Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Một roi , dễ dàng quá. Hay là muốn ngăn cản sự hai nhà Bùi – Tạ?”
“Nhưng đây là sự do Bệ hạ ban cho mà! Rốt cuộc là ai muốn phá hỏng cuộc nhân ?”
Đầu óc ta “ong” một tiếng, ngây .
ta hại một mạng rồi?
Ta vừa mới học làm xấu, trở thành hung thủ giết , hôm nay phải làm đây?
Thôi vậy, thôi vậy! mong chuyện sai trái ta liên lụy phụ mẫu.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, cuối còn một khoảng lặng như .
Ta chấp nhận số phận trước mặt Bùi Trác: “ giải ta quan phủ . Là ta làm sai, ta tự mình gánh chịu.”
ngạc nhiên nhìn ta: “ khóc à?”
Ta lau khóe mắt ươn ướt, nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng, ưỡn cổ đứng thẳng như cây tùng, nói một lời.
Khóe miệng Bùi Trác nhếch lên một nụ quái ác.
Nụ đó dần lan rộng, rồi khoa trương ôm bụng, tiếng rung chuyển đất trời:
“Mắc lừa rồi! ! Ta lừa đấy!”
nằm trên đất lồm cồm bò dậy.
!
Thì đó là tiểu tư thân cận Bùi Trác! Bùi Trác diễn một vở kịch!
Ta trừng mắt, đầu tiên là niềm vui sướng khi tai qua nạn khỏi, sau đó là cơn giận dữ sôi trào lên não—
“Bùi Trác, thật sự quá đáng lắm rồi!!!”
5
Cuối , ta vẫn thể trả thù ngay tại chỗ.
Động tĩnh ở cổng quá , hai vị cao đường đang uống trà cuối nhịn được mà thúc giục:
“Đừng nghịch nữa, lát nữa lỡ mất giờ lành.”
Bà mối hô bái đường.
Ta dập đầu mạnh mức kêu “cộp cộp”, tức giận sắp nghiến nát răng.
Bùi Trác cong khóe mắt, còn quên đổ thêm dầu lửa: “Tuy hơi ngốc nghếch, nhưng tiếp dập đầu nghe hay đấy.”
Ta nghe những lời hỗn xược mà muốn phun lửa, nhưng chỗ để trút giận.
Xem nhà họ Bùi hài lòng lắm với cuộc nhân .
Vừa mới bái đường xong, Bùi tướng nói việc phải trước, Bùi phu nhân vội vã rời :
“ , đủ rồi, đánh mạt chược thôi!”
Bùi Trác thì uống rượu với đám bằng hữu hồ ly .
Còn ta thì bị đưa tân phòng, cô đơn chờ đợi màn đêm buông xuống.
6
Cửa “két” một tiếng bị đẩy , ta đang gật liền giật mình tỉnh giấc.
là đêm khuya.
Bùi Trác mang theo một thân mùi rượu bước : “Nương tử, ngủ chưa?”
Ta bịt mũi vẻ chán ghét: “Ngủ rồi!”
Bùi Trác “ồ” một tiếng, rồi tiện tay ném một thứ gì đó lên bàn:
“Ngủ rồi thì thôi vậy, con quay ta để dành sáng mai tự mình ăn.”
quay!
Ta ngày chưa ăn gì, sớm đói mức bụng dán lưng rồi.
Thế là ta vội vàng nói: “Phu quân về rồi, thiếp đành miễn cưỡng tỉnh vậy.”
Ta nhẹn bò từ trên giường xuống, ngồi bàn, mở gói giấy dầu .
Mùi quay thơm nức mũi lập tức tỏa .