chắn.

Ngọc Dung mặt mày tái nhợt, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Lý Hành còn gì mà không hiểu, lập tức nắm quả xông ra ngoài!

Trước khi ra cửa, hắn lại rút thanh kiếm trên tường.

Thằng chó Thẩm Triệu đó nếu động đến một ngón tay của nàng, lập tức cho hắn máu văng tại chỗ!

10

Đây vẫn là lần đầu tiên ta thắp đèn, làm chuyện đó với Thẩm đại gia.

Ngài ấy không vàng như trước, trước tiên ngồi bên cạnh ta, tùy ý trò chuyện với ta.

Nói chuyện được một lúc, Thẩm đại gia bỗng ghé sát lại, hôn lên má ta.

Ngài ấy đưa tay cởi áo ngoài của ta, mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Ta không thích ngài ấy lộ ra vẻ mặt như vậy.

Điều đó làm ta cảm thấy, ta có lỗi với phu nhân.

Ta và Thẩm đại gia, chỉ nên tắt đèn tối lửa làm xong việc.

Rồi ngài ấy ngủ, ta đi.

Giao dịch chính là giao dịch, ngài ấy bỏ tiền, ta bỏ bụng.

Không nên có những dính líu khác.

Thẩm đại gia vừa thủ thỉ vừa chậm rãi hôn ta, ta rất không thích.

Ta không nhịn được, động đi qua thổi tắt đèn.

Thẩm đại gia cười nói: “Tuệ Tuệ có phải là xấu hổ rồi không.”

Ta thành thật nói: “Ta không xấu hổ, ta cảm thấy chúng ta chỉ là sinh một đứa con, không cần phải nói nhiều như vậy. Những lời đó của đại gia, nên để dành cho phu nhân.”

Nào là sau này cùng đi du , hái sen.

Còn nói mùa đông đạp tuyết tìm mai, uống rượu nướng thịt.

Ta nghe xong, không thoải mái.

Ta mơ ra rằng, Thẩm đại gia không tốt như ta tưởng.

Môi của Thẩm đại gia rơi xuống vai ta, ngài ấy không nói gì nữa.

Bên ngoài lại vang lên một trận ồn ào.

“Lý công tử! Thiếu gia nhà chúng ta đã ngủ rồi!”

“Cút đi!”

Cửa bị người ta đạp mạnh.

Lý Hành cầm một thanh kiếm xông vào.

Ngọc Dung cầm đèn lồng theo sát sau, soi sáng cả căn phòng.

Lý Hành nhìn thấy ta nằm dưới người Thẩm đại gia, hít một hơi thật sâu, hung hăng chém đứt rèm giường.

Thẩm đại gia lúc đầu ngẩn người, sau đó nhanh chóng đứng mặc áo.

Ta quấn chăn, mờ mịt nhìn Lý Hành, không hiểu đây là đang diễn trò gì.

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Thẩm đại gia nhìn Lý Hành, nhíu mày, im lặng đi ra ngoài.

Lý Hành cởi áo khoác lên người ta, ta rời đi.

Trước khi ra cửa, ta thấy Thẩm đại gia quỳ trên đất, đầu không ngẩng lên.

Lúc Lý Hành đi qua, đá một cước làm ngài ấy ngã xuống đất, tức giận nói: “Ta thì hết lời dỗ dành, hết mực cầu xin nàng; còn ngươi thì giỏi rồi, lại để nàng hầu hạ ngươi!”

Ta thấy Thẩm đại gia đau đớn lắc lư một cái, nhưng không ngã xuống.

Ta tức giận, nhảy ra khỏi vòng tay của Lý Hành, vàng đi đỡ Thẩm đại gia.

Lý Hành không biết nặng nhẹ! Đá hỏng mất một trăm lạng của ta thì làm sao!

11

Nghe Ngọc Dung giải thích, ta mới biết ngay đêm đầu tiên ta đã đi nhầm phòng, nhầm người.

Nàng ngày thường vốn rất điềm tĩnh, lúc này lại hoảng loạn.

“Ta vốn định ngươi thai, sẽ có chỗ dựa, có thể thoát được một kiếp, không ngờ tử lại phát hiện sớm.”

Lý Hành đứng bên ngoài chúng ta rất lâu, cuối cùng không còn kiên nhẫn, đẩy cửa bước vào.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nhướng mày hỏi: “Bây giờ ngươi biết mình đã ngủ nhầm người, có dự định gì?”

Ta trong lòng rối bời, thực sự chán nản vô cùng.

Không trách Ngọc Dung đã vì ta mà lắng.

Ai, ta ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, khó trách Lý Hành luôn mắng ta ngốc.

Ta tính toán một chút, chuyện sinh con cho đại gia, là hỏng rồi.

Tiền, tự nhiên phải trả lại nguyên vẹn.

Chỉ là nhà ta nhất thời không thể lấy ra nhiều tiền như thế.

Bây giờ ta đã học được một chút kỹ năng vẽ, giúp phụ thân ta vẽ mẫu thì không thành vấn đề.

Mẫu thân ta lại thực tế chăm chỉ.

Chỉ cần cả nhà ta đồng lòng, một trăm lạng này, là có thể trả được.

Ta sẽ đi cầu xin đại gia và phu nhân, lập một tờ giấy nợ cho họ, từ từ trả lại tiền.

Còn phải cho nhà họ Thẩm thêm một ít tiền lãi, nhà họ Thẩm chưa chắc đã lấy, nhưng ta không thể không cho.

Như vậy, chuyện của ta và nhà họ Thẩm coi như xong.

Chỉ còn lại món nợ đồ với Lý Hành.

Ta lén ngước mắt nhìn hắn.

Lý Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào ta, ta cho một câu trả lời.

Ta cũng biết, chuyện này hoàn toàn là lỗi của ta.

Ngọc Dung nói, Lý Hành bị bệnh, ban đêm uống thuốc xong không phân biệt được là thật hay là mơ, mới để ta được toại nguyện.

Ta cắn răng nói: “Ta đền cho ngươi hai lạng bạc!”

Sắc mặt Lý Hành lập tức thay đổi, âm trầm nói: “Ngươi coi ta là con hát để đùa giỡn à!”

Con hát làm gì có giá đó!

Ta tính đi tính lại, một mực chắc nịch: “Ba lăm lạng, thêm nữa là không có !”

Ở làng chúng ta, cưới một thê tử đàng hoàng, tiền sính lễ nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm lạng.

Nếu là ở rể, thì cho nhiều hơn một chút, phải hai lạng.

Ta thấy Lý Hành vẫn không chịu, thật sợ hắn sư tử ngoạm đòi ta một khoản lớn.

Ta sợ hắn không biết giá cả thị trường, lập tức giải thích: “Loại người như ngươi, ở rể ta còn không muốn. Cho ngươi ba lăm lạng, ta đã là nể mặt Ngọc Dung tỷ tỷ rồi. Còn nữa, hiện tại ta cũng không có, chỉ có thể viết cho ngươi một tờ giấy nợ trước.”

Lý Hành nghiến răng nói: “Ngươi không nghĩ đến việc gả cho ta à! Người khác còn cầu không được.”

Đó là nữ nhi kinh thành của họ có gu thẩm mỹ kỳ lạ, ta mới không ưa hắn.

Ta kháng cự nói: “Đó là tuyệt đối không thể! Một là, ta thực sự ngươi xấu. Hai là, mẫu thân ta sớm đã định tìm cho ta một phu quân ở rể.”

Lần trước mẫu thân ta nói với ta, họ sẽ dành dụm tiền cho ta, tìm một tế tử ở rể.

Họ thực sự lắng ta gả đi nhà người khác, không được ăn no, bị người ta bắt nạt.

Ta cũng không nỡ rời xa phụ thân mẫu thân và đệ đệ, muội muội, nên đã quyết tâm sẽ ở rể.

Lý Hành lại nghe thấy ta nói hắn xấu, tức đến bốc hỏa, tức giận nói: “Ngọc Dung! Ngươi nói cho nàng biết, ta ở kinh thành có bao nhiêu người săn đón! Bao nhiêu người chen nhau gả cho ta! Lại nói cho nàng biết, lễ Thượng Tỵ, ta đi du xuân có bao nhiêu nữ nhân để được nhìn ta một cái, đã say mê đến mức rơi xuống sông.”

Ngọc Dung tỷ tỷ lại nói: “ tử, chuyện yêu thích không thể cưỡng cầu. Lấy ví dụ như ngài, ai cũng thấy tiểu thư nhà Ngự sử xinh như tiên nữ, gió thổi cũng có ba phần tiên khí. Ngài nhìn, lại thấy nàng như một cọng mì, không yêu.”

Lý Hành càng tức hơn, miệng run rẩy: “Ý ngươi là trong mắt Tề Tuệ Tuệ ta chỉ là một cọng mì?”

Hắn tức giận một hồi lâu, bảo ta cút đi.

Ta đi tìm Thẩm đại gia và phu nhân từ biệt.

Lúc đến, ta mặc một bộ áo cũ, đeo một cái bọc nhỏ, lúc về, vẫn là những thứ đó.

Phu nhân níu tay ta, không nỡ nói: “Sao lại thành ra một chuyện hiểu lầm lớn như vậy, Tuệ Tuệ, ta thật sự không nỡ xa ngươi.”

Thẩm đại gia lại đứng xa xa, giữ khoảng cách với ta.

Ta về nhà, nói rõ ngọn ngành.

Phụ thân mẫu thân ta nghe xong, lúc đầu kinh ngạc, sau đó lại vui mừng.

Tóm lại, ta có thể về nhà, chính là chuyện tốt.

Cửa tấp nập mở cửa.

Ta trước đây học được một chút kỹ năng từ Lý Hành, quả thực có thể giúp được phụ thân ta.

Phụ thân ta nói mấy mẫu ta vẽ, có rất nhiều người thích, người ta nói nhìn là thấy sang trọng.

Ta thầm nghĩ, đó là đồ của nhà họ Thẩm đẹp, ta chỉ vẽ y nguyên lại thôi.

Buổi trưa, chúng ta đóng cửa ăn cơm trong sân.

Lý Hành lại tìm đến tận cửa.

Hắn vừa vào cửa liền nói: “Ta muốn ở rể!”

12

Ngoại truyện Lý Hành.

Lúc ta tỉnh , cả phòng hỗn độn.

Bàn ghế đều gãy nát, bình hoa vỡ tan tành trên đất.

Chân ta bị mảnh sứ đâm đầy máu.

Ngọc Dung gọi người dọn dẹp phòng, lại tìm đại phu đến băng bó cho ta.

Thẩm Triệu vàng chạy đến, lắng nói: “Bệnh của vương gia không phải đã khỏi rồi sao? Sao lại đột nhiên phát tác nghiêm trọng như vậy?”

Ta dựa vào giường mềm, đầu đau như búa bổ.

Lúc ta phát bệnh, chỉ có ký ức mơ về chuyện đêm qua.

Ta lại mơ thấy những yêu ma quỷ quái, nhe nanh múa vuốt muốn giết ta.

Năm ta mười hai tuổi, Khâm Thiên Giám phán rằng ta Thiên Sát Cô Tinh, khắc phụ.

Ai cũng rõ, sau chính là bàn tay của Hoàng hậu — kẻ ghen tỵ trước sự sủng ái mà mẫu phi ta được, quyết tâm muốn đối phó với ta.

Từng bát thuốc đắng trộn lẫn nước bùa, nồng nặc đến buồn nôn, bị ép rót vào miệng.

Ta giãy giụa, gào thét, song rốt cuộc vẫn vô ích.

những người đó đi rồi.

Mẫu phi ta, khóc nói: “A Hành, A Hành, ráng chịu thêm một chút nữa.”

Mẫu phi không thể vì ta mà ra mặt.

Huynh trưởng vẫn còn ở biên quan, nếu mẫu phi lúc này cứng rắn chống lại Hoàng hậu.

Huynh trưởng sẽ không biết đến khi nào mới có thể trở về.

Nhẫn nhịn suốt năm năm.

Ta sớm đã bị những loại thuốc kỳ quái đó giày vò đến sắp điên.

Huynh trưởng cuối cùng đã trở về.

Huynh ấy đã đánh bại trưởng tử của Hoàng hậu, thuận lợi trở thành Thái tử.

Phụ hoàng ngày càng già yếu, huynh trưởng lên ngôi hoàng đế.

Cuộc sống của chúng ta cuối cùng cũng qua cơn bĩ cực, không cần phải khắp nơi nhẫn nhịn nữa.

Ta vốn nghĩ, ta ở trong hoàng gia cũng là may mắn, có mẫu phi và huynh trưởng che chở.

Nhưng có một ngày, ta lén nghe thấy mẫu phi và huynh trưởng nói chuyện.

Mẫu phi nói: “Ta cố ý khoe khoang trước mặt Hoàng hậu rằng Hoàng thượng có ý lập A Hành làm Thái tử, Hoàng hậu lúc này mới dồn sự chú ý vào A Hành, cho con có cơ hội trưởng thành. May mà, con đã không phụ lòng.”

Ta đứng bên ngoài, cả người lạnh toát.

Từ đó về sau, ta đêm đêm điên cuồng, bao nhiêu thuốc cũng không chữa khỏi.

Vẫn là huynh trưởng đến tìm ta, nói ra sự thật năm đó.

Huynh ấy nói: “A Hành, nếu đệ muốn ngôi vị hoàng đế này, huynh trưởng không nói hai lời sẽ nhường cho đệ.”

Ta biết, lời này chỉ có thể là hai huynh đệ chúng ta nói với nhau thôi.

Ta cũng chỉ có thể nghe thôi.

Huynh trưởng đã cho ta một phong địa, để ta ra ngoài giải khuây.

Đúng lúc Ngọc Dung nói muốn đi thăm tỷ tỷ.

Thẩm Triệu cũng có việc phải đi Định Châu.

Ta bèn đi cùng.

Lúc này mới gặp được Tề Tuệ Tuệ.

Con ngốc đó!

Vậy mà lại muốn đưa cho ta ba lăm lạng bạc, coi như phân rõ ranh giới.

Ta thầm nghĩ, tuyệt đối không thể cứ thế mà tha cho nàng.

Nàng rời đi mấy ngày, ta ngủ không yên một giấc.

Ta hung hăng nói: “Ta quyết không để Tề Tuệ Tuệ được yên!”

Ngọc Dung quỳ xuống cầu xin cho nàng, ta coi như không nghe thấy.

Ta nói: “Tề Tuệ Tuệ chẳng phải ta xấu, ghét bỏ ta sao? Ta cứ cố tình làm tế tử ở rể nhà họ Tề, để cho cả nhà họ gà bay chó sủa không yên!”

Nhưng ta không ngờ, việc ở rể này cũng không phải ta muốn là được.

Phụ mẫu của Tề Tuệ Tuệ lúc đầu đối xử với ta rất khách khí, hỏi ta một số vấn đề.

Khi họ nghe nói ta có bốn ca ca, hai đệ đệ, ba tỷ tỷ, hai muội muội, họ rơi vào im lặng.

Ta nghi ngờ họ ta huynh đệ tỷ muội đông đúc.

Ta bèn nói: “Thực ra cũng không còn nhiều nữa, hai năm trước chết hai ca ca, một đệ đệ, một tỷ tỷ.”

Ta vừa nói vậy, phụ mẫu nhà họ Tề lập tức đứng , khách khí muốn tiễn khách.

Con ngốc Tề Tuệ Tuệ đó, cũng không biết bênh vực ta!

Ta cứ thế bị tiễn ra ngoài một cách khó hiểu.

Ngọc Dung liếc mắt ra hiệu cho ta, nàng tìm một lý để ở lại nhà họ Tề.

Bên ngoài bắt đầu mưa, ta và Tề Tuệ Tuệ ngồi dưới mái hiên xem mưa.

Hai chúng ta ngồi gần nhau, mùi hương mềm mại trên người Tề Tuệ Tuệ, làm tim ta đập thình thịch.

Những đêm đó lại hiện lên trong đầu ta.

Cổ họng ta có chút khô.

Tề Tuệ Tuệ dường như cũng nhớ ra điều gì đó.

Nàng đột nhiên nói: “Ngươi tuy có hơi xấu, có hơi lười, nhưng ta ở bên ngươi, trong lòng thực sự cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, ban đêm ngươi cũng rất tôn trọng ta, luôn hỏi ta có đau không, có thoải mái không, có được không.”

Nàng thản nhiên nói ra những lời phòng the này, tai ta nóng bừng.

Ta ho mấy tiếng, trong lòng vẫn rất hưởng thụ lời của nàng.

Ta ra vẻ nói: “Lúc phụ mẫu ngươi ta, ngươi có nói giúp ta. Sau này rời xa ta, ai sẽ còn chăm sóc ngươi tỉ mỉ như vậy.”

Không lâu sau, Ngọc Dung cùng phụ mẫu nhà họ Tề đi ra.

Phụ mẫu nhà họ Tề nhìn lại ta, ánh mắt theo vài phần thương hại.

Tề mẫu nói: “Tiểu Lý, con cũng là một đứa trẻ thương. Phụ không thương mẫu không yêu, lại bị huynh trưởng đuổi ra khỏi nhà. Nghe Ngọc Dung nói, con có ý định ở lại Định Châu an ổn. Đã như vậy, nếu con có thể tìm một công việc đàng hoàng, không còn lười biếng qua ngày, mà Tuệ Tuệ lại đồng ý, chúng ta đồng ý cho con ở rể.”

Ta nhìn về Ngọc Dung, con bé này rốt cuộc đã bịa ra những lời dối trá gì!

13

Lý Hành mở một hiệu sách ở Định Châu, hắn kinh doanh không tồi, kiếm được tiền mua một căn nhà ba gian ở Định Châu.

Ta và hắn ở bên nhau hơn một năm, phụ mẫu ta thấy hắn đối xử với ta rất tốt, liền đồng ý cho chúng ta thành thân.

Ngày thành thân, huynh trưởng của hắn từ kinh thành xa xôi đến chúc mừng.

Huynh trưởng của hắn trước tiên xem qua hiệu sách của chúng ta, không mấy hài lòng.

Xem qua nhà mới, càng không hài lòng.

Không hắn mở miệng bai, Lý Hành liền nói: “Huynh trưởng, đây chính là cuộc sống ta chọn, nếu huynh vui, thì uống một chén rượu mừng rồi đi; nếu không vui, bây giờ đi luôn đi.”

Huynh trưởng của hắn cố nén, nuốt lại những lời định nói.

Thẩm Triệu và Tòng Ninh tỷ cũng đến dự hôn lễ.

Họ nhìn thấy huynh trưởng của Lý Hành, nói chuyện cũng không còn tự nhiên như trước.

Ta và Lý Hành bái thành thân.

Lúc dâng trà, huynh trưởng của Lý Hành nhìn ta kỹ lưỡng, thở dài một hơi rồi uống trà.

Hắn đi, để lại không ít người hầu.

Ta nhìn những người hầu cúi đầu thuận mắt, không biết phải làm sao.

Lý Hành nắm tay ta nói: “Họ đều là người làm việc trong nhà từ nhỏ, tin cậy. Nàng yên tâm, huynh trưởng của ta bây giờ đã phát đạt, tiền lương tháng của họ đều huynh trưởng của ta trả. Mọi việc ngày, đều giao cho Vương quản gia và Lý ma ma quản lý.”

Vương quản gia mặt trắng không râu, khoảng ngoài bốn , hơi khom lưng.

Lý ma ma đoan trang, nhìn rất hiền hậu.

Họ nghe lời Lý Hành, đều quỳ hành lễ với ta.

Lý Hành xua tay nói: “Phu nhân của các ngươi không thích những thứ này, sau này không được hành lễ nữa.”

Ban đêm, ta ngồi trên giường không nói gì.

Mặc cho Lý Hành ở sau bình phong vỗ nước ào ào, ta đều không động lòng.

Hắn cuối cùng không nhịn được, mặc áo đi ra.

Lý Hành ngồi cạnh ta nói: “Tuệ Tuệ, nước của ta đã nguội rồi, nàng còn không đi tắm.”

Ta nhìn hắn nói: “Nhà ngươi thực sự là một gia đình giàu có sa sút ở kinh thành sao?”

Ta cả đời này, chưa từng ra khỏi Định Châu, kiến thức hạn hẹp.

Nhưng mấy năm nay theo Lý Hành đọc sách, trong lòng đã sáng tỏ hơn nhiều.

nay phong thái của huynh trưởng Lý Hành như vậy, rõ ràng không đơn giản là một phú hộ.

Hắn vừa đặt chân tới, nhà ta bỗng dưng xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ.

Những người đó cảnh giác nhìn xung quanh, ánh mắt sắc như diều hâu.

Lý Hành nắm tay ta nói: “Ta hối hận vì đã cho nàng đọc nhiều sách như vậy, nàng thông minh hơn rồi, không dễ lừa nữa.”

Ta véo vào phần thịt mềm bên hông hắn, hắn đau đến mức cầu xin tha thứ.

Lý Hành tha thiết nhìn ta nói: “Ta nói, nhưng nàng không được ghét ta.”

Hắn nhìn sắc mặt ta.

Lúc này mới nói ra thân thế của mình.

Hắn là một vương gia.

Huynh trưởng của hắn là hoàng đế.

Ta nghe xong, nghi ngờ hắn đang lừa ta: “Loại người như ngươi cũng có thể làm vương gia?”

Lý Hành không phục nói: “Vậy nàng nói xem loại người nào mới có thể làm vương gia!”

Ta ảo tưởng, bay bổng nói: “Tự nhiên là loại nam nhân cao lớn uy mãnh, mày rậm mắt to, uy phong lẫm liệt.”

Hắn nghe vậy, lập tức đi đến dưới gối lật ra cuốn truyện ta đang xem.

Nhìn một cái, mặt Lý Hành tức đến méo cả đi.

Những gì ta nói, chính là hình mẫu vương gia được miêu tả trong truyện.

Ta thậm chí còn ghi chú bên cạnh:

“Loại vương gia như vậy, chính là người tình trong mộng mà ta trước đây muốn gả. Tiếc là, ta đã có Lý Hành, tên xấu xí này. Ta phải luôn tự nhắc nhở mình, không được hai lòng, thay lòng đổi dạ.”

Ta thấy Lý Hành lật đến trang đó, vàng đi giật sách.

Chúng ta kéo nhau, lăn thành một cục.

Lúc Lý Hành chui ra từ trong chăn, cả người ta mềm nhũn.

Hắn cắn vào tai ta, uy hiếp ta: “Tề Tuệ Tuệ, nếu nàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ đi nói với mẫu thân, để bà đuổi nàng ra khỏi nhà!”

Hai chúng ta nhau, đều nóng hổi.

Cơ thể ta căng cứng, trong lòng cũng căng cứng.

Lý Hành có lẽ không nói dối, hắn thực sự là vương gia.

Nhưng chuyện hắn có phải là vương gia hay không, đối với ta mà nói quá xa vời, cũng không liên quan đến cuộc sống của ta.

Ta chỉ biết, chỉ cần hắn ở lại Định Châu, tên xấu xí này chính là phu quân của ta.

14

Tuệ Tuệ và Lý Hành thành thân năm thứ năm, xảy ra cuộc khủng hoảng hôn nhân lớn nhất.

Trước khi thành thân, Tề mẫu bảo họ muộn một chút mới có con.

Nữ nhân sinh con quá sớm, hại thân.

Bây giờ Tuệ Tuệ đã hai ba tuổi, nên có một đứa con.

Nhưng chuẩn bị cả năm, vẫn không có thai.

Lý ma ma từ kinh thành tìm một đại phu đến xem, mới biết là cơ thể Lý Hành có vấn đề.

Tuệ Tuệ bèn an ủi hắn: “Không sao, hai chúng ta sống với nhau cũng tốt.”

Lý Hành lúc đầu cũng nghĩ vậy.

Hắn và Tuệ Tuệ thành thân năm năm, vẫn rất mặn nồng, không muốn có thêm đứa con cản trở.

Nhưng không ngờ, xóm có người mới đến.

Ngày đó họ chuyển đến, Tuệ Tuệ và Lý Hành đang nắm tay nhau đi về nhà.

Một con ngựa dừng trước cửa nhà xóm.

Người nam nhân ngồi trên ngựa, rất uy vũ tuấn tú.

Hắn mày sao mắt kiếm, thân hình cao lớn.

Đây hoàn toàn là hình mẫu người tình trong mộng của Tuệ Tuệ!

Lý Hành lập tức cảnh giác, tăng tốc bước về nhà.

Không ngờ người đó nhìn thấy Tuệ Tuệ, mắt liền sáng lên, gọi: “Tuệ Tuệ! Ta là Triệu Thiết Sơn đây!”

Tuệ Tuệ ngẩn người một lát, rồi mắt rưng rưng nói: “Thiết Sơn ca! Huynh không chết!”

Thì ra Triệu Thiết Sơn này lại chính là phu quân nuôi từ nhỏ mà Tề gia đã sớm chuẩn bị cho Tuệ Tuệ!

Hắn từ nhỏ phụ mẫu đều mất, là một đứa trẻ khổ .

Phụ mẫu nhà họ Tề nhặt hắn về nuôi ba năm.

Sau này thúc thúc của Triệu Thiết Sơn trở về, đưa hắn đến biên quan.

Lúc đầu Triệu Thiết Sơn còn nhờ người gửi thư về, mấy năm sau thì bặt vô âm tín.

Người đưa tin nói Triệu Thiết Sơn đã chết, Tuệ Tuệ và người nhà họ Tề còn buồn rất lâu.

Triệu Thiết Sơn giải thích một hồi, Tuệ Tuệ mới biết là tin đồn sai lệch.

Người chết đó trùng tên với Triệu Thiết Sơn.

Hắn không gửi thư về nữa, là vì cảm thấy chưa thành danh, làm lỡ dở Tuệ Tuệ.

Lý Hành nghe đến đây, trong lòng cười lạnh.

Ồ, bây giờ trở về làm một chức quan giữ thành nhỏ, liền cảm thấy là thành danh rồi.

Triệu Thiết Sơn này, hoàn toàn không coi hắn ra gì!

Nói chuyện dài ngắn với Tuệ Tuệ, không thèm liếc hắn một cái!

Đều là nam nhân, Lý Hành làm sao không biết Triệu Thiết Sơn này có ý đồ gì.

Về đến nhà, Lý Hành chua lè nói: “Ta thấy Triệu Thiết Sơn đối với nàng vẫn còn tình cũ.”

Tuệ Tuệ cúi đầu vẽ tranh, không để ý nói: “Đừng nói bậy, lúc Thiết Sơn ca đi mới mười tuổi, chúng ta đều là trẻ con, làm gì có tình cảm gì.”

Miệng lúc nào cũng Thiết Sơn ca.

Lý Hành không vui, nàng vào lòng, “Nàng cũng gọi ta một tiếng ca ca đi.”

Tuệ Tuệ ngồi trên đùi hắn, vẫn còn cầm bút vẽ.

Nàng liếc Lý Hành một cái, kéo áo hắn, từ từ vẽ lên ngực hắn.

Vẽ một hồi, tai Lý Hành đỏ lên, đuôi mắt đỏ lên, da cũng ửng hồng.

Hai người dính vào nhau, quấn quýt hôn nhau.

Tuệ Tuệ ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một câu: “A Hành ca ca, đừng ghen nữa.”

Nàng đột nhiên gọi một tiếng ca ca như vậy.

Cả người Lý Hành run lên, cứ thế mà đầu .

Hắn càng cảm thấy mình không có chí khí, ngay cả bản lĩnh hầu hạ Tuệ Tuệ cũng không còn.

Ngày sau, Tuệ Tuệ và Lý Hành về nhà họ Tề chúc thọ Tề mẫu.

Đông đủ cả một nhà.

Mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, thật náo nhiệt.

Có người nói chuyện phiếm: “Ôi, hai năm trước phu thê nhà họ Trần ba ngày hai bữa lại đánh nhau. Bây giờ có con rồi, cuộc sống ổn định, sống với nhau như mật ngọt. Theo ta nói, phu thê muốn lâu dài, vẫn phải có một đứa con.”

Lý Hành nghe những lời này vào lòng.

Hắn nhớ lại trước đây Tuệ Tuệ gặp hắn, không phải là vì Tòng Ninh không sinh được con, Thẩm Triệu phải nạp thiếp sao?

Bây giờ hắn không thể cho Tuệ Tuệ một đứa con.

Nàng muốn tìm một người nam nhân khác để sinh, thì làm sao?

Càng nghĩ, Lý Hành trong lòng càng bi thương.

Tuệ Tuệ không ra, vẫn còn chơi đùa với trẻ con thành một đám.

Buổi tối, ăn cơm ở nhà họ Tề xong, họ mới trở về.

Họ không đi xe, đi bộ suốt .

Trời đầy sao, gió đêm lành lạnh.

Đi qua quán bán tượng đất, Tuệ Tuệ mua hai con tượng đất.

Nàng nói: “Lý Hành, con này là chàng, con này là ta, chúng ta mãi mãi ở bên nhau không chia lìa, được không?”

Lý Hành nhìn hai con tượng nhỏ thân mật sát bên nhau, mắt cay cay: “Không có con nàng cũng ở bên ta sao?”

Tuệ Tuệ kinh ngạc nói: “Người ta yêu là chàng, chứ không phải con của chàng.”

Đây vẫn là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm thành thân.

Hắn nghe thấy Tuệ Tuệ nói đến yêu.

Nhiều năm trước, Tuệ Tuệ thấy Tòng Ninh vì tình yêu mà khóc, còn hỏi tình yêu là cái gì.

Bây giờ, nàng đã hiểu.

Lý Hành thầm nghĩ, từ đầu đến cuối đều là hắn nghĩ quá nhiều.

Tuệ Tuệ vẫn không hề thay đổi, cuộc sống của nàng cũng như tình yêu của nàng, đơn giản và thực tế.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương