Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Liễu Ngọc Chi!”
Dứt lời, một tiếng thước kẻ giáng mạnh xuống bàn học của ta, âm thanh giòn giã.
Ta giật mình tỉnh táo lại ngay lập tức.
Khi nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của Tưởng phu tử, trước khi ông kịp lên tiếng quở trách, ta đã thành khẩn nhận lỗi trước: “Tưởng phu tử, con sai rồi ạ!”
Ta thấy những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình, đầu cúi thấp hơn. Ta ngồi ở hàng cuối cùng, lại còn là góc khuất nhất, lớp học mười mấy người, không ngờ vẫn bị chú ý tới. Lúc này trong lòng ta như có vạn con phi nước đại!
Tưởng phu tử này không giống các vị phu tử dạy môn khác, ông là người nghiêm khắc nhất trong tất cả các phu tử, ngay cả phụ thân ta cũng phải kính trọng ông mấy phần. Nghe nói tổ tiên ông từng là Thái phó của Hoàng .
May mà cuối cùng ông chỉ nhìn sâu vào mắt ta một cái, rồi lại tiếp tục giảng bài.
Ta quay lại lườm Mạc Hành một cái sắc lẹm. Phu tử đến mà cũng không nhắc một tiếng!
Nửa sau buổi học, ta hai tay chống cằm, gắng gượng nghe hết bài giảng của phu tử. Khi tiếng chuông tan học vang lên, ta như trút được gánh nặng, đứng dậy vươn vai, khẽ thở dài một tiếng.
“Ôi!”
Ban đầu để thuyết phục phụ thân đồng ý cho Mạc Hành vào tộc học, kết quả lại tự đưa mình vào tròng, là hối hận không kịp!
8
“Chi Chi, buổi chiều không có tiết học, chúng ta đi đắp người tuyết đi?”
Mạc Hành vừa thu dọn sách vở, vừa nhiệt tình đề nghị với ta.
Lúc này, Triệu Ly đã thu dọn xong sách vở, nhắc nhở ta: “Chi Chi tỷ, Thẩm nói buổi chiều tỷ phải học nữ công.”
Thẩm mà hắn nói chính là A nương của ta.
“Ôi!”
Ta nhìn Mạc Hành, nói với vẻ khá buồn bã: “Đắp người tuyết ta không đi được rồi, lệnh A nương khó cãi!”
Nghĩ đến việc lát nữa phải làm cái thứ nữ công chết tiệt kia, ta lại uể oải ngồi phịch xuống ghế tròn.
A nương của ta quá mong muốn ta trở thành một tài nữ giống như bà, nhưng ta chỉ muốn mỗi ngày được ăn ngon uống say, tự do tự tại.
“Chi Chi tỷ, đi thôi.”
Trong lúc ta còn đang oán trời trách đất, Triệu Ly đã giúp ta thu dọn xong túi sách, ngoan ngoãn đứng bên nhìn ta.
Trên đường về phủ, ta cũng không cần biết Triệu Ly có hiểu không, cứ thế phàn nàn với hắn: “Tiểu Ly ngươi nói xem, Liễu gia đã rất giàu có rồi, ta học những thứ này có phải là để sau này gả cho một vị công tử quyền quý không?”
Triệu Ly nhìn ta, vẻ mặt ngơ ngác không nói gì. Nghĩ lại cũng phải, hắn mới sáu tuổi, thì biết được cái gì!
Chuyện học nữ công, tay ta sắp bị đâm nát cả rồi, mà vẫn chưa học được ba phần tinh hoa của A nương.
Đây này, lại chảy máu rồi!
“A nương, đau quá!”
Ta đưa trỏ đang rỉ máu ra trước mặt A nương, khiến bà lại một phen đau lòng.
“Chi Chi học không được thì chúng ta không học nữa! Bên phụ thân con, để ta nói với ông ấy.”
A nương cầm chiếc khăn gấm nhẹ nhàng lau đi giọt máu, rồi lại tìm thuốc mỡ bôi cho ta, trong mắt là sự thương xót không thể che giấu.
Từ đó về sau, ta lại bớt đi một môn học, thời gian ra ngoài cũng hơn.
9
Đêm khuya, gió lớn cuốn theo mưa rào đập vào cửa sổ, kêu lách tách.
Ta nằm trên giường, cuộn chặt chăn trằn trọc không ngủ được, trong phòng tối đen như mực.
Từ ngày trùng sinh, ta đã nhất quyết đòi ngủ riêng với A nương. Bởi vì ta có tật nói mê, lỡ mà nói ra chuyện sòng bạc đen thì khác nào tự cắt đứt đường tài lộc của mình!
“Ầm!”
“Ầm…”
Bên ngoài sấm chớp rền vang, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên, xem ra trận mưa này sẽ dài cả đêm!
Ta trở mình chuẩn bị ngủ, mắt còn chưa kịp nhắm.
Ngoài cửa đã vang lên một tràng gõ cửa dồn dập.
Chưa kịp để ta lên tiếng hỏi.
Giọng của Triệu Ly đã lẫn trong tiếng mưa rào rào truyền vào từ khe cửa.
“Chi Chi tỷ, ta sợ!”
Giọng hắn còn mang theo chút nức nở.
Nghe thấy giọng hắn, ta kịp mang giày, vội ra mở cửa, ân cần nói: “Mau vào đi, kẻo bị lạnh!”
Thấy hắn còn sững sờ, ta vội hắn vào trong, rồi đóng cửa lại để ngăn gió lạnh bên ngoài.
Hơi lạnh từ sàn nhà thấm qua lòng bàn chân, dọc sống , ta không khỏi rùng mình một cái.
“Chi Chi tỷ, ta sợ sấm… ta có thể ngủ chung phòng với tỷ được không?”
Giọng nói vừa mềm mại vừa sợ hãi, nhưng trong phòng tối đen không thấy vẻ mặt của hắn. Ta đoán lúc này đôi mắt hoa đào kia của hắn chắn đã đong đầy nước mắt.
Ta cười khẽ, nhẹ nhàng đáp: “Được chứ.”
Trong lòng lại thầm bổ sung một câu: Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần sau này đừng đến Liễu phủ.
Ta dẫn hắn đến chiếc giường nhỏ của mình, đắp chăn ngay ngắn cho hắn, khẽ vỗ tay hắn, nói: “Ngươi ngủ trên giường đi.”
Rồi ta chỉ vào chiếc tháp quý phi bên :
“Ta sẽ ngủ trên chiếc tháp nhỏ này để trông ngươi.”
10
Từ đó về sau, cứ mỗi đêm có sấm sét, hắn đều sang phòng ta. Nhưng hắn không làm phiền ta, mà tự giác mang chăn nệm đến ngủ trên ghế quý phi.
Tộc học của Liễu thị, học mười ngày nghỉ hai ngày.
Hai ngày nghỉ, ta đều trà trộn với đám công tử của Mạc Hành, cả ngày đều ra vẻ phóng khoáng. A nương thường trách ta không có dáng vẻ của một cô nương.
Ngược lại là Triệu Ly, A nương đánh giá hắn rất cao.
Trong tộc học Liễu thị, Triệu Ly là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn thông minh lanh lợi, tài trí hơn người. Mới nhập học chưa đầy một năm, vị phu tử đã hết lời khen ngợi hắn.
Chu phu tử giảng dạy Cửu Chương Toán Thuật, ta nghe như vịt nghe sấm.
Trong khi đó, Triệu Ly lại nghe một biết mười. Ngay cả Tưởng phu tử vốn nghiêm nghị ít cười cũng khen Triệu Ly có thiên phú dị bẩm.
Thôi được! Ta thừa nhận, về mặt học hành, ta là một kẻ bất tài.
Nhưng… kẻ bất tài có đầu óc kiếm tiền, ít nhất cũng không đến nỗi chết đói.
Những ngày sau đó trôi qua một cách bình lặng. Triệu Ly không thích tiếp xúc với người khác, ta cũng không ép buộc.
Thường ngày ta ra ngoài thì hắn ở nhà đọc sách.
Phụ thân A nương ta coi hắn như con ruột, trong phủ có một phần ăn của ta thì tất nhiên cũng sẽ có phần của Triệu Ly.
Phụ thân ta còn mời phu tử dạy võ cho hắn, truyền thụ võ nghệ để hắn phòng thân.
Ta cũng thay đổi tính cách ngang bướng kiêu căng ngày trước, trở nên hiểu biết lễ nghĩa. Trừ chuyện sòng bạc đen không ai biết, các phương diện khác ta đều làm rất chu toàn, không có chỗ nào để chê trách.
11
Xuân qua đông tới, thoáng chốc đã tám năm.
Ta đã trút bỏ vẻ ngây ngô non nớt của thời thơ ấu, trở thành một thiếu nữ có dáng người yểu điệu. Tuy không phải là mỹ nhân diễm lệ, nhưng cũng là một tiểu thư khuê các.
Triệu Ly còn chưa đầy một năm nữa sẽ được Hoàng tìm thấy, lúc đó hắn sẽ rời khỏi Liễu phủ.
Những năm qua, ta cũng từng nghĩ đến việc gửi thư đến kinh thành, để hắn sớm ngày trở về hưởng phúc.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày hắn đều bưng trà rót nước, đấm vai bóp chân cho ta, ta lại không nỡ để hắn đi sớm như vậy.
Triệu Ly tuy không nói , nhưng may là hắn làm việc rất siêng năng. Mấy năm trước, những bát canh đại bổ mà A nương chuẩn bị cho ta phần lớn đều vào bụng hắn.
Vì vậy, hắn bây giờ không chỉ sở hữu một gương mặt tuyệt sắc, mà đôi mắt hoa đào kia lại sáng như sao. Đám tỳ nữ mới vào phủ luôn có ý vô tình vây quanh hắn.
Hai năm gần đây, võ nghệ của hắn ở huyện Lĩnh gần như không tìm được đối thủ. Do đó, ta không ít lần sai hắn đi dạy dỗ vài con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Có những lúc, không cần ta nói, hắn đã tự ra tay giúp ta.
Đếm lại những chuyện đã qua, sau này ta còn có thể khoe khoang với con cháu một phen, rằng Thái tử đương triều, Hoàng ? Ừm… đã từng là cái đuôi nhỏ của ta.
Nghĩ đến đây…
“Phụt.”
Ta ngồi trong đình nghỉ mát ở sân sau, đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Chi Chi, không lẽ đang nghĩ đến công tử nhà họ Lục à?”
A nương thấy ta cười khúc khích, giọng nói trêu từ xa vọng lại.
Vừa nghĩ đến việc hôm qua phụ thân ta ép ta đi xem mắt công tử nhà họ Lục, nụ cười vừa rồi liền cứng đờ trên mặt.
Ta đứng dậy khỏi ghế đá, đón lấy A nương, bĩu môi, có chút bất mãn:
“A nương, dạo này người cứ thích trêu con!”
“Chi Chi muốn ở bên phụ mẫu cả đời .”
Ta thuận tay khoác lấy tay A nương, dựa vào vai bà, hít hà mùi hương hoa bách hợp thoang thoảng trên người bà.
“Thế sao được. Chi Chi năm nay đã mười sáu rồi. Con bé biểu muội xa của con năm ngoái mười ba tuổi đã xuất giá, năm nay sinh được một thằng cu mập mạp, đáng yêu không thể tả.”
Ta nghe giọng điệu ngưỡng mộ của A nương, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.
Ta đầu lên, có chút nản lòng nói:
“A nương, người với người sao có thể giống được ạ?”
“Có người mười lăm tuổi đã ra làm quan, có người ba mươi lăm tuổi vẫn còn miệt mài đèn sách.”
“Con tuy là nữ tử, nhưng nữ tử cũng không phải chỉ có một con đường là xuất giá!”
“Hơn nữa, nam tử trên đời này, người trọng tình trọng nghĩa như phụ thân, chỉ cưới một mình A nương, lại hiếm có. Nếu đời này Chi Chi không được người như phụ thân, con thà ở một mình, cũng không muốn ở hậu trạch tranh giành sủng ái với những nữ nhân khác!”
Ta lay lay tay A nương, giọng điệu uyển chuyển nhưng lại ẩn chứa sự kiên định.
A nương nhẹ nhàng đưa tay lên, vén những lọn tóc mai trước trán cho ta, nửa là bất đắc dĩ, nửa là thấu hiểu, trên mặt luôn là nụ cười nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, bà ôn hòa nói:
“Chi Chi lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.”
“Chuyện sau này, còn phải xem duyên phận, nhưng A nương mãi mãi là hậu thuẫn vững nhất của Chi Chi.”
Nói xong, bà nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Ta thoáng thấy sau hòn giả sơn ở phía xa dường như có một vạt áo đen.
Khi ta nhìn kỹ lại, thì đã không còn dấu vết gì nữa.
12
Từ đó về sau, không còn có bà mai nào đến nhà ta hỏi cưới nữa.
Các vị phu nhân ngày trước khi trò chuyện với A nương luôn nhắc đến ta, nay ba câu không rời khỏi Triệu Ly. Nhưng A nương đều lần lượt từ chối khéo, nói rằng hôn sự của Triệu Ly hoàn toàn do hắn tự quyết định.
Tháng Chạp lạnh giá, sương tuyết phủ đầy đường.
Sáng sớm, ta dẫn theo một đám tỳ nữ, giẫm lên lớp tuyết dày, chuẩn bị ra ngoài. Vừa đi vòng qua hành lang sân sau, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng trang sức va vào leng keng.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ở cổng lớn, bóng người lấp lánh trang sức chen chúc , các phu nhân tiểu thư xách theo những hộp thức ăn tinh xảo lần lượt bước vào.
Vừa định tránh đi, giọng của Trương Diệu Dung đã dính chặt sau : “Chi Chi muội muội, ăn mặc thế này là định ra ngoài sao?”
Đầu tay khẽ vuốt cổ áo lông cáo, ta đứng sững tại chỗ.
Nàng ta đã thướt tha đi đến bên ta.
Ta hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, nở một nụ cười gượng gạo, ngay cả lời chào hỏi cũng bỏ qua: “ vậy, Dung tỷ tỷ đến thật lúc. Có phải là tìm Triệu Ly không?”
Ngày trước, nàng ta cũng không ít lần đến Liễu phủ, nhưng Triệu Ly luôn tránh xa nàng ta. Sau vài lần bị từ chối, nàng ta mới dần dần từ bỏ ý định.
Bây giờ Triệu Ly danh tiếng vang dội, người đến hỏi cưới đạp vỡ cả ngưỡng cửa, khiến nàng ta lại sốt ruột không kìm được.
Trương Diệu Dung mặt hơi đỏ lên, các tiểu thư bên che miệng cười khẽ, trong mắt đều là vẻ trêu .
Thấy không khí có chút gượng gạo, một phụ nhân dáng người hơi mập, khoác chiếc áo choàng lụa đào, đi về phía ta.
Trong mắt người nữ nhân ấy có ba phần cười, bảy phần dò xét.
Bà ta nói: “Dáng vẻ này của Chi Chi, ngày xinh đẹp rồi, không biết công tử nhà nào có phúc khí như vậy.”
Lời này không nghi ngờ gì đã chạm vào vảy ngược của ta.
Ta nhìn chiếc trâm cài đang lay bên thái dương của bà ta, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ xem bà ta là Trương phu nhân là La phu nhân?
Trong lúc đang do dự, khóe môi ta đã cong lên một nụ cười mực: “Trương phu nhân quá khen rồi, Chi Chi tuổi còn nhỏ, sao có thể so sánh được với Dung nhi nhà người? Nghe nói Dung nhi cô nương đã mười tám tuổi, chính là lúc thích hợp để nói chuyện cưới xin.”
Người nữ nhân bị ta cho mặt tái xanh, phất tay áo dẫn Trương Diệu Dung đi vào chính sảnh.
Các phu nhân khác thấy ta miệng lưỡi sắc bén, cũng không dám đến bắt chuyện với ta. Chỉ có vài vị tiểu thư khi đi ngang qua ta, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
13
Chính sảnh của Liễu phủ dạo này rất náo nhiệt, ngày nào cũng có các phu nhân dẫn theo nữ nhi nhà mình, lấy cớ đến thăm A nương để ghé qua.
Ta vừa từ tộc học trở về lúc hoàng hôn, Triệu Ly đã pha sẵn trà trong phòng ta.
“Hôm nay phu tử lại bắt ngươi chép sách à?”
Bàn tay với những khớp xương ràng của hắn đưa trà đến trước mặt ta, khóe môi ẩn chứa một nụ cười sâu xa.
Ta nhận lấy trà khẽ nhấp một ngụm. Nước trà ấm nóng mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa quế, làm dịu đi cổ họng, tâm trạng cũng tốt lên vài phần.
Ta thở dài một tiếng, phàn nàn: “Haiz! Hôm nay Tưởng phu tử lại làm ta mất mặt trước mọi người!”
Nói xong, ta ngồi xuống bên Triệu Ly với vẻ mặt tủi thân, đỉnh đầu vừa vặn chạm đến vai hắn. Khi đầu lên, ta bắt đôi mắt đang ánh lên ý cười của hắn. Hắn có dáng người cao thẳng như trúc, dung mạo thanh tú.
Ở tộc học, hắn lại là một nhân vật nổi bật, thế mà lại cứ thích trêu ta.
Lúc này, hắn cũng đang cúi đầu nhìn ta, đuôi mắt vương vấn ý cười: “Vậy thì chắn là Chi Chi lại lười biếng rồi!”
Cách gọi thân mật này khiến ta nhớ lại ngày xưa. Lúc đó, hắn luôn khuôn mặt đỏ bừng, gọi ta một cách mềm mại: “Chi Chi tỷ”.
Bây giờ gọi một cách tùy tiện như vậy, ta cũng phải mất một thời gian dài mới quen được.
Ta đặt trà xuống, nhìn gương mặt tuấn tú góc của hắn, đột nhiên cười chuyển chủ đề: “Sân trước dạo này đang náo nhiệt lắm, những tiểu thư khuê các đó, ngươi không định đi mặt sao?”
Trong chốc lát, ý cười trong mắt hắn ngưng tụ thành băng, không khí xung quanh cũng đột ngột giảm xuống.
Ta lại nảy sinh ý muốn trêu , tiếp tục nói: “Tống Trác Nhiên, ấu nữ của Tống huyện thừa, dung mạo như hoa lại thông thạo bát nhã. Bao nhiêu công tử ở huyện Lĩnh đều muốn cầu hôn. Ngươi thật sự không định ngó qua sao?”
Hắn vẫn ngồi yên bất , khớp tay nắm chặt trà hơi trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.
Thấy vậy, ta cười vui vẻ hơn: “Sao thế, đường đường là một nam nhi bảy thước mà cũng biết ngại ngùng à? là để tỷ tỷ đi xem giúp ngươi…”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên đặt mạnh trà xuống bàn, trà văng tung tóe.
“Đủ rồi!”
“Chi Chi, ngươi rất rảnh rỗi sao?”
Giọng hắn còn lạnh hơn cả gió đông ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy ta. Ta có chút chột dạ mím môi, cổ cứng đờ chống cự.
Lại nghe hắn nói: “Những tên háo sắc theo đuổi ngươi, lần nào không phải là ta giúp ngươi giải vây? Bây giờ thì rồi, quay lại xem trò cười của ta à?”
Bị hắn chất vấn liên tiếp mấy câu, ta lập tức như con chim sẻ bị bóp cổ, một lúc lâu sau mới thốt ra được một tiếng mơ hồ: “Ờ…”
Đầu tay ta cào vào vạt váy. Thực ra ta và Tống Trác Nhiên có quan hệ khá tốt, cũng có ý muốn vun vén cho hai người họ, sau này có lẽ có thể nhờ mối quan hệ này mà đến kinh thành mở mang tầm mắt.
Nhìn thấy cơn giận giữa hai hàng lông mày của hắn vẫn chưa tan, ta vẫn muốn gắng thêm một chút nữa.
“Tiểu Ly~” Ta nhẹ nhàng tay áo hắn, giọng dài, mang theo vài phần nũng nịu.
Hắn lạnh lùng quay mặt đi. Ta cũng không giận, vòng ra trước mặt hắn, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, đầu lên nở một nụ cười thật tươi: “Đừng không để ý đến ta mà! Tỷ tỷ sai rồi!”
Quả nhiên, cằm hắn vừa rồi còn đang căng cứng, đã từ từ thả lỏng.
Chiêu làm nũng lấy lòng này, lần nào cũng hiệu quả.
14
Trong sảnh phụ truyền đến tiếng va chạm của những lá bài, ba vị phu nhân đang cùng A nương nói cười vui vẻ, các tiểu thư thì đang ở sân sau ngắm hoa mai.
Ta dẫn Triệu Ly đến thủy tạ ở sân sau, đầu tay hơi run: “Tiểu Ly, ta để quên lò sưởi tay trong phòng rồi, ta đi một lát sẽ quay lại ngay, ngươi ở đây chờ ta.”
Hắn nhìn ta với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Tim ta đập thình thịch, sợ bị hắn nhìn thấu ý đồ, không đợi hắn mở lời đã quay người đi.
Ta đi vòng vèo trong sân sau, cuối cùng cũng được Tống Trác Nhiên. Bên nàng ta còn có các tiểu thư của phủ khác.
Ta mỉm cười chào mọi người một tiếng, sau đó Tống Trác Nhiên đến dưới cột hành lang, ghé tai dặn dò vài câu.
“Cảm ơn Chi Chi tỷ, chỉ là… làm vậy có ổn không?”
Ta nhìn thấy vẻ e dè trong mắt nàng ta, không nhịn được ngửa đầu đảo mắt một vòng.
Nhưng vì sau này có thể đến kinh thành mở mang tầm mắt, ta lại nở một nụ cười hiền hòa, nắm lấy tay nàng ta, nhẹ nhàng nói:
“Yên tâm đi, tính cách của Tiểu Ly ta là người hiểu nhất, xưa nay không nỡ nhìn các cô nương khóc.”
“Ngươi cứ nói chuyện với hắn thêm vài câu, đợi đến khi thân thiết rồi sẽ phát hiện ra hắn rất dễ dỗ.”
Tống Trác Nhiên nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe mày cũng nhướng lên cười, nàng ta nói: “Vậy ta thử xem sao… chỉ là ta lớn hơn hắn một tuổi, nên xưng hô thế nào cho phải?”
Ánh hoàng hôn dài bóng nàng ta. Ta cảm thấy lúc này mình khác gì A nương, đang khổ tâm dọn đường cho con cái.
“Cứ gọi là Tiểu Ly đi, A nương ta cũng gọi hắn như vậy!”
“Chi Chi tỷ, lỡ như hắn không thích ta thì sao?”
“Thử mới biết được.”
“Chi Chi tỷ, ta vẫn thấy lo lắm! Tỷ đi cùng ta đi?”
“Yên tâm, hắn không ăn thịt người đâu.”
“Chi Chi tỷ, đi tay không có phải là thất lễ không?”
“Không cần, trong thủy tạ cầm kỳ thư họa, rượu trà hoa lá đều có đủ.”
“Chi Chi tỷ, ta vẫn cảm thấy hơi đường đột, làm sao bây giờ?”
Ta nhìn dáng vẻ rụt rè của nàng ta, đột nhiên cảm thấy còn ngột ngạt hơn cả cái lồng hấp giữa mùa hè.
Bây giờ ta không muốn đến kinh thành nữa!
Đi ngủ còn không bực bội đến thế này!
Ta buông tay nàng ta ra, giọng điệu uể oải: “Tống Trác Nhiên, hội ta đã cho ngươi rồi, đi không là tùy ngươi.”
Nói xong, ta quay người bỏ đi, lòng đầy phiền muộn gần như muốn vỡ tung.
15
Mặt trời lặn sau dãy núi xa, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Trong chính sảnh, các tỳ nữ lần lượt bưng lên bàn dài hơn mười món ăn, sau khi bày biện xong, họ lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Tối nay phụ thân ta bận việc công, bữa tối này chỉ có ta, A nương và Triệu Ly.
Triệu Ly từ lúc vào cửa đến giờ không thèm nhìn ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ta biết trong lòng hắn chắn đang nén một ngọn lửa giận, vì lúc Tống Trác Nhiên rời đi cũng không vui vẻ gì. Hôm nay là làm ơn mắc oán!
A nương có lẽ đã nhận ra hai chúng ta đang giận , bà cười nói: “Chi Chi, đây là món cá kho con thích nhất, nào, ăn đi.”
Nói xong, trong bát của ta đã có thêm một miếng cá sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt. Nếu là bình thường, lúc này ta đã không thể chờ đợi mà bắt đầu ăn ngấu nghiến rồi.
Nhưng lúc này trong lòng lại có một cục tức không tên, nghẹn ở cổ họng.
A nương lại cười đưa cho Triệu Ly một miếng bánh mềm.
“Tiểu Ly, bánh hoa quế, nào, nếm thử đi. Đây là món mới của Tụ Hương Lâu hôm nay, vừa mới mang đến.”
Triệu Ly lúc này mới có chút ý cười, sau khi cảm ơn A nương, hắn bắt đầu ăn một cách từ tốn.
Ta cúi đầu và cơm trong bát, cũng không gắp thức ăn. Cả bữa ăn trôi qua mà không biết mùi vị gì.
“A nương, con ăn xong rồi.”
Đặt bát đũa xuống, chào A nương một tiếng, ta vội vàng trở về phòng mình.
Trong phòng, ta hai tay chống cằm, nhìn ngọn nến leo lét trên bàn, tim cũng theo đó mà đập loạn xạ.
ràng là ta tích cực tìm đối tượng cho Triệu Ly, vậy mà chính mình lại cảm thấy bực bội trong lòng.
lẽ ta đã thích Triệu Ly rồi sao?
Khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu, ta lại lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
16
Trăng sáng vằng vặc, bên ngoài tĩnh lặng và trong trẻo.
Ta vẫn ngồi trước bàn đấu tranh tư tưởng, viết rất tờ giấy có tên Mạc Hành và Triệu Ly.
“Két” một tiếng, cửa mở.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh này đặc biệt ràng.
Ta quay người lại, thấy Triệu Ly đóng cửa lại, dựa vào khung cửa, mặt đỏ bừng, khắp người tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Hắn uống rượu sao?
Đặt bút lông xuống, ta đi về phía hắn, định đưa tay ra đỡ như mọi khi, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại, bàn tay đưa ra lại cứng đờ giữa không trung rồi thu về một cách không dấu vết.
“Tiểu Ly?”
Chưa kịp hỏi hắn tại sao lại uống rượu, hắn đã bước đến gần ta, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống đầy vẻ chất vấn.
“Hừ! Chi Chi, ngươi nghĩ ta rất dễ dỗ sao?”
Ta nhìn vẻ say rượu trong mắt hắn, không biết hắn đang nói đến chuyện gì.
Một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình, bình tĩnh nói: “Tiểu Ly, ngươi say rồi, ta đi nấu canh giải rượu cho ngươi.”
Vừa định đi vòng qua hắn ra ngoài.
Một cơn gió mạnh thổi những tờ giấy ta chưa kịp dọn rơi xuống chân.
Trên đất là những tờ giấy trắng, toàn là tên Mạc Hành, ta lập tức như bị sét đánh.
Thổi rơi tờ nào không rơi, lại rơi tờ này!
Ta không dám đầu, chỉ cần hơi thở nặng nề từ trên đỉnh đầu truyền xuống cũng đủ để nhấn chìm ta.
“Thực ra… ta chỉ viết chơi thôi.” Ta cười gượng, định giải thích.
Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, ép ta vào khung cửa. Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn bao trùm lấy ta, mùi rượu hòa lẫn với hương gỗ thông xộc vào mặt, hơi thở nóng rực phả vào cổ.
Hơi thở của ta lập tức rối loạn. Chưa bao giờ ta gần hắn đến thế, hơi nóng “bừng” lên khắp mặt.
Ta hoảng hốt quay mặt đi, giọng run rẩy: “Tiểu Ly… như vậy không hợp lễ nghi!”
Trên đầu lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, hơi nóng mang theo men rượu lướt qua tai: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, chúng ta cũng có thể…”
Ta vội ngắt lời: “Đừng nói bậy!”
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, gắng giãy ra khỏi cổ tay, nhưng không thể đậy.
Hắn giữ chặt tay ta đang định rút về, đặt mạnh lên ngực hắn. Qua lớp áo, nhịp tim đập mạnh mẽ làm lòng bàn tay ta tê dại.
Giọng hắn khàn khàn trầm xuống: “Chi Chi muốn gả cho Mạc Hành sao?”
Chưa kịp để ta sắp xếp lại suy nghĩ, lực đạo ở eo đột nhiên siết chặt, gần như muốn nghiền nát xương cốt của ta.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp quần áo đốt cháy da thịt, ta tức giận vùng ra: “Phải, ngày mai ta sẽ để A nương mang canh thiếp đến Mạc phủ, hợp bát tự…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi mang theo mùi rượu của Triệu Ly đã nặng nề áp xuống. Nụ hôn này mang theo sự trừng phạt chấp, bàn tay hắn siết chặt eo ta như muốn hòa tan ta vào thể hắn.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng, hai mắt mở to, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại.
Mãi đến khi dải lụa ở eo bị hắn thô bạo giật ra, ta mới nhận ra hắn đã làm gì.
Ta bắt đầu không ngừng chống cự, nhưng vẫn không thể thoát ra được, ngược lại còn khiến hắn dễ dàng rơi váy áo của ta hơn.
“Chi Chi, đừng trốn…”
Giọng hắn thấm đẫm dục vọng, nụ hôn nóng bỏng trượt dài từ gò má xuống, khẽ cắn vào xương quai xanh, cảm giác tê dại như luồng điện qua khắp thể.
Ta đẫm lệ nhìn hắn, mặt đầy kinh hoàng, cổ tay đau nhói khi giãy giụa. Người trước mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng lại xa lạ đến đáng sợ.
Dáng vẻ mất kiểm soát này, không khác gì lúc ở trong mật thất Đông Cung.
Khi chiếc váy lụa rơi xuống đất, ta thật sự sợ hãi, nước mắt lăn dài trên má.
Có lẽ cảm nhận được sự ẩm ướt trên cổ ta, hắn cuối cùng cũng đầu lên, dục vọng cuộn trào trong mắt dần tan đi, đôi mắt dần trong sáng trở lại hiện lên vẻ hối hận.
Lông mi khẽ run, giọng hắn mang theo sự bướng bỉnh:
“Chi Chi, ta tuyệt đối không cho phép ngươi gả cho người khác!”
“Ngươi cũng đừng đẩy ta cho những nữ nhân khác, từ đầu đến cuối, người ta yêu chỉ có mình ngươi.”
Đầu tay hơi lạnh của hắn nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên khóe mắt ta, đôi mắt ấm áp cháy lên ngọn lửa rực rỡ, giọng điệu trịnh trọng: “Đợi ta thi đỗ công danh, với khả năng của ta, sẽ không thua kém Mạc Hành nửa phần.”
Nói rồi, hắn cúi người nhặt lên bộ quần áo rơi vãi, tác nhẹ nhàng mặc lại cho ta.
Ta sững sờ nhìn hắn, tai ù đi. Tình cảm bất ngờ ập đến khiến ta hoảng loạn, nhưng lý trí còn sót lại như một gáo nước lạnh dội xuống.
17
Sau ngày hôm đó, Triệu Ly vẫn tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ta lại bị mắc kẹt trong con hẻm tối của ký ức.
Để giảm bớt việc mặt hắn, hôm qua ta đã tự xin rời nhà, đến huyện Thành cách đây trăm dặm để học nghề thêu gấm Thục.
A nương không biết chuyện giữa ta và Triệu Ly, nghe nói ta chịu học nữ công, bà liền sắp xếp mọi việc trên đường cho ta ngay trong đêm.
Ngoài cổng lớn của Liễu phủ, ta vén rèm xe , bịn rịn từ biệt phụ mẫu: “A nương, phụ thân, hai người không cần lo cho con, hãy bảo trọng sức khỏe.”
A nương mắt tròng dặn dò:
“Chi Chi đến huyện Thành rồi, nhất định phải viết thư báo bình an cho A nương.”
“Đến Vân Đô Tú Lâu, nhất định phải học hỏi Vân cho tốt, không được hành lỗ mãng.”
Phụ thân ta im lặng một lúc lâu cũng hiếm khi lên tiếng: “Chi Chi đã là một đại cô nương rồi, chắn là người có chừng mực nhất. Ở Tú Lâu không vui hoặc không muốn học nữa, thì cứ về nhà, đừng có lo lắng.”
Phụ thân ta nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái túi phồng.
Ông lén nhìn A nương, ánh mắt vốn nghiêm nghị lại ánh lên nụ cười hiền từ với ta: “Tiền riêng của phụ thân, con cầm lấy đi.”
Nói rồi, ông đưa chiếc túi tiền nặng trĩu qua cửa sổ xe.
Ta nhận lấy túi tiền, mắt hoe hoe: “Cảm ơn phụ thân.”
18
Xe từ từ khởi hành, cảnh đường phố quen thuộc dần khuất sau tầm mắt. Ta bất giác nhớ lại cảnh tượng tối qua khi Triệu Ly ở trong phòng ta.
Ánh mắt hắn rực cháy: “Chi Chi muốn trốn ta sao? Đợi đến kỳ thi mùa thu năm sau ta giành được Giải Nguyên, ta sẽ đến xin Thẩm cưới ngươi.”
Lúc đó ta chỉ im lặng không nói. Ba năm trước hắn đã đỗ đầu trong kỳ thi viện, việc đỗ cử nhân trong kỳ thi hương đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Với tài học của hắn, cho dù có đỗ Giải Nguyên ta cũng không thấy bất ngờ.
Chỉ là, gả cho hắn? Ta chưa bao giờ nghĩ đến!
Xe khởi hành từ sáng sớm, đến lúc mặt trời lặn, phu xe đã đến huyện Thành.
Vừa xuống xe, một nữ nhân có vẻ ngoài điềm tĩnh đã tươi cười chào đón.
Bà có khuôn mặt hiền hậu, giọng điệu nhiệt tình:
“ hẳn cháu là Chi Chi phải không? Trông thật xinh đẹp, giống hệt A nương cháu ngày xưa.”
“Hôm qua nhận được thư đã mong cháu rồi. Sau này ở Tú Lâu cứ theo ta học thêu, đừng câu nệ, ta tên Mộ Vân, cháu có thể gọi ta là Vân .”
Bàn tay bà ấm áp và mạnh mẽ, dắt ta qua ngưỡng cửa của Vân Đô Tú Lâu.
Sảnh lớn tầng một rộng rãi sạch sẽ. Trên tường treo đầy những tấm gấm Thục sắc rực rỡ, hoa điểu ngư trùng, sơn thủy lầu các, mỗi bức đều có phong cách khác , toát lên vẻ tinh xảo diệu kỳ.
Lên lầu, phòng thêu ở tầng hai, những sợi chỉ bay lượn như bướm, hơn chục thợ thêu đang cúi đầu chuyên tâm vào tác phẩm của mình. Thấy ta đến, họ đều đầu lên cười, nhẹ nhàng chào hỏi.
Lên tầng ba, các loại lụa quý hiếm như thiên hương quyên, nhuyễn yên la, chức kim đoạn xếp chồng lên , hàng ngàn hàng vạn tấm gấm chờ được điêu khắc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong bóng nắng.
Khi trở lại tầng một, Vân vuốt ve một tấm gấm thêu đôi sen tịnh , trong nụ cười ẩn chứa vài phần chua xót: “Ta và A nương cháu từ nhỏ đã lớn lên ở huyện Thành, lúc nhỏ hai chúng ta còn hẹn ước sẽ phát huy nghề thêu gấm Thục của huyện Thành.”
Ánh mắt bà xa xăm, dường như đang hồi tưởng: “Ai ngờ được, năm đó phụ thân cháu đỗ Á Nguyên trong kỳ thi hương, huyện trưởng đã cất nhắc ông ấy làm chủ bạ, sau này huyện Lĩnh thiếu huyện lệnh… thoáng chốc đã hơn hai mươi năm.”
Bà quay người nhìn quanh sảnh lớn, lại nói: “Vân Đô Tú Lâu có được như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ A nương cháu. Hơn nửa số thợ thêu trong lầu đều đến từ huyện Lĩnh, đều là những cô nương đáng thương.”
Nói đến đây, ta lại nhớ đến những bóng người co ro ở chợ buôn người, A nương từng mua không ít những nữ tử đáng thương, lúc đó ta còn không biết những nữ tử này cuối cùng đã đi đâu, hóa ra là đã được đưa đến huyện Thành.
19
Đang là giữa thu, hương hoa quế thoang thoảng.
biết từ lúc nào ta đã ở huyện Thành được nửa năm, ở nhờ nhà cữu cữu. A nương thỉnh thoảng sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu.
Nửa năm nay không có bằng hữu quen thuộc, ta ngày ngày thu mình trong Tú Lâu cùng một đám thợ thêu, kim chỉ làm bạn, ngày đêm nghiên cứu kỹ thuật thêu.
Bây giờ, kỹ thuật thêu của ta đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa.
Kỹ thuật thêu hai mặt của ta không hề thua kém những thợ thêu có kinh nghiệm lâu năm.
Nửa năm nay, ý muốn viết thư đến kinh thành của ta đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng ta không hiểu tình hình triều chính ở kinh thành, sợ rằng viết thư một cách đường đột sẽ gây rắc rối cho Liễu phủ và Triệu Ly, vì vậy vẫn chưa đặt bút.
Ta là một nữ tử yếu đuối, ta không có dũng khí để chia sẻ phu quân với nữ nhân khác. Triệu Ly là Thái tử, sau này còn là Hoàng , ta chỉ muốn yên ổn một góc, sống một cuộc sống đơn giản.
Hôm nay A nương từ huyện Lĩnh đến, bà cười nói: “Vân khen con tiến bộ trong nghề thêu, phụ thân con cũng nhắc đến việc đón con về nhà, lần này về huyện Lĩnh với A nương nhé?”
Thấy ta im lặng, bà đột nhiên hạ giọng, trong mắt ánh lên niềm vui: “Hôm qua có kết quả, Tiểu Ly đỗ Giải Nguyên. Mấy ngày nay hắn cứ đến hỏi A nương khi nào con về. Cuối tháng này hắn sẽ lên đường đến kinh thành để chuẩn bị cho kỳ thi Hội mùa xuân…”
Kiếp trước, Triệu Ly không có hội dự khoa cử, nhưng cuối thu vẫn chờ được cấm vệ quân của Hoàng . Năm nay, cho dù không được cấm vệ quân, với tài thơ phú và khả năng luận chính của hắn, chắn hắn sẽ thành danh — chỉ còn thiếu một hội mà thôi.
Về huyện Lĩnh, ta không biết phải đối mặt với hắn bằng tâm trạng nào. Kỳ thi Hội sắp đến, ta không muốn hắn có gánh nặng.
Một lúc lâu sau, ta mới an ủi A nương, cười nói: “A nương, con có một lá thư, người mang về cho Tiểu Ly. Con…”
Dừng lại một chút, lại nói thêm: “Con ở huyện Thành rất tốt, về nghề thêu con vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu, đợi kỳ thi Hội kết thúc rồi sẽ về nhà.”
Trên lá thư chỉ có vài dòng, không ngoài việc dặn dò hắn an tâm ôn thi.
Nhìn bóng A nương rời đi, ta biết trong mắt bà có những lời muốn nói nhưng lại thôi. Có lẽ Triệu Ly đã nói với A nương ý định muốn cưới ta.
Nhưng lúc này, im lặng là điều duy nhất ta có thể làm.
20
Đông qua xuân đến, chim hót hoa thơm.
Năm mới vừa qua, đêm giao thừa, Mạc Hành từ huyện Lĩnh đến tìm ta.
Hắn phàn nàn với ta một hồi chuyện nhà, qua là phụ mẫu hắn thúc giục cưới xin khiến hắn sốt ruột, nên tết nhất lại đến chỗ ta để tìm sự yên tĩnh.
Hắn còn hỏi ta có muốn tạm bợ sống qua ngày với hắn không.
Ta đã cười từ chối. Nếu không có chuyện đêm đó của Triệu Ly, Mạc Hành thực sự là một lang quân không tồi, văn võ song toàn, tướng mạo cũng đường đường, sai bảo cũng thuận tay. Hắn từ nhỏ đã được ta chăm sóc, có thể nói là răm rắp nghe lời ta.
Đêm đó hắn uống rượu, sau khi ta từ chối, hắn cười gượng nói là đùa thôi, ta cũng giả vờ không vạch trần.
Ngoài cửa sổ, mây đỏ rực trời, cối xanh tươi.
Một người đưa thư mặc áo đỏ quần xám, từ xa đến từ hành lang. Đây là lần thứ ba trong tháng này A nương gửi thư cho ta.
“Liễu cô nương, thư của người.”
Người đưa thư giao thư vào tay ta, rồi vội vàng rời đi.
Chưa cần mở thư, ta đã lờ mờ đoán được, lá thư này chín phần mười lại liên quan đến Triệu Ly. Nhưng lại nghĩ kỳ thi Hội vừa qua, công bố kết quả cũng không nhanh như vậy, lẽ là thúc giục ta về nhà?
Nghĩ vậy, ta có chút buồn cười mở thư ra.
Ta đọc lướt qua một lượt, trên trang thư thứ hai viết ràng về việc Triệu Ly đi kinh thành thi cử đã được Hoàng nhận lại vào cung. Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt.
Đặt thư xuống, ta sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cành trơ trụi nhưng lại nở những bông hoa ngọc lan rất đẹp, có chút thất thần.
“Như vậy cũng rất tốt.”
Ta khẽ lẩm bẩm, đầu tay vuốt qua chiếc đai bằng gấm Thục chưa thêu xong trên bàn. Kim chỉ lên xuống, sông núi hồ biển, hoa điểu trùng ngư, hiện lên trên tấm gấm.
Đây là món quà ta định tặng hắn sau khi kết thúc kỳ thi Hội, bây giờ sợ là không có hội tặng nữa rồi.
21
Xuân ý nồng nàn, ngày ấm gió hiền.
Xe lăn qua con đường đá sỏi, rèm kiệu bị gió thổi bay, ánh nắng từ cành chiếu xuống những vệt sáng lốm đốm. Ven đường mọc đầy cỏ xanh tươi và những bông hoa nhỏ.
Khi đi qua hồ Kính, chợt có con chuồn chuồn đậu trên mặt nước, những gợn sóng làm vỡ tan hình ảnh phản chiếu của trời mây.
Rèm kiệu buông xuống, ta cầm trà đã nguội lạnh, ánh mắt rơi vào chiếc đai bằng gấm tinh xảo ở góc xe.
Lúc này ta mới hiểu ra, người mà ta từng muốn trốn tránh, đã lặng lẽ bén rễ nảy mầm trong lòng ta, chỉ là ta nhận ra quá muộn.
Bỗng một tiếng vó dồn dập từ xa đến gần, giọng nói trêu quen thuộc xuyên qua rèm kiệu: “Chi Chi trốn ta cả một năm trời, lại chọn lúc ta rời quê để trở về, đây không phải là tình để ta mong ngóng sao?”
Tim ta run lên, tay cầm trà từ từ siết chặt, một ít trà đổ ra mu bàn tay, tay kia nắm chặt rèm kiệu gần như muốn vò nát.
Một lát sau, nén lại những cảm xúc đang cuộn trào, khi vén rèm lên, ánh nắng vừa vặn chiếu lên người thiếu niên.
Triệu Ly cưỡi trên , dáng người như tùng, bộ áo gấm xanh chàm làm nổi bật lên dung mạo tuấn tú. đeo bảo kiếm, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia còn rực rỡ hơn cả những đóa hoa đào kiều diễm nhất của mùa xuân.
Khoảnh khắc bốn mắt giao , tình ý trong mắt hắn lưu chuyển, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu .
“Chi Chi cứ nhìn ta như vậy, không lẽ đã lòng rồi sao?”
Cổ họng nghẹn lại, ta gắng nói đùa: “Thái tử điện hạ nói đùa rồi, bây giờ ở kinh thành ai mà không biết phong thái của ngài. Ta và ngài… cuối cùng không cùng một con đường.”
Hắn lại đột nhiên cười lớn, trong mắt đầy vẻ ranh mãnh: “Hóa ra Chi Chi lo lắng vì chuyện này sao? Ta đã xin từ chức Thái tử, Phụ hoàng đã ban cho ta đất phong ở U Châu, huyện Lĩnh vừa thuộc U Châu.”
Nói rồi, hắn cúi người lại gần, hơi thở ấm áp phả vào tai: “Điều ta cầu không , chỉ muốn ở gần Chi Chi hơn một chút, một đời một kiếp chỉ có mình ngươi là thê tử.”
Tim ta đột nhiên thắt lại, mắt hoe hoe.
Vị vương đứng trên đỉnh cao quyền lực của kiếp trước, nay lại vì ta mà từ bỏ giang sơn, cam nguyện yên ổn một góc.
Sự chua xót và cảm dâng trào, đang lúc sững sờ, hắn đột nhiên cụp mắt xuống, giọng nói mang theo sự mềm mại của mười năm trước, đầy tủi thân:
“Xin tỷ tỷ nhận nuôi ta!”
Giọng điệu quen thuộc đập vào màng nhĩ, tiểu khất cái ngày đầu mặt, cùng với thiếu niên phong hoa chính mậu trước mắt bỗng chốc hòa làm một.
Thời gian dường như ngưng đọng vào khoảnh khắc này, chỉ có tiếng tim đập vang dội bên tai.
22
Năm tháng dịu dàng, cỏ tươi tốt.
Sau này, ta cùng Triệu Ly sống ở U Châu. Ta dùng số bạc kiếm được từ sòng bạc đen, mở Vân Đô Tú Lâu đến huyện Lĩnh, mở đến những con phố sầm uất của các thành thị ở U Châu.
Ta đã cưu mang thêm nữ tử không nơi nương tựa. Họ rũ bỏ hết bùn lầy trên người, ở Tú Lâu dùng những sợi chỉ , thêu những khổ đau thành những đóa hoa rực rỡ trên gấm vóc.
Từ đó, nghề thêu gấm Thục được truyền thừa từ huyện Thành, huyện Lĩnh, lan rộng ra khắp U Châu.
(Hết)