Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cố Thâm mất trí nhớ gặp tôi đi khám thai thì không sao, nhưng bị trợ lý Lý, người biết rõ nội tình, bắt gặp thì phiền phức to.

Nếu anh ta phát hiện tôi có thai, mười phần thì hết chín phần sẽ nói cho Cố Thâm.

Cố Thâm trước khi mất trí nhớ đã không thích trẻ con, sau khi mất trí nhớ thì không thích.

Đến lúc đó, tôi và đứa trong bụng chắc sẽ gặp nguy hiểm.

Bắc Kinh là nơi tôi lớn lên từ nhỏ, tôi không nỡ rời đi, vậy thì chỉ có thể chuyển đến một nơi xa Cố Thâm một chút, tiện thể đổi bệnh viện khám thai.

Lần này, tôi thật sự không muốn gặp lại Cố Thâm nữa!

9

Lần khám thai ba, tôi lại, lại và lại gặp Cố Thâm.

Trong sảnh phòng khám, anh ta mặc một bộ vest cao cấp, trông như sắp đi họp một cuộc họp quan trọng nào đó, đứng sừng sững ở lối đi.

Mái tóc bị cạo ngắn vì bị thương trước đây giờ đã dài đến ngang tai, con người cũng dần dần trở lại dáng vẻ trước khi gặp tai nạn xe.

Chỉ là khí chất còn lạnh lùng hơn trước, như một tảng băng vạn năm không tan.

Ánh mắt cũng sâu thẳm như một cái đầm, nhìn tôi .

Tôi đứng cách anh ta không xa, không dám đi qua.

Trong lòng không ngừng thở dài, thầm nghĩ là cứ chạy ra nước ngoài cho xong.

Đến nước ngoài rồi, anh ta có nhớ ra chuyện gì, cũng không dễ dàng được tôi.

Mặc xa xứ khổ thật, nhưng vì con, đáng giá.

Nếu thực sự nhớ nhà, đợi con lớn một chút rồi về cũng được.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn lại Cố Thâm cũng không còn sợ hãi như trước, thậm chí còn ngẩng đầu cười với anh ta một cái.

Kết quả là thấy anh ta hít một hơi thật sâu rồi sải về phía tôi.

Đây là lần đầu anh ta chủ động bắt chuyện với tôi sau lần tình cờ gặp gỡ:

“Sao chồng cô cứ để cô đi khám thai một mình thế?”

“Trẻ con không thể không có bố ở bên cạnh.”

“Ý tôi là, tôi có cảm tình với cô.”

“Nếu cô không ngại, tôi làm bố của đứa được không?”

Tôi chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm.

Cố Thâm cúi đầu, vẻ mặt thường ngày lạnh lùng giờ lại có chút ngại ngùng:

“Cô Tình, tôi không ngại đứa trong bụng cô không phải của tôi, tôi sẽ đối xử tốt với nó.”

Tôi im lặng, mắt chữ A mồm chữ O, tâm trạng phức tạp.

Chỉ vì cái suy nghĩ đột ngột này của Cố Thâm.

Trước đây anh ta còn nói không thích trẻ con, hóa ra là thích làm cha của người , nên mới không thích con của mình à!

Thật là hết nói .

Tôi liền lườm Cố Thâm cái, cười lạnh một tiếng:

“Con tôi có cha ruột, không cần đến anh.”

Mặt Cố Thâm sa sầm trong một giây, giây tiếp theo lại trở nên vô cùng kiên định, giọng điệu chắc nịch nói:

“Anh ta ngay cả khám thai cũng không đi cùng cô, liệu có thể làm một người cha tốt không?”

“Anh ta không thể, anh có thể à?”

“Tôi có thể.”

“Tôi không tin, chuyển cho tôi năm mươi vạn xem thành ý nào.”

Cố Thâm cúi đầu, rồi điện thoại tôi nhận được thông báo chuyển khoản, một triệu.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt vô cùng thâm tình:

“Tôi có tiền, thật sự rất hợp để làm chồng cô, và làm cha của đứa trong bụng cô.”

Tôi nhìn một triệu vừa được cộng vào trong điện thoại, hoàn toàn cạn lời.

“Hả?”

Trợ lý Lý không biết đã đến từ lúc nào há to miệng, phát ra một tiếng nghi hoặc.

Anh ta dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi và Cố Thâm:

“Hai vị, đây là đang chơi trò gì mới à?”

Tôi: “…”

Tôi không có chơi, là sếp của anh nghĩ quẩn, nhất quyết đòi làm cha dượng cho đứa con trong bụng tôi.

10

Ba lần khám thai đổi ba bệnh viện mà vẫn đụng phải Cố Thâm, sự trùng hợp này thật lố bịch.

Tôi hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, đồng ý về cùng Cố Thâm, cho anh ta một cơ hội làm cha dượng.

Trợ lý Lý lái xe, vừa nắm vô lăng đã hỏi:

“Về biệt thự Vân Đỉnh ?”

Tôi lời một cách hiển nhiên: “Đúng vậy.”

Cố Thâm lại vội vàng phản đối: “Không được.”

Tôi liếc nhẹ anh ta một cái: “Sao lại không được, anh giấu người phụ nữ ở đó à?”

Cố Thâm sững người, không nói gì.

Một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Chắc là… không còn nữa.”

He he, chắc là không còn nữa!

Nghe xem đây là cái kiểu nói gì.

Giọng Cố Thâm lúc nhỏ: “Ừm… tôi bị tai nạn xe cách đây không lâu, quên mất một đoạn ký ức. Trợ lý Lý nói tôi trước đây có một người bạn gái, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào, tôi thề là không có cảm giác gì với cô ta, và đã để cô ta đi rồi.”

“Bây giờ người tôi thích là cô, từ cái nhìn đầu , tôi đã cảm thấy ta nên ở bên nhau.”

Ồ, ra là anh không có chút cảm giác nào với tôi nữa à.

Tôi không biểu cảm lắng nghe anh ta bày tỏ lòng trung thành.

Bên cạnh, trợ lý Lý với học vị cao, trí tuệ cao lại ngây người, anh ta lén liếc tôi một cái, ra sức nháy mắt với Cố Thâm:

“Ngài chắc chắn sẽ nhớ lại cô ấy thôi.”

Cố Thâm chắc là đầu óc chưa kịp xoay chuyển, không nhận được tín hiệu của anh ta, quả quyết nói:

“Không nhớ .”

Rồi lại sang tôi nói một cách thâm tình: “Tôi đối với cô mới là thật lòng, tôi không quan tâm cô đã kết hôn, cũng không quan tâm cô đang mang con của người , tôi muốn kết hôn với cô.”

“À phải rồi, khi nào cô ly hôn với chồng cũ thế?”

Tay trợ lý Lý cầm vô lăng run lên, chiếc xe suýt nữa thì lạng thành hình chữ S.

Tôi cười lạnh một tiếng, lườm Cố Thâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem biểu hiện của anh thế nào đã!”

Ngay cả tôi cũng không nhớ , mà còn muốn làm cha dượng cho con trong bụng tôi.

11

Đến biệt thự Vân Đỉnh, tôi lén nhắn tin cho trợ lý Lý, bảo anh ta giả vờ không quen tôi, cũng đừng tiết lộ chuyện tôi từng là người của Cố Thâm. Trợ lý Lý nhìn Cố Thâm với ánh mắt thông cảm, gật đầu, rồi mồ hôi đầm đìa chuồn đi.

Tôi hiên ngang vào biệt thự, dì đang tưới hoa trong sân nhìn thấy tôi, vui mừng chạy lại. Dì liếc trộm sắc mặt Cố Thâm, nói nhỏ: “Cô , cô và cậu Cố làm hòa rồi ?”

Tôi gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp: “Vâng, nhưng anh ấy bị tai nạn xe cách đây không lâu nên trí nhớ hơi lẫn lộn, cứ nghĩ cháu là người , nếu hai đứa cháu có hành động gì kỳ quặc dì đừng để tâm, cứ coi như là người trẻ tuổi đang chơi đùa thôi .”

bừng tỉnh ngộ, hiểu ngay: “Ồ – có phải là cái trò mà giới trẻ bây giờ chơi, gọi là gì ấy nhỉ… đóng vai?”

Tôi cười gật đầu: “Dì thông minh thật!”

lại nhìn Cố Thâm vẫn chưa biết gì, tôi nở một nụ cười đầy ý đồ xấu.

12

Tôi đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai thay một chiếc váy ngủ, lúc ra ngoài thì đụng phải Cố Thâm đang đứng ở cửa. Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, mắt sáng lên: “Váy này đẹp thật, quần áo tôi bảo người ta mua cho cô mà đã đến nhanh thế.”

Tôi cầm vạt váy xoay một vòng, cười tủm tỉm nói: “Đây là váy của bạn gái cũ của anh đấy, không đẹp sao được?”

Khuôn mặt vốn đã lạnh của Cố Thâm hoàn toàn cứng đờ: “Hử?!”

Tôi lập tức lườm một cái: “Không nỡ cho tôi mặc à?”

Cố Thâm vội vàng lắc đầu: “Không có.”

Tôi cười rồi ghé sát lại hôn lên môi anh ta, đuổi theo ánh mắt của anh ta nói: “Không có là tốt rồi.”

“Anh không phải muốn làm chồng tôi sao?”

“Sao bây giờ lại câu nệ thế?”

Vành tai Cố Thâm đỏ lên, anh ta đầu đi, mí mắt run run: “Thì… cũng phải đợi cô ly hôn rồi mới nói.”

Những ngón tay thon dài của tôi chạm lên yết hầu anh ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái: “Chắc anh cũng nghe nói rồi, phụ nữ có thai nhu cầu tương đối lớn, nếu anh không được, tôi sẽ về lão Trương nhà tôi…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Cố Thâm với ánh mắt đen kịt bế bổng lên, sải vào phòng ngủ đặt lên chiếc giường mềm mại. Anh ta cúi xuống hôn, ánh mắt vừa áy náy vừa giằng xé, nhưng từ đầu đến cuối không hề dừng lại.

Tôi vốn chỉ định trêu anh ta, nhưng sau khi có thai hormone rất dễ bốc lên đầu, bị hôn đến mơ màng liền quên cả từ chối. Anh ta để ý đến bụng tôi, không dám dùng sức , nhưng lại chậm đến sốt ruột, trêu ngươi khiến người ta lơ lửng.

Tôi đỏ bừng mặt, cầu xin anh ta nhanh lên. Anh ta hôn lên đầu ngón tay tôi, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ: “Em bây giờ đang cầu xin ai?”

“…”

Tôi thật sự không chịu sự lề mề này, giơ tay tát anh ta một cái. Động tác của anh ta lập tức nhanh hơn, mắt đỏ hơn: “Tại sao không nói?”

“… Chồng… ơi?”

Động tác của Cố Thâm khựng lại, anh ta hung hăng cắn vào ngón tay tôi: “Không được nghĩ đến anh ta lúc này, hai người sắp ly hôn rồi.”

Cố Thâm sau khi mất trí nhớ còn lố bịch hơn cả nam trong bộ phim cẩu huyết. Tôi nhắm mắt lại, vừa thấy buồn cười lại vừa không nhịn được mà rên rỉ.

13

Hôm sau tôi tỉnh dậy hơi muộn, lúc thức dậy thấy Cố Thâm đang rón rén chỉ đạo người dọn quần áo trong phòng thay đồ của tôi. Tôi nhíu mày, lườm anh ta: “Anh động vào này làm gì?”

Cố Thâm mặt lạnh tanh, nói một cách hùng hồn: “Dọn chỗ để quần áo mới, túi mới cho em. con thú nhồi bông trong phòng này cũng vứt hết đi, em thích gì thì mua lại; đống cà chua bi trên ban công cũng nhổ đi, trồng hoa hồng cho em…”

Tôi tức đến nỗi suýt nữa thì nổ tung tại chỗ, kiểu như có thể ném anh ta ra ngoài ngay lập tức. này là do tôi tốn tâm sức làm ra, anh ta mất trí nhớ rồi chỉ vì một người phụ nữ mới gặp vài lần mà nói phá là phá sao?

Tức đến cực điểm lại bật cười: “Thế thì không được rồi, đây không phải là những anh thích sao?”

Cố Thâm không nghĩ ngợi: “Tôi không thích…”

Ánh mắt tôi lập tức trở nên nguy hiểm: “Ồ, ra là bạn gái cũ của anh thích à!”

Cố Thâm tuy lạnh lùng nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người , vội vàng lắc đầu: “Không không không, là tôi thích.”

Chỉ chờ anh ta nói câu này. Tôi lục trong phòng thay đồ ra một chiếc áo hoodie màu hồng có tai thỏ ném cho anh ta: “Anh yêu, em biết là anh thích mà, mau mặc đi làm đi.”

“Không… đi làm phải mặc đồ lịch sự một chút.”

“Áo hoodie thỏ màu hồng lịch sự biết , trông trẻ trung biết .”

“…”

Cố Thâm mặt lạnh tanh, từ từ nhận lấy. Hồi trước lúc tôi trang trí phòng anh ta đã không vui rồi, tôi phải năn nỉ cả đêm mới giữ lại được đống thú nhồi bông này. Mất trí nhớ rồi thì muốn đổi người đổi phong cách à? Mơ đi! Người cũng phải mặc áo hoodie thỏ cho tôi.

14

Trên bàn ăn, tôi nhấp từng ngụm cháo yến dì hầm, Cố Thâm không tự nhiên giật giật đôi tai thỏ trên áo hoodie. Anh ta căng mặt làm vẻ ngầu, hỏi nhỏ: “Thật sự phải mặc à?”

Tôi nuốt ngụm cháo, thong thả nói: “Không mặc cũng được, vốn dĩ hôm nay định đi lão Trương nói chuyện ly hôn, bây giờ tâm trạng không tốt, không đi nữa.”

“Đừng đừng đừng, anh mặc! Anh còn có thể đi cùng em nói chuyện ly hôn.”

Liên quan đến việc mình có thể “lên chức” không, Cố Thâm lập tức buông tay đang níu đôi tai thỏ ra. Tôi liếc anh ta một cái, nói giọng bực bội: “Đi đâu mà đi, làm tiểu tam mà ngang ngược thế, anh có đạo đức không?”

Cố Thâm lập tức từ một con hổ oai phong lẫm liệt biến thành con chim cút nhỏ, khí thế bay sạch, còn cứng miệng: “Tôi chỉ là quen em muộn hơn một chút, sao có thể trách tôi được?”

“Không trách anh, chẳng lẽ trách lão Trương nhà tôi à?” Tôi không ưa cái kiểu làm màu của anh ta, lập tức đáp , “Anh ấy đối với tôi tốt .”

“Thế… đưa cho anh ta thêm chút tiền?” Cố Thâm thăm dò hỏi.

Mắt tôi sáng lên, ho khan một tiếng: “Đúng là phải cho nhiều một chút, sao lão Trương nhà ta cũng yêu tôi như vậy mà.”

15

Buổi chiều, “lão Trương” nhận được một khoản tiền lớn do trợ lý Lý chuyển. Giọng trợ lý Lý lúc gọi điện vô cùng bất lực: “Cô , cô trêu Tổng giám đốc Cố như vậy, lỡ như anh ấy hồi phục trí nhớ, anh ấy chắc chắn không giận cô, nhưng tôi thì thảm rồi.”

“Nếu anh ta dám đuổi việc anh, anh cứ bán hết chuyện xấu hổ của anh ta trong thời gian này cho công ty đối thủ.”

Trợ lý Lý lập tức tỉnh táo hẳn: “Ý này đấy!”

Tôi lại cho anh ta một viên thuốc an thần: “Với lại, đây chỉ là trò đóng vai giữa tôi và Tổng giám đốc Cố của anh thôi, không liên quan gì đến anh cả.”

Giải quyết xong trợ lý Lý thật là sảng khoái. Cố Thâm vừa rời công ty, tôi đã nhận được tin. Trong quán cà phê, tôi vội vàng gọi thêm một ly trà sữa, không lâu sau đã thấy một bóng người quen thuộc lén lút trốn trong góc. Chả trách trước khi ra ngoài anh ta cứ lề mề hỏi địa chỉ gặp mặt, sáng thấy anh ta đi làm còn tưởng anh ta không đến.

May mà viên “lão Trương” tôi hẹn cũng đã đến. “Lão Trương” xuất hạng nhất, đập bàn hét: “Con hồ ly tinh đó đâu? Hắn dựa vào cái gì mà quyến rũ em đòi ly hôn với anh?”

Bản thân “hồ ly tinh” đang ngồi ngay sau lưng “lão Trương”, mặt không cảm xúc lắng nghe.

“Anh ta đẹp trai, lại có tiền.” Tôi nói một cách nghiêm túc.

Cố Thâm sau lưng “lão Trương” lén nhếch mép cười.

Không ưa vẻ đắc ý của anh ta, tôi liền chuyển chủ đề, nắm lấy tay áo “lão Trương” thêm: “Chồng ơi, em vẫn còn tình cảm với anh, là em trộm tiền của anh ta nuôi anh nhé?”

“…”

“Lão Trương” phản ứng siêu nhanh, lập tức gật đầu: “Được thôi được thôi.”

Tôi liếc trộm thấy hốc mắt của người nào đó sau lưng “lão Trương” đỏ lên trong chớp mắt, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

16

Lúc đầu tôi bỏ đi, không chỉ vì sợ Cố Thâm bắt tôi phá thai. Nếu thật sự muốn sinh, anh ta cũng không làm gì được tôi. Nói cho cùng, là vì tôi cảm thấy Cố Thâm không đủ yêu tôi.

Lúc tôi quen Cố Thâm, tôi đang ở trong tình cảnh vô cùng thê thảm.

Khi ấy, công ty của bố tôi vừa phá sản, gánh một khoản nợ khổng lồ. Chưa kịp xoay sở, ông lại được chẩn đoán mắc ung thư, chẳng lâu sau liền qua đời.

Tôi trở thành kẻ cô độc, bị chủ nợ truy đuổi, bị nhân viên chặn đường đòi lương.

Tôi bán hết nhà cửa, trang sức, đến cuối cùng vẫn còn nợ đến năm triệu.

Mà Cố Thâm, là một trong những chủ nợ của khoản năm triệu đó.

Lúc đó việc rất khó, lương ba ngàn năm ngàn, nuôi sống bản thân còn khó. Tôi lấy hết can đảm hỏi Cố Thâm có thể cho tôi một công việc không, dùng lương để trừ nợ, mỗi tháng anh ta chừa lại cho tôi một ít tiền sinh hoạt là được.

Nhớ lúc đó Cố Thâm lạnh lùng liếc tôi một cái, như thể cảm thấy buồn cười. Anh ta chỉ vào trợ lý Lý: “Anh ta là thạc sĩ tài tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, làm trợ lý cho tôi, lương hai triệu một năm.”

“Cho cô có bằng cấp như anh ta, cũng phải làm hai năm rưỡi mới hết. Bằng cấp của cô là gì?”

Tôi, một người tốt nghiệp đại học bình thường, lập tức xìu xuống. Cố Thâm cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi, tôi còn tưởng hết hy vọng rồi, kết quả là tối hôm đó trợ lý Lý liền thông báo tôi đến công ty nhận việc.

Cố Thâm cho tôi một công việc trợ lý văn phòng tổng giám đốc, lương một vạn, mỗi tháng trừ tám ngàn để nợ. Tôi đã tính rồi, với tốc độ này, phải hơn năm mươi tháng, gần bốn năm hơn.

Đêm đó, tôi trùm chăn khóc cho nửa đời sau của mình một trận. Ngày hôm sau vẫn ngoan ngoãn đi làm, bắt đầu những ngày làm công nợ cho Cố Thâm.

tôi vốn chỉ là quan hệ sếp và nhân viên đơn thuần. Tôi làm việc nơm nớp lo sợ, anh ta lạnh lùng chỉ huy. Nhưng chưa đến ba tháng, sau một bữa tiệc rượu, quan hệ đã biến chất.

Ngày hôm sau anh ta bảo trợ lý Lý sắp xếp chỗ ở cho tôi, tôi cũng biết ý mà nộp đơn từ chức.

Vì vậy sau này Cố Thâm có đối xử tốt với tôi đến đâu, tôi vẫn luôn cảm thấy không yên tâm. Tôi đã yêu anh ta, nên trở nên được chăng chớ. Tôi thích thú nhồi bông, nhưng không đến mức đầy cả phòng, cái tôi thích là dáng vẻ anh ta nhíu mày nhưng vẫn chiều chuộng tôi.

Anh ta chưa giờ chê tôi làm nũng, nhưng tôi lại luôn nghi ngờ anh ta không thật lòng. Khi anh ta nói không thích trẻ con, tôi liền sợ anh ta sẽ vì đứa mà không cần tôi nữa. Đây mới là lý do thực sự khiến tôi nhân lúc anh ta mất trí nhớ mà bỏ trốn.

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta mất trí nhớ lại có thể thích một người “đã có chồng” như tôi. Tin tốt là, không cần lo anh ta không thích đứa nữa; tin xấu là, tôi bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của anh ta.

17

Cố Thâm với đạo đức đáng lo ngại tan làm không về nhà, trợ lý Lý nói anh ta đang tăng ca, chỉ không biết tại sao trong văn phòng cứ có tiếng đập đồ.

Tôi biết Cố Thâm rất giỏi giả vờ, trước mặt người thì lạnh lùng cao ngạo, sau lưng thì lén lút khóc thầm. Trước đây ở trước mặt tôi còn giữ kẽ, có buồn cũng đợi tôi ngủ rồi mới ôm tôi khóc lén. Giống như lần này mất bình tĩnh ở công ty, là lần đầu .

Tôi có chút chột dạ, thầm nghĩ có phải mình chơi hơi rồi không. Haizz, ngày nữa vẫn nên nói cho anh ta sự thật thôi.

Hơn một giờ đêm, tôi đang ngủ mơ màng thì Cố Thâm về. Anh ta tắm rửa sạch sẽ bên ngoài rồi mới vào phòng, vừa lên giường đã ôm lấy eo tôi bắt đầu khóc: “Huhu, có phải em không còn yêu anh ta nữa không?”

“Chỉ vì quen em muộn hơn một chút, sao em có thể yêu anh ta được chứ?”

“Huhu, em còn định lấy tiền của anh nuôi anh ta!”

“A a a, anh không quan tâm, nuôi anh ta thì được, yêu anh ta thì không được!”

“Còn đứa trong bụng em nữa, chỉ được nhận anh làm bố thôi!”

Nghe anh ta khóc lố bịch, tôi trở mình, tát cho anh ta một cái bảo nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn tôi. Kết quả là tên này nắm lấy tay tôi hôn, nghẹn ngào nói: “ ơi, thơm !”

Không khóc nữa, bắt đầu không đứng đắn. Tôi cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay, không nói nên lời. Thôi, thà để anh ta khóc tiếp còn hơn.

18

Tôi ở biệt thự Vân Đỉnh an tâm dưỡng thai, thỉnh thoảng lướt xem video trai đẹp, thỉnh thoảng trêu chọc Cố Thâm, cuộc sống phải nói là vô cùng sung sướng. Cho đến một ngày, khi đang lục lọi những món quà Cố Thâm tặng tôi trước đây, tôi thấy một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Vòng nhẫn màu bạc, trên có đính một viên kim cương không lớn nhưng rất sáng, kiểu dáng đơn giản, là kiểu tôi thích. Tôi run run đeo vào ngón áp út, không ngờ vừa khít, như thể được đặt làm riêng cho tôi.

Nhìn kỹ dưới ánh sáng, có thể thấy bên trong vòng nhẫn khắc một dòng chữ nhỏ: “ct love tt“.

tt là viết tắt tên tôi, Tình. Vậy, đây là nhẫn cầu hôn dành cho tôi?

Tôi cầm chiếc hộp chạy xuống lầu hỏi dì đang nấu ăn: “Dì , chiếc hộp này ở trong tủ quà của cháu từ khi nào vậy ?”

đang bận xào rau, lại nhìn một cái: “ là ngày cô dọn đi, tôi nhặt được dưới gầm tủ đầu giường, nghĩ là của cậu Cố tặng cô nên tiện tay bỏ vào đó.”

Cổ họng tôi khô khốc, tim đập thình thịch, lập tức gọi điện cho trợ lý Lý: “Trước khi bị tai nạn xe, Cố Thâm có phải định cầu hôn tôi không?”

Sau khi nhận được câu lời khẳng định, tôi vừa khóc vừa cười. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi đã kết hôn rồi.

Trợ lý Lý nghe thấy động tĩnh bên phía tôi, im lặng một lúc rồi nói: “Thực ra Tổng giám đốc Cố biết cô thích trẻ con, trước khi bị tai nạn anh ấy vẫn luôn tập thể hình, còn bác sĩ tư vấn chuyện sinh con.”

“Lúc anh ấy chưa mất trí nhớ, trong kế hoạch tương lai luôn có cô.”

Trợ lý Lý lại bổ sung: “Sau khi anh ấy mất trí nhớ vốn định để cô rời khỏi thành phố này, tôi nghĩ anh ấy sắp cầu hôn rồi nên đã tự ý chỉ để cô dọn ra khỏi biệt thự Vân Đỉnh.”

“Cô thật sự đừng nghi ngờ tình cảm của Tổng giám đốc Cố dành cho cô, cho anh ấy có quên cô, bây giờ chẳng phải vẫn yêu cô đó sao? Ngay cả khi trong mắt anh ấy cô là người đã có chồng.”

Cúp điện thoại, tôi ngẩn người một lúc lâu. Trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Cố Thâm luôn dung những tính cách nhỏ nhen của tôi, còn tôi lại không dám tin anh. Tình yêu, nếu cần đi một trăm , tôi dường như luôn chậm hơn anh một .

19

Tôi nhắn tin bảo Cố Thâm tối nay về sớm, anh ta chắc là nghĩ lệch đi đâu đó, tôi đợi đến ngủ quên mà anh ta vẫn chưa về. Mãi đến nửa đêm, tiếng khóc của anh ta đã đánh thức tôi.

“Huhu, ơi, có phải em không muốn lấy tiền của anh nuôi lão Trương nữa không, nên mới gọi anh về sớm, là muốn chia tay với anh phải không?”

“Anh không muốn chia tay, anh không thể rời xa em. Lần đầu gặp em ở bệnh viện, anh đã cảm thấy rất an tâm.”

“Anh muốn ở bên em cả đời.”

“Huhu, ơi, đừng rời xa anh.”

Tôi sờ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của anh ta, an ủi: “Không rời xa anh, ta sẽ ở bên nhau cả đời.”

Tiếng khóc của Cố Thâm ngừng lại, anh ta ngẩng đầu lau vội nước mắt, một giây sau biến lại thành anh chàng cool ngầu: “Không được cần lão Trương.”

Mặc giọng vẫn còn nghẹn ngào. Tôi gật đầu, dịu dàng nói: “Không có lão Trương nào cả, em chỉ có mình anh thôi.”

Tôi ôm anh ta, kể hết chuyện cũ của tôi, còn lật ảnh chung ra cho anh ta xem. Cố Thâm nhìn tôi , nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

“Thật, không tin anh hỏi trợ lý Lý.”

Cố Thâm gật đầu nói được, tối hôm đó tôi ôm nhau ngủ.

20

Hôm sau trợ lý Lý gọi cho tôi: “Tổng giám đốc Cố hỏi tôi, người anh ấy nuôi trước đây… có phải là cô không?”

“Tôi nói phải .”

“Nhưng anh ấy có vẻ không tin , nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.”

“Tối qua rốt cuộc cô đã nói gì với anh ấy vậy?”

Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Cố Thâm không tin cái gì?

Rất nhanh tôi đã biết được lối suy nghĩ của anh ta. Cố Thâm dùng tài khoản phụ đăng một bài viết trên đàn, tiêu đề là: 《 tôi liên kết với trợ lý lừa tôi, tôi có nên vạch trần không?》

“Đầu xin sám hối, tôi có tội, tôi đã yêu một phụ nữ có chồng đang mang thai, còn biến cô ấy thành mình. Thôi cái này không quan trọng. Trọng điểm là tôi đổi lời rồi, nói cô ấy là người yêu cũ của tôi (tôi bị tai nạn xe mất trí nhớ, trợ lý nói tôi trước đây có một người yêu), đứa con trong bụng cũng là của tôi, còn Photoshop một đống ảnh chung, trong đó có cả ảnh tôi làm hình trái tim, tôi căn bản không biết làm động tác đó! Cô ấy bảo tôi không tin thì hỏi trợ lý, kết quả trợ lý cũng nói y như cô ấy.”

“Tiêu đề giật tít thôi, tôi không muốn vạch trần, cũng sẽ không đi điều tra. Chỉ là muốn biết, làm thế nào để tôi tin rằng tôi tin lời cô ấy?”

Bài viết này lố bịch, khu bình luận toàn là chửi anh ta. Tôi xem mà vừa tức vừa buồn cười, chút áy náy tối qua bay sạch. Còn nói gì sự thật nữa, cứ để anh ta tiếp tục làm “tiểu tam” đi!

21

Tối Cố Thâm về, tôi xị mặt nói: “Lão Trương nhà tôi vào cửa chân trái, không giống ai đó chân phải.”

Anh ta mặt lạnh nhìn tôi, tôi lại nói giọng âm dương quái khí: “Lão Trương nhà tôi đáng yêu cười , không giống ai đó suốt ngày trưng ra bộ mặt đưa đám, nhìn đã thấy phiền.”

Cố Thâm cố gắng nhếch mép, cười còn khó coi hơn cả khóc. Tôi đảo mắt một cái: “Chậc, lão Trương nhà tôi cười lên đẹp .”

“Cạch” một tiếng, đèn bị tắt. Cố Thâm như phát điên lao tới hôn tôi: “Không được nhắc đến lão Trương, không được nhắc! Anh hận anh ta!”

Toàn bộ trình tôi chỉ có thể phát ra những tiếng ư hử. Cố Thâm thật sự giận rồi, ngay cả cái mặt nạ cool ngầu của anh ta cũng không cần nữa, vừa khóc vừa hành hạ. Tôi cũng có chút muốn khóc, nhưng là khóc vì sướng.

Hừ, đây là kết cục của việc không tin tôi.

22

Hôm sau tôi kéo Cố Thâm đi đăng ký kết hôn. Năm tháng sau, tôi sinh thường một đứa con trai. Một năm nữa trôi qua, con bắt đầu tập nói.

Có một hôm tôi lén nghe thấy Cố Thâm nói nhỏ với con: “Con yêu, bố là bố ruột của con, sau này nếu có ai không phải, con đừng tin nhé.”

Tôi tức đến mức thúc cho anh ta một cùi chỏ. Trời , rốt cuộc khi nào anh ta mới hồi phục trí nhớ đây!

23

Năm con trai lên ba tuổi, một tối nọ tôi xem TV, thuận miệng nhắc đến “lão Trương” đã trở thành một ngôi sao tiếng. Cố Thâm lập tức đóa, làm loạn cả đêm mới yên.

Hôm sau tỉnh dậy, anh ta dựa vào đầu giường, nhìn tôi . Tôi lơ mơ lại hôn lên má anh ta, buột miệng phàn nàn: “Lão Trương người ta đã thành sao lớn rồi, em xem hai tập phim của anh ấy thì có sao? Cái bình giấm chua còn lật nhanh hơn ai hết. Với lại, em với anh ta cũng có quan hệ gì đâu…”

Giây tiếp theo, Cố Thâm bịt miệng tôi lại, giọng vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh biết rồi, em đừng nói nữa.”

Nếu là bình thường, tôi phải đảm bảo với anh ta cả buổi anh ta mới chịu tin. Phản ứng hôm nay của anh ta không đúng . Tôi đột ngột mở to mắt, liền thấy mặt Cố Thâm đỏ như đít khỉ, môi mím chặt.

Tôi đột nhiên có một ý nghĩ: “Anh hồi phục trí nhớ rồi à?”

Cố Thâm tức giận lườm tôi một cái.

Tôi: “…”

Ha ha ha ha, đúng thật là!

Tôi lật người bò dậy, ôm lấy eo anh ta, cười tủm tỉm bắt chước giọng anh ta: “‘Nếu không ngại, tôi làm cha của đứa được không?’”

“Chồng ơi, câu này nghe quen không?”

Cố Thâm tức đến mức đầu đi, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn tôi. Tôi cũng theo, theo ánh mắt anh ta qua lại, cười một cách rất đáng ghét: “Là ai nói vậy nhỉ, em đoán không ra!”

Cố Thâm sắp bị tôi làm cho tức thành cá nóc, tiếng cười của tôi như vỡ đê không dừng lại được: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Chắc là làm ồn đến anh ta rồi, anh ta tức hóa giận đè tôi xuống giường, như một con chó nhỏ bị chọc tức, hôn loạn xạ lên người tôi, miệng còn lẩm bẩm không rõ: “ Tình, em còn cười nữa!”

Tôi cười vui hơn, đưa tay ra cù lét nách anh ta: “Cười đấy cười đấy, ai bảo lúc đầu anh đòi làm cha dượng cho con? Còn nói con trong bụng em không phải của anh, giờ nhớ ra rồi chứ? Mặt có đau không?”

Cố Thâm bị tôi cù lét né đi, nhưng không chịu buông tay, lật người đè tôi xuống dưới, trán tựa vào trán tôi, hơi thở mang theo sự nóng bỏng: “Đau, đau lòng.”

Tôi sững lại một chút, tiếng cười ngừng bặt.

Anh ta nhìn vào mắt tôi, giọng trầm thấp và nghiêm túc: “Lúc đó tuy đã quên em, nhưng nhìn thấy em lại cảm thấy thân thuộc, nhìn thấy bụng em là muốn bảo vệ, nghe em nói có chồng, lòng đau như dao cắt.”

Tình, lúc đó anh thật ngốc, lại không nhận ra em.”

Lông mi của anh ta rất dài, khi cụp xuống tạo thành một bóng mờ trên mí mắt, sự hối hận và dịu dàng trong mắt sắp tràn ra ngoài. Lòng tôi mềm nhũn, đưa tay sờ lên má anh ta: “Bây giờ nhận ra cũng không muộn mà.”

“Muộn rồi.” Anh ta cúi đầu hôn lên chóp mũi tôi, “Để em phải chịu uất ức, để em một mình mang thai bỏ đi lâu như vậy, còn để em thấy anh làm ra nhiêu trò hề.”

Tôi không nhịn được lại cười: “ trò hề đó đặc sắc , đặc biệt là lần mặc áo hoodie thỏ đi làm, trợ lý Lý nói cả công ty lén chụp ảnh anh đấy.”

Mặt Cố Thâm lại đỏ lên, đưa tay véo má tôi: “Còn nói! Cái áo đó không phải em ép anh mặc sao?”

“Ai bảo anh đòi vứt thú nhồi bông của em?”

“Anh không phải là muốn cho em những tốt nhất sao?”

“Những em thích là những đó mà.”

Hai tôi cứ thế cãi nhau qua lại, ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu vào, rơi trên chăn, ấm áp. Anh ta đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ bên tai tôi: “Thực ra… anh đã hồi phục trí nhớ từ lâu rồi.”

Tôi sững người: “Hả? Từ khi nào?”

là ngày em nói muốn trộm tiền của anh nuôi lão Trương.” Anh ta cười khúc khích, “Nhìn em và viên đó tung hứng, anh đột nhiên nhớ lại mọi chuyện.”

Tôi mắt chữ A mồm chữ O: “Vậy mà anh còn giả vờ lâu như thế?”

“Ai bảo em trêu anh vui đến thế.” Anh ta cắn nhẹ vào tai tôi, giọng điệu có chút tinh ranh, “Anh chỉ muốn xem, em có thể vở kịch này đến khi nào.”

Tôi tức không chỗ xả, đưa tay véo cánh tay anh ta: “Cố Thâm anh đáng ! Lại còn xem trò cười của em!”

“Không có xem trò cười.” Anh ta nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn một cái, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước, “Nhìn em tràn đầy tinh thần đấu với anh, nhìn ánh sáng trong mắt em khi nhắc đến con, anh cảm thấy… thật tốt.”

“Trước đây luôn cảm thấy em cẩn thận từng li từng tí, như thể lúc nào cũng có thể chạy mất. Nhưng em của lúc đó, vừa sống động vừa ngang tàng, anh thích vô cùng.”

Tim tôi lỡ một nhịp, đầu đi: “Dẻo mỏ.”

Anh ta ôm tôi từ phía sau, cằm tựa vào hõm vai tôi: “Còn chiếc nhẫn đó, vốn định tặng em vào ngày sinh nhật.”

“Em biết.” Tôi nói nhỏ.

“Biết?”

“Ừm, trợ lý Lý nói hết cho em rồi.” Tôi người lại, nhìn vào mắt anh ta, “Cố Thâm, trước đây là em không tốt, luôn không tin anh.”

Anh ta lắc đầu, hôn lên môi tôi: “Không trách em, là anh không cho em đủ cảm giác an toàn.”

Nụ hôn này rất dài, mang theo hương vị của ánh nắng, mang theo sự trân trọng của việc lại được sau khi đã mất. Chim sẻ ngoài cửa sổ ríu rít hót, không khí trong phòng ngọt đến phát ngán.

24

Từ đó về sau, Cố Thâm như biến thành một người .

Trước đây luôn thích giữ vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, bây giờ cứ động một tí là dính lấy người, trước khi đi làm phải hôn, tan làm về nhà phải ôm, tối ngủ nhất định phải ôm eo tôi.

lén nói với tôi: “Cô , cậu Cố bây giờ cứ như đứa trẻ chưa cai sữa ấy.”

Tôi cười không nói gì, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Anh ta lại hết những con thú nhồi bông của tôi, còn mua thêm nhiều hơn, chất đầy phòng khách như một lâu đài cổ tích. Những cây cà chua bi trên ban công cũng được trồng lại, mỗi ngày tan làm về việc đầu của anh ta là đi tưới nước, còn chăm hơn cả tôi.

Có lần tôi trêu anh ta: “Sao không vứt đi trồng hoa hồng nữa?”

Anh ta nói một cách nghiêm túc: “Hoa hồng làm sao thực dụng bằng cà chua bi, ra quả rồi còn có thể cho em ăn vặt.”

Tôi cười đến không đứng thẳng .

Ngày sinh nhật bốn tuổi của con, Cố Thâm trọn một công viên giải trí, còn mời cả viên đóng vai “lão Trương” đến. Cậu nhóc cầm bánh kem, giọng non nớt hỏi: “Bố ơi, chú này là ai ?”

Cố Thâm xoa đầu con trai, nói một cách nghiêm túc: “Đây là ân nhân của bố, nếu không có chú ấy, bố suýt nữa đã không có cơ hội làm bố của con rồi.”

Anh viên cười một cách ngượng ngùng, tôi ở bên cạnh cười đến đau cả bụng.

Tối về nhà, sau khi con ngủ say, Cố Thâm ôm tôi từ phía sau, nói bên tai tôi: “Thực ra ngày đó ở bệnh viện lần đầu nhìn thấy em, anh đã thấy em quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

“Ở đâu ?”

“Trong mơ.”

Tôi cười đấm nhẹ anh ta một cái, anh ta lại nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói: “Thật đấy. Khoảng thời gian mất trí nhớ, anh luôn mơ một giấc mơ mơ hồ, trong mơ có một cô gái, cười lên mắt cong cong, luôn thích làm nũng với anh. Cho đến khi nhìn thấy em, anh mới biết, đó không phải là mơ.”

“Cố Thâm…”

Tình.” Anh ta ngắt lời tôi, giọng điệu trang trọng, “Bất kể có mất trí nhớ không, anh sẽ yêu em. Lần đầu là như vậy, lần hai là như vậy, và sau này vô số lần, là như vậy.”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu sáng những vì sao trong mắt anh.

Tôi dựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, tất cả những chờ đợi và bất an, đã có được câu lời tốt nhất.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương