Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nghi hoặc.
Sao cơ? Còn có người giả sao?
Lúc này, dòng chữ cuối cùng cũng xuất hiện, [Ha ha ha! Vị đại thẩm này đã tận mắt thấy tên chân đất hôn lên bức chân dung của nữ chính.]
Ta lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.
Ta và Tống Thanh tuy thiếu thời định tình, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ôm và nắm tay. Hắn bề ngoài là một quân tử, tuân thủ lễ giáo. Ai có thể ngờ, khi hắn gian díu với Tần Phương Hảo, lại vứt hết lễ giáo ra sau đầu.
Dòng chữ lại nói: [Tên chân đất đi tắm rồi, chỉ hận không thể tự mình mài da cho láng. Vừa rồi thật buồn cười, tên chân đất khẩu thị phi, hắn tự ti quá mà.]
[Hầy, tình đích thực khiến người ta tự ti mà.]
[Đề nghị tối nay viên phòng luôn, tên chân đất đừng làm chiến thần tình trong nữa.]
[Hôn tranh thì có gì hay? Người thơm tho mềm mại mới là tuyệt nhất để hôn!]
Ta vừa mới nghỉ ngơi một lát, Vân Thời An đã đến.
Hắn quả nhiên đã thay một bộ y phục mới tinh, áo gấm màu huyền tôn lên vóc dáng cao ráo rắn rỏi, tóc búi gọn gàng không một sợi lòa xòa, tóc mai vẫn còn ẩm ướt. Ngửi kỹ, còn có mùi hương hoa.
Hắn dùng cánh hoa để tắm sao?
Nước da nam nhân ngăm, là màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ cương nghị sắc sảo, đường quai hàm rõ nét. Hắn cao hơn ta rất nhiều.
vì thân hình quá cường tráng, nên dù mặc áo, vẫn có thể thấy lồng ngực nhô lên.
Nhìn những dòng chữ trước mắt, mặt ta đỏ bừng.
[Phụt… Công đực xòe đuôi rồi! Họa Họa, nàng mau cho chút gợi ý đi, tên chân đất này là thẳng nam sắt thép đấy.]
[Tên chân đất trước khi đến còn cố ý dùng nước bạc hà súc miệng nữa kìa.]
[Wow, nam nhân cơ! Súc miệng làm gì? Muốn hôn Họa Họa à?]
[Khụ khụ… Mọi người bình tĩnh, đây thực ra là một bộ phim mưu, đừng chỉ nói chuyện đương.]
Lúc này, ta như con tôm luộc.
Vân Thời An rõ ràng không thấy những dòng chữ này. Chỉ có một mình ta đang bị giày vò.
Hắn hỏi: “Nàng sao vậy? Sốt à?”
Ta: “Không phải! Ta không có!”
5
Vân Thời An đưa tay chạm vào trán ta.
Ta lập tức theo bản năng lùi lại.
Ánh trong mắt hắn, dường như vỡ tan trong khoảnh khắc.
Ta tuy đã buông Tống Thanh, nhưng cũng không thể nhanh như vậy mà chấp nhận một nam nhân khác.
Ta quay về chuyện chính, nghiêm túc nói: “Tướng quân tuy đã lui , nhưng chuyện công thành không thể trì hoãn quá , để tránh viện quân kéo đến. Ta sẽ bắt đầu vẽ bản đồ bố phòng ngay bây giờ.”
Vân Thời An đáng phải rất đến chuyện này.
Nhưng hắn lại càng nói năng kỳ quặc hơn: “Vân cô nương, nàng chê ta bẩn?”
Ta đứng hình.
Dòng chữ đã cho ta đáp án, [Tên chân đất trước đây ở trong chuồng ngựa, bị tiểu thiếp của Vân gia nguyền rủa là con giòi bẩn thỉu. Hôm đó, Họa Họa vừa hay đi ngang qua nghe thấy. Họa Họa không nhớ, nhưng tên chân đất vẫn luôn canh cánh trong lòng.]
[Tên chân đất không sợ bẩn, hắn sợ Họa Họa chê hắn bẩn.]
[Hu hu hu, tên chân đất dễ vỡ quá. Họa Họa mau an ủi hắn đi.]
Ta kinh ngạc há hốc miệng.
Theo lý mà nói, Vân Thời An hiện nay hùng tướng mạnh, cứ phát triển như thế này, sớm muộn gì hắn cũng xưng bá một phương. Sao còn giống như một nam tử quê mùa?
Ta đỏ mặt, nói: “Tướng quân nói đùa rồi. Tướng quân không hại đến tính mạng của ta, ta đã vô cùng cảm kích, sao có thể chê tướng quân. Huống hồ, tướng quân ngọc thụ lâm phong, toàn thân thơm ngát, bẩn ở chỗ nào chứ?”
Đột nhiên, Vân Thời An ho khan hai tiếng rất không tự nhiên.
Thần sắc hắn cổ quái, lời vẫn sắc bén: “Vân cô nương, không hổ là nữ nhi của Ngự sử, miệng lưỡi thật khéo léo.”
Ta thật muốn ôm trán, “Tướng quân, nếu ta thật sự biết nói lời ngọt ngào, Tống Thanh sao có thể hy sinh ta? Nghĩ lại, ta không phải loại nữ nhân hay lừa gạt người khác.”
Vân Thời An tiếp lời: “Nhưng nàng rõ ràng đang lừa gạt ta.”
Ta ngơ ngác: “?”
Vân Thời An: “Nàng nói ta ngọc thụ lâm phong, còn toàn thân thơm ngát. Nàng thật lòng nghĩ vậy sao?”
Ta hít sâu một , gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Nam nhân như thể nín thở.
Ta vội vàng vào vấn đề chính: “Tướng quân, vậy ta bắt đầu vẽ bản đồ bố phòng nhé. Có thể cho ta bút mực được không?”
Vân Thời An quay đầu nhìn ra ngoài cửa: “Mang bút mực đến đây.”
Hắn lại nhìn ta: “Vậy ta phải canh chừng nàng, để phòng nàng giở trò.”
Dòng chữ hiện lên: [Ha ha ha! Tên chân đất cơ quá, muốn ở bên Họa Họa thì nói thẳng đi! Lại còn nói người ta giở trò.]
Rất nhanh, bút mực được mang đến, ta lập tức bắt đầu vẽ.
Vân Thời An đứng ngay bên cạnh ta, không rời bước.
Ta chỉ cảm thấy như có gai sau lưng.
Nhưng, vẫn cố gắng bày tỏ lập trường của mình: “Tiểu hoàng đế mới một tuổi, hiện nay, là Tống gia đang nắm triều chính.”
4
“Tiên đế ngu ngốc bất tài, nay thiên hạ chia năm xẻ bảy. Theo ta thấy, rất cần một vị minh chủ.”
“Không biết tướng quân có hứng thú với vị trí đó không?”
Ta vừa vẽ, vừa nghiêm túc hỏi.
Nam nhân bên cạnh không trả lời.
Ta ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hắn si mê, đang nhìn vào gáy của ta.
Y phục mùa hè mỏng manh, từ góc của Vân Thời An, vừa hay có thể nhìn thấy gáy trắng ngần.
Ta kinh ngạc vô cùng.
Vân Thời An cũng hoàn hồn, mặt lại nghiêm nghị, như một hung thần: “Nàng nhìn ta làm gì?”
Ta: “…”
Rõ ràng là hắn nhìn ta!
6
Vân Thời An vẻ mặt chính nghĩa, “Vân cô nương, nàng quả thực xinh đẹp, nhưng Vân mỗ ta đây sẽ không trúng mỹ nhân kế.”
Ta dùng mỹ nhân kế với hắn khi nào?
Ta muốn giải thích, Vân Thời An lại đột nhiên lùi lại một bước, “Vân cô nương, xin hãy tự trọng.”
Theo ánh mắt của hắn, ta cúi đầu nhìn, vừa hay thấy cổ áo mở.
Ta không lời nào phản bác.
Những dòng chữ trước mắt sôi trào.
[Ha ha ha! Cười chết mất! Tên chân đất tự mình quá dè dặt, lại còn trách Họa Họa không tự trọng.]
[Họa Họa dù chỉ thở thôi, hắn cũng thấy là mỹ nhân kế.]
Ta đưa tay sửa lại cổ áo, tiếp tục vẽ bản đồ bố phòng.
Giang sơn Đại Lương nên đổi rồi.
Ta không phải là kẻ ngu trung. Mấy năm nay, đã tận mắt chứng kiến không ít gia đình trung lương tan cửa nát nhà.
Bản đồ bố phòng vẽ xong, ta đưa cho Vân Thời An: “Tướng quân, có thể cử người của ngài đi dò đường, rồi lẻn vào thành. Khi đó, có thể trong ứng ngoại hợp. Chúng ta chỉ cần chờ đợi là được.”
Vân Thời An nhận lấy bản đồ, sự chú ý lại ở chuyện khác, “Chúng ta? Vân cô nương, nàng và ta là một phe?”
Ta hít sâu một , cố ý trêu chọc một : “Tướng quân, ta và ngài tự nhiên là một phe, là… trên cùng một con thuyền.”
Lời trêu chọc mập mờ, thật giả.
Làn da màu lúa mì của Vân Thời An, gần như ngay lập tức đỏ bừng.
Đây… Hắn đúng là ngây thơ.
So với loại công tử quý khéo léo như Tống Thanh, Vân Thời An đáng hơn nhiều.
Vân Thời An căng thẳng khuôn mặt, không nói một lời, quay đầu rời khỏi phòng.
Hắn cử lính do thám lẻn vào Biện Kinh.
Mấy ngày tiếp theo, sóng yên biển lặng. Ta ở sơn trại rất tự do, có thể đi lại khắp nơi.
Hôm nay, ta thấy Vân Thời An một tay bế một đứa trẻ, hắn có vẻ rất thích trẻ con, cũng rất biết dỗ trẻ.
Phụ nhân đi bên cạnh ta, hận không thể khen Vân Thời An thành một đóa hoa.
“Mấy năm nay chiến tranh loạn lạc, dân không có kế sinh nhai, khắp nơi đều là nữ nhân hài tử bệnh tật yếu đuối, trẻ sơ sinh bị rơi. Tướng quân trước sau đã cứu hàng ngàn người. Sau này, người theo ngài ngày càng đông.”
“Mấy năm nay, không thiếu người tặng mỹ nhân cho tướng quân, tướng quân đều từ chối.”
“Tướng quân đang tuổi huyết khí phương cương, lại không cho nữ nhân đến gần, cô nương đoán xem tại sao?”
Phụ nhân nhìn ta cười.
Ta không dám đoán lời.
Phụ nhân lại nói: “Tướng quân vì người trong lòng mà giữ mình trong sạch. Cô nương đoán tiếp đi, người trong lòng của tướng quân là ai?”
Ta: “…”
Nhất định phải đoán sao?
Vân Thời An thấy ta, hắn đặt đứa trẻ xuống, sải bước về phía ta.
Nhưng vừa đến gần, hắn lại ngửi ngửi nách mình, lập tức sa sầm mặt mày, “Ta đi thay đồ.”
Phụ nhân cố ý nói: “Tướng quân, mới giữa trưa mà ngài đã thay bộ rồi.”
Vân Thời An khựng lại một bước, tiếp tục sải bước rời đi.
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Hắn cũng không cần phải nệ đến thế…
7
Thám tử ở Biện Kinh gửi tin về.
Vân Thời An ra hiệu cho thám tử bằng mắt.
Ta mơ hồ không hiểu.
Dòng chữ trước mắt lại xuất hiện, [Tên chân đất đã điều tra được tin tức của tra nam, cố ý để thám tử nói trước mặt cho Họa Họa nghe.]
[Ha ha ha, tên chân đất mỗi ngày có tám trăm cái cơ.]
Lúc này, thám tử cao giọng: “Tống Thanh lệnh cho người ra khỏi thành, khắp nơi dò la tung tích của Vân cô nương. Nhưng mà… mỗi đêm hắn đều cùng Tần đại mỹ nhân mây mưa. Còn có mấy lần… ngay bên ngoài hoang dã.”
Vân Thời An vẻ mặt không tự nhiên nhìn ta, “Vân cô nương, phu quân của nàng thật là phóng đãng.”
Ta ngẩn người.
Thám tử đã lẻn vào được nội trạch của Tống Thanh?
Tần Phương Hảo đã cố ý dùng mỹ nhân kế, vậy chắn có điểm hơn người. Trước đây, ta quả thực đã lầm tưởng Tống Thanh là một quân tử đoan chính.
Xem ra là mắt ta kém rồi.
Vân Thời An thấy ta không phản ứng, lại nói: “Tống Thanh không tự trọng, cũng không thể tự chủ, nếu không phải Tống gia nhiều đời công thần, với năng lực của Tống Thanh, còn không xứng xách giày cho nàng.”
“Hắn… rất bẩn.”
Vân Thời An nhấn mạnh chữ “bẩn”.
Ta hoàn hồn, gật đầu đồng ý.
Vân Thời An: “Nàng đã hoàn toàn hết hy vọng với hắn chưa?”
Ta lại gật đầu.
Ai ngờ, Vân Thời An không chịu buông tha, “Vậy nàng chứng minh thế nào?”
Ta lại nghe mà ngẩn người, chuyện này còn cần chứng minh?
Nữ nhân nào bị phu quân mình ruồng , mà còn có thể giữ nguyên tình cảm ban đầu?
Vân Thời An để thám tử lui xuống, nhìn vào mắt mày ta, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
Người không biết, còn tưởng hắn đang nói chuyện trọng gì.
“Ta cần một tiểu thư nhà quý, ở bên cạnh ta, thay ta lo liệu chuyện cá nhân. Ta xuất thân thảo mãng, sau này đăng cơ, cũng cần cựu thần ủng hộ, phụ thân nàng là người có thể trọng dụng.”
Chưa kịp để ta phản ứng, những dòng chữ hiện lên khiến ta hoa mắt.
[Ha ha ha, đang ép hôn rồi.]
[Tên chân đất nói vòng vo giỏi quá, có thể thẳng thắn hơn một chút không?!]
Ta hít sâu, ánh mắt bất giác nhìn xuống ngực nam nhân.
Xuống dưới là vòng eo săn .
Lần trước cùng cưỡi một ngựa, sao ta lại thấy đùi hắn còn to hơn eo ta?
Lúc này, hắn mang một khí thế nuốt trôi sông núi.
Ta làm bộ không hiểu, chỉ nói: “Ta và Vân gia, đều nguyện ý liên minh với tướng quân. Đợi trở về thành Biện Kinh, ta sẽ thuyết phục phụ thân và huynh trưởng.”
Vân Thời An đột nhiên nhíu mày, thấp giọng lặp lại hai chữ “liên minh”.
Dòng chữ nói: [Liên hôn, chính là liên minh nhất! cơ của tên chân đất đều dùng hết lên người Họa Họa.]
[Phải nói, công phu đào góc tường của tên chân đất đúng là có một không hai.]
[Họa Họa, nàng đồng ý đi! Một tên chân đất bằng mười tra nam. Cuộc sống hôn nhân của Họa Họa nhất định sẽ rất hạnh phúc!]
Mặt ta nóng bừng lên.
Vân Thời An đột nhiên cong môi cười, “Không cần ngại ngùng, chỉ là liên minh thôi, có phải bảo nàng làm gì ngay bây giờ đâu.”
?
Hắn rốt cuộc có ý gì?
Hắn muốn ta làm… làm gì?
Cuộc nói chuyện lần này khiến Vân Thời An vô cùng vẻ.
sớm hôm sau, trong sân của ta có thêm một chiếc xích đu, còn có cả một vườn hoa vừa mới trồng.
Là hoa diên vĩ ta thích.
5
Dòng chữ hiện lên trước mắt:
[Một gã trai thô kệch nào đó đêm không ngủ được, liền dậy làm .]
[Người ta lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Gã trai thô kệch của chúng ta, vừa có thể trèo cây, cũng có thể lặn xuống nước.]
Ta đã không biết bao nhiêu lần phải há hốc mồm kinh ngạc rồi.
Hắn không cần ngủ sao?
Vài ngày sau, lính do thám dò đường đã trở về.
Khi lính do thám bẩm báo, ta và Vân Thời An vừa hay đang ở cùng nhau.
Lính do thám do dự, Vân Thời An nói: “Vân cô nương không phải người ngoài, cứ nói thẳng.”
Ta đã không phải người ngoài rồi ư?
Lính do thám nói: “Tướng quân, người của chúng ta đã thuận lợi lẻn vào thành, chỉ chờ lệnh của tướng quân, là có thể mở cửa thành từ bên trong.”
Vân Thời An: “.”
Mọi còn thuận lợi hơn ta tưởng.
Vân Thời An trước tiên cử một đội quân nhỏ đến cửa thành.
Trong ngoài đều đã sẵn sàng, liền phát tín hiệu, người trong thành lập tức tấn công, rồi dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa thành. Đội tiên phong ngoài thành có thể xông thẳng vào.
Sau đó, là đại quân ào ạt vào thành.
Vân Thời An và ta cùng cưỡi một ngựa.
Khi đại quân vào thành, Tống Thanh bó tay không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ta và hắn xa xa nhìn nhau, ta mỉm cười thản nhiên với hắn.
Cả người Tống Thanh như sắp đổ sụp.
Lúc này, bụng dưới bị siết chặt, giọng nói trầm ấm từ tính của Vân Thời An truyền vào tai: “Vân cô nương, nhìn về phía trước, đừng nhìn những thứ bẩn thỉu đó.”
Hắn đang mắng Tống Thanh.
Ta vô cùng đồng tình: “Tướng quân nói phải.”
Lần này, Vân Thời An đường đường chính chính vào thành, và tuyên bố sẽ không làm hại bá tánh trong thành, hắn đến để bảo vệ tiểu hoàng đế.
Đây cũng là đề nghị của ta.
Như vậy, hắn có thể chiếm được Biện Kinh trước các kiêu hùng khác. Hắn có thể “mượn danh thiên tử ra lệnh cho chư hầu”.
Tống gia dù đã nắm triều chính, nhưng không có . Trong thời loạn, ai có nắm đấm cứng, người đó mới có lên tiếng.
Vân Thời An mạnh mẽ đóng quân, các viên trong kinh không một ai dám nói lời.
Hắn còn tự phong “Đại Tư Mã” , kiêm “Phụ Quốc Đại Thần”.
Vân Thời An đã là vua không ngai trên thực tế.
Khi đối mặt với Tống Thanh, hắn mắt đỏ ngầu, nhìn vào eo ta.
Vị trí này, đang bị Vân Thời An ôm chặt.
“Vân Họa! Nàng qua đây!”
Tống Thanh nói một cách đương nhiên.
Lại nói: “Vân tướng quân, ngài có biết không, nàng là thê tử của ta! Ngài làm chuyện cướp thê tử người khác, không sợ bị sử sách ghi lại một bút sao?!”
Vân Thời An nhìn Tống Thanh như nhìn một kẻ ngốc.
Hắn nói thẳng: “Tống đại nhân, ngài và Vân cô nương chưa viên phòng, không tính là thê tử phu quân thật sự, huống hồ… không phải ngài đã dâng nàng ra rồi sao.”
Ta kinh ngạc.
Chuyện ta và Tống Thanh chưa viên phòng, Vân Thời An cũng biết?
Chẳng hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi ta?
Sắc mặt Tống Thanh tái mét, hắn đấu không lại Vân Thời An, trước khi viện quân đến Biện Kinh, Tống Thanh cũng phải cụp đuôi làm người.
Tống Thanh nhìn ta: “Vân Họa, ta đã nói rồi, ta không để ý chuyện xảy ra với nàng, chỉ cần nàng quay về bên ta, nàng vẫn là thê tử của ta.”
Ta bỗng cười, giáng cho Tống Thanh một đòn chí mạng: “Là ta đã vẽ bản đồ bố phòng, để Vân tướng quân thuận lợi vào thành. Tống Thanh, không giấu gì chàng, sau khi quen biết Vân tướng quân, ta mới biết thế nào mới là nam nhân thật sự.”
Sự kiêu ngạo trong mắt Tống Thanh, vỡ tan thành bùn trong khoảnh khắc.
Hắn là người thể diện nhất , lại xưa nay thanh cao tự phụ.
“Vân Họa! Ta biết nàng hận ta, nhưng nàng… nàng cũng không thể tự cam đoạ lạc như vậy!”
Ta kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Tống Thanh.
Vân Thời An cướp lời: “Tống đại nhân, ngài vẫn chưa hiểu sao? Vân cô nương nói, ngài không phải là nam nhân thật sự. Nàng ấy nay chọn ta, sao có thể là tự cam đoạ lạc? Phải là tối theo .”
Dòng chữ bắt đầu náo nhiệt.
[Ha ha ha! Gã trai thô kệch mắng người hay quá. Tên chân đất có văn hóa đúng là khác bọt.]
[Giết người không dao!]
[Tra nam còn chưa biết nhỉ, nữ phụ có thể dùng mỹ nhân kế với hắn, là vì đã dùng mê hương. Không có thuốc hỗ trợ, tra nam quả thực không được ổn lắm đâu.]
Ta chớp mắt, kinh ngạc trước bí mật này.
Ra là, Tống Thanh có bệnh khó nói.
Sau khi thành hôn với hắn, hắn chỉ nói tiên đế băng hà, bề tôi phải giữ mình một năm.
9
Tống Thanh đánh không lại, mắng cũng không xong, chỉ đành vào cung Tống thái hậu.
Vân Thời An đề nghị với ta: “Ta muốn đến Vân phủ, bái kiến phụ thân và huynh trưởng của nàng.”
[Ha ha ha! Hắn muốn có danh phận!]
[Họa Họa, nàng cứ chiều hắn đi. Nếu không, hắn ăn ngủ không yên, đêm lại không biết sẽ làm ra chuyện gì. Dù sao, tinh lực của hắn quá dồi dào.]
Ta không từ chối.
Trở về Vân phủ, phụ thân và huynh trưởng thấy ta và Vân Thời An cử chỉ thân mật, hai người không hề trách mắng.
Ngày đó, đại quân công thành, phụ thân và huynh trưởng tận mắt chứng kiến Tống Thanh giao ta ra, Vân gia đã vô cùng căm ghét Tống Thanh.
Nhưng phụ thân và huynh trưởng dường như có chút sợ hãi Vân Thời An.
Vân Thời An lễ nghĩa chu toàn, tại chỗ chắp tay: “Vân đại nhân, Vân công tử, tại hạ xin có lễ.”
Phụ thân và huynh trưởng nhìn nhau.
Ta đại khái nói rõ cục diện chính trị hiện nay, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi một con đường đến cùng, nói:
“Thưa phụ thân, đại ca, thiên hạ này nên đổi một vị quân chủ rồi. Vị trong cung mới một tuổi, dù cho ngài ấy tiếp tục làm hoàng đế, giang sơn này cũng là của Tống gia.”
“Nhưng Tống gia thì có gì đẹp? Để Tống gia nắm , không đến một năm, các lộ mã đều sẽ phản loạn, khi đó, mới thực sự là thiên hạ đại loạn.”
Phụ thân và huynh trưởng có chút khó xử. Rốt cuộc là người đọc sách thánh hiền lên, để tham gia tạo phản, quả thực không dễ dàng.
Lúc này, Vân Thời An nói: “Ta đăng cơ, danh chính ngôn thuận.”
Phụ thân nhíu mày: “Nhưng ngoài kia đều đồn, ngài xuất thân thảo mãng, một chữ bẻ đôi cũng không biết.”
Đôi môi đẹp của Vân Thời An mím lại, ngay sau đó, hắn tại chỗ dùng ngón tay chấm nước trà, viết ra một chữ.
Phụ thân kinh ngạc: “Đây… lối viết này, sao giống bút tích của Vương thái phó vậy?”
Vân Thời An: “Bởi vì, ta là học trò của Vương thái phó. Ta là huyết mạch của tiên thái tử, chỉ cần ta còn sống, không ai có thể danh chính ngôn thuận hơn ta.”
Lần này, ta cũng kinh ngạc.
Tiên thái tử là huynh trưởng của tiên đế, năm đó, thái tử phi bị thích khách vây giết, mẫu tử đều mạng. Tiên thái tử cũng không qua khỏi.
Hung thủ sau lưng là ai, không cần nói cũng biết. Chính là tiên đế.
Khi xưa, ta còn gặp nhi tử của tiên thái tử ở cung yến, Vân Thời An ngày xưa trắng trẻo non nớt, hắn ít nói, nhưng thực sự rất đẹp.
6
Giọng phụ thân run rẩy: “Ngươi có chứng cứ gì?”
Vân Thời An lấy ra một miếng ngọc bội.
Là vật tùy thân của tiên thái tử.
Phụ thân bắt đầu do dự.
Ta khuyên: “Thưa phụ thân, Vân tướng quân dù thân phận thế nào, ngài ấy đều thích hợp ngồi lên vị trí đó. Nếu ngài ấy có duyên nợ với tiên thái tử, mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn. Trong thời khắc mấu chốt này, bá tánh thiên hạ đều cần một niềm tin.”
“Huyết mạch chính thống, có thể thuyết phục thiên hạ nhất.”
Phụ thân và huynh trưởng là người thông minh, đã quyết định đứng về phe nào.
Vân Thời An nhân cơ hội, đề nghị liên hôn.
Phụ thân: “Liên hôn? Nhưng Vân gia chỉ có một thứ nữ mười tuổi chưa xuất giá.”
Vân Thời An: “Không phải nàng ấy, ta muốn Vân Họa. Đây là một phong hưu thư, Tống Thanh không phải là người , sớm ngày ly dị mới .”
Phụ thân và huynh trưởng không còn lời nào để nói.
Ta vô cùng thắc mắc.
Hắn chuẩn bị sẵn hưu thư từ khi nào?
Ngay sau đó, Vân Thời An đổi cách xưng hô: “Nhạc phụ, đại ca, chuyện này phải nhanh chóng, Họa Họa sẽ là thê tử của ta, nàng không thể có bất kỳ liên nào với Tống Thanh.”
Phụ thân và huynh trưởng đều sắp ngớ người.
“… chuyện này… Ai! Hiền tế!”
“Muội phu…”
Mọi chuyện quá sốc.
Hai người mấy hôm trước còn đang lo lắng thiên hạ đại loạn.
Hôm nay, lại biết được vị tiên thái tử công lao hiển hách kia, vẫn còn một dòng trên nhân gian.
Điều này không khác gì được thấy lại ánh .
Dòng sông ngầm lại sắp được soi .
10
Vân Thời An khi còn nhỏ tránh được một kiếp nạn, được ta nhặt về Vân phủ.
Hắn lúc đó mới bảy tuổi, toàn thân là vết , không nhìn rõ mặt, quản sự liền giao hắn cho một người nam nhân góa thê tử ở chuồng ngựa.
Hắn liền trở thành nhi tử của người đó.
Thê nhi của người nam nhân đó mất sớm, “ Thiền” là tên nhi tử ruột của ông. Sau khi Vân Thời An được gửi nuôi bên cạnh ông, ông đã đặt tên “ Thiền” cho Vân Thời An.
Phụ thân trừng phạt tiểu thiếp năm đó đã gây khó dễ cho Vân Thời An, đuổi người đó đến trang trại.
Vừa nghĩ đến Vân Thời An làm mã nô cho ông, giọng nói của phụ thân cũng hạ xuống không ít.
Thấy Vân Thời An, ông liền gật đầu khom lưng, sợ đầu mình bị dọn đi mất.
Vì vậy, cầu của Vân Thời An, phụ thân không dám từ chối.
Mấy ngày tiếp theo, Vân gia dùng hết tài nguyên để cả thành đều biết, Tống Thanh vì mỹ nhân đã hy sinh thê tử của mình. Vân gia đau lòng, quyết định ly hôn.
Ta đích thân đến nha môn điểm chỉ.
Vân Thời An cùng ta đến Tống phủ một chuyến.
Không vì gì khác, chỉ để mang của hồi môn về.
Tống Thanh không có cách nào, tức giận thành thẹn: “Vân Họa! Nàng sẽ hối hận! Hắn chỉ là một tên chân đất, nàng thật sự nghĩ hắn có thể tạo nên sóng ? Thiên hạ này xoay vòng, vẫn luôn ở trong tay thế gia. Thế gia để ai làm hoàng đế, người đó chính là hoàng đế!”
Ta không bình luận.
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp tầm trọng của vũ lực.
Ta càng bình tĩnh, Tống Thanh càng mất kiểm soát, hắn nắm chặt hưu thư, tức đến run rẩy.
Hắn đau khổ rồi, liền muốn ta cũng đau khổ, bèn dùng lời tấn công ta.
“Vân Họa, nàng biết không? Nàng đẹp thì đẹp, nhưng nàng không thể làm ta rung động. Tần Phương Hảo lại khác, ở bên nàng ấy, ta mới có thể trải nghiệm được niềm tột cùng. Nàng không thể trách ta đẩy nàng ra!”
Nói đến đây, hắn lại nhấn mạnh: “Vân Họa, ta cũng là một nam nhân bình thường! Chỉ có Tần Phương Hảo, mới có thể để ta làm nam nhân.”
“Ta cũng đã nói, dù nàng mất đi trong sạch, ta vẫn sẽ chấp nhận nàng, là do nàng không biết điều!”
“Ta và Tần Phương Hảo quả thực có hoan ái, nhưng nàng cũng không còn trong sạch nữa, chúng ta xem như huề nhau, được không?!”
Ta trong lòng đảo mắt một vòng. Lười biếng đả kích hắn.
Ta nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, chăm chú xem danh sách của hồi môn, đồ của ta, đều phải mang đi.
Tống Thanh càng kích động: “Nàng có ý gì?!”
Vân Thời An bắt được gián điệp trốn trong Tống phủ, đẩy người đó đến chân Tống Thanh.
Vân Thời An khẽ gật đầu, ánh mắt khinh thường lướt qua tình địch, cười nhạt:
“Ngươi không tin thì cứ hỏi nàng ta xem, Tần Phương Hảo đã giở trò gì với ngươi.”
Tống Thanh nhíu mày, không hiểu:
“Ngươi nói gì?!”
Vân Thời An vòng tay ôm lấy eo ta, chậm rãi kể lại Tần Phương Hảo đã làm, giọng nói ung dung mà cay nghiệt:
“E rằng chuyện phòng the của ngươi, đến Diệp Văn Thần đang ở tận Tây Bắc cũng nghe rõ mồn một.”
Tống Thanh sắc mặt tái nhợt, lắp bắp:
“Ngươi… ngươi nói bậy!”
Thấy ta đã thu dọn xong, Vân Thời An liền nắm tay ta bước đi, chẳng buồn liếc Tống Thanh lấy một cái. Hắn thuận miệng nói:
“Họa Họa, đừng qua lại với kẻ ngốc. Cẩn thận ngu lây.”
11
Ngày đầu tiên ta ly hôn, Vân Thời An đã đề nghị ngày mai thành hôn.
Phụ thân kinh ngạc: “Cái này… cái này… cũng quá nhanh rồi.”
Vân Thời An không cho là vậy: “Họa Họa vốn dĩ là của ta. Mẫu phi của ta cùng cố Vân phu nhân định hôn sự. Sớm ngày thành hôn, ta cũng tiện ở lại Vân phủ.”
Phụ thân không theo kịp: “Ngươi muốn ở luôn trong phủ?”
Vân Thời An đương nhiên: “Nếu không thì sao? Hiện tại thời cơ chưa chín muồi, ta tạm thời không thể khôi phục thân phận. Tống thái hậu muốn chỗ dựa, đang nhòm ngó ta, ta tự nhiên phải sớm thành hôn.”
Phụ thân và huynh trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn ta.
Ta lại thản nhiên: “Vậy thì ngày mai thành hôn.”
Ta cũng muốn liên minh càng thêm vững .
Phụ thân có chút khó xử: “Nhưng… Họa nhi, con cũng mới hoà ly, danh tiếng không cần nữa sao?”
Ta cười cười: “Thưa phụ thân, đang thời loạn, bá tánh khắp nơi ăn còn khó, con cần danh tiếng làm gì?”
Tối hôm đó, cả phủ bắt đầu treo lụa đỏ.
Dòng chữ biến mất mấy ngày lại hiện ra.
[Cười chết mất, Họa Họa chân trước vừa độc thân, gã trai thô kệch chân sau đã thành hôn.]
[Tên chân đất cũng đáng lắm, bao nhiêu năm nay vẫn luôn dựa vào tưởng tượng về Họa Họa, mới bước vượt qua núi đao biển lửa.]
Chớp mắt, đã đến ngày đại hôn.
Phụ thân cố ý ghi lại các viên đến chúc mừng. Những người này hôm nay đến, có cũng bày tỏ đã đứng về phe nào.
Vân Thời An trông khỏe mạnh thô kệch. Nhưng lời nói cử chỉ của hắn, lại khá nho nhã.
Trên yến tiệc, văn võ viên đều thay đổi cách nhìn về hắn.
Ta ở trong phòng ngồi không yên, không khỏi hoảng sợ.
Mà những dòng chữ trước mắt, càng làm ta hoảng hơn.
[Tên chân đất đã diễn tập trong đầu vô số lần rồi, kỹ năng thành thục, Họa Họa đừng sợ.]
Ta: “…”
Có phải là ý ta nghĩ không?
Vân Thời An rất sớm đã rời khỏi yến tiệc.
Hắn vừa vào cửa, đã cho người chuẩn bị nước bạc hà.
Sau đó, dùng nước bạc hà súc miệng liên tục bảy tám lần, lại hà , xác định không còn mùi rượu, lúc này mới đi về phía ta.
7
Ta hoảng hốt, ngã ngồi xuống giường.
Vân Thời An ánh mắt u ám, hắn mấp máy môi, bưng đến rượu hợp cẩn, “Đây là rượu mạnh, có thể giúp nàng giảm bớt đau khổ.”
Giảm bớt… đau khổ?
Đau khổ gì?
Một chén rượu mạnh vào bụng, trong lòng như lửa đốt, mọi thứ trước mắt đều chao đảo.
Vân Thời An cởi bộ hỉ phục đỏ thẫm, khi hắn mở áo trong, bàn tay nắm chặt vạt áo, có chút ngượng ngùng, nói: “Trên người ta toàn là sẹo, nàng có chê xấu không?”
Ta lắc đầu.
Vân Thời An tưởng ta không chê.
Hắn cúi người xuống: “Thật sự không chê xấu? Họa Họa, nàng hoàn toàn không biết, những năm qua ta đã vượt qua như thế nào.”
Ta sốt ruột, giơ chân đạp vào ngực nam nhân.
Vân Thời An bắt lấy chân ta, phát ra tiếng cười khẽ vẻ.
Dòng chữ bắt đầu sôi trào, chuyển dời sự chú ý của ta.
[Họa Họa, nàng đừng thưởng cho hắn!]
[Nam chính trông thật không có giá trị, ha ha ha!]
[Tên chân đất thật phúc hắc, bước một, Họa Họa tối nay có mọc cánh cũng khó thoát.]
[ , cái gì mà hội viên tôn quý không được xem?]
[Tại sao lại màn hình trắng?! Tôi muốn tố cáo!]
Dòng chữ đột nhiên biến mất, và ta cũng hét lên một tiếng, suýt ngất đi…
Giữa lúc chìm nổi, Vân Thời An trăm công nghìn , vẫn kề tai kể lại những năm tháng đã qua của hắn.
Ta chật vật không chịu nổi, hắn thì quen tay hay .
Ta sắp tan vỡ, hắn lại nhẹ nhàng vẻ.
Thực lực chênh lệch, thật sự quá .
12
Ngày hôm sau, sau lễ dâng trà, Vân Thời An dẫn ta vào cung.
Trên đường vào cung, hai chúng ta gặp Tống Thanh với đôi mắt thâm quầng.
Mà Tống Thanh nhìn vào đóa hồng mai trên cổ ta, hắn nắm chặt hai tay, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, không dám làm càn phần.
Lúc này ta mới hiểu, tại sao Vân Thời An lại cứ phải trồng hồng mai.
Hắn cố ý.
Quá có ăn thua.
Vân Thời An chuyên xát muối vào vết của người khác, trêu chọc nói: “Xem ra, Tống đại nhân đã tra ra chân tướng. Ta và ngươi không giống nhau, ta đối với Họa Họa, không cần bất kỳ loại mê hương nào hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào bản năng.”
Ta đưa tay che mặt.
lại một , Vân Thời An sải bước tiến về phía cung yến.
Hôm nay, Tống thái hậu cố ý trang điểm, y phục cổ thấp thấp thoáng lộ ra bộ ngực đầy đặn.
Bà ta đang vội chỗ dựa cho tiểu hoàng đế một tuổi.
Ta đại khái đoán ra mục đích vào cung hôm nay của Vân Thời An.
Hắn muốn tương kế tựu kế.
Vừa ngồi xuống không , liền có cung nữ cố ý làm đổ rượu, văng cả lên người Vân Thời An.
Khi Vân Thời An đến thiên điện thay đồ, Tống thái hậu đã không đợi được mà lao vào lòng.
Vân Thời An tại chỗ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tống thái hậu, kéo bà ta đến yến tiệc, trước mặt triều thần, tức giận quát mắng Tống thái hậu.
“Thân là thái hậu, hoạ loạn cung đình, làm bại hoại danh dự hoàng gia! Từ hôm nay, giam lỏng trong hậu cung, không được ra ngoài!”
Đây là muốn hoàn toàn cô lập Tống thái hậu.
Nói xong, Vân Thời An hất tay Tống thái hậu ra, mặc kệ bà ta ngã xuống đất.
Tống thái hậu khóc lóc thảm thiết, mất hết thể diện.
Những người trong gia tộc Tống có mặt, không một ai dám đứng ra.
Vân Thời An không chỉ giam lỏng mẫu tử thái hậu, còn thay đổi toàn bộ người trong cung.
Khi chỉ có hai chúng ta, sát khí trên người nam nhân tan biến, hắn phàn nàn với ta: “Họa Họa, không trước đây, Tống thái hậu có ý đồ không với ta. Sau này, nàng phải canh chừng ta cho kỹ.”
Ta thuận theo ý nam nhân, phụ họa hắn: “Đúng vậy, đại trượng phu uy nghi như phu quân, quả thực sẽ có không ít người ngưỡng mộ, thiếp nên canh chừng cho kỹ.”
Vân Thời An rất hài lòng.
Hôm nay, sau khi giáng một đòn mạnh vào Tống gia, thám tử của Vân Thời An lại gửi tin về.
Tần Phương Hảo đã bị giam giữ.
Và, Tống Thanh định bụng sẽ chuyển tay nàng cho An Lộc Vương.
An Lộc Vương có thú hành hạ nữ nhân, không biết đã hại chết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ. Hắn cũng đã sớm thèm muốn đệ nhất mỹ nhân Đại Lương.
Ta nhíu mày, càng cảm thấy Tống Thanh người này, vô cùng ghê tởm.
“Phu quân, Tần Phương Hảo không thể bị đưa đến An Lộc Vương phủ, nàng ấy còn có công dụng .”
Vân Thời An hiểu ý ta, ngay đêm đó đã lệnh cho người lẻn vào Tống phủ, bắt cóc Tần Phương Hảo đi.
13
Ban đầu, Tần Phương Hảo rất bài xích ta.
Ta cũng không vội, chỉ hỏi nàng: “Ngươi nào cam bị chuyển tay qua lại? Tống Thanh thù dai, ngươi lừa gạt hắn lấy tin tình báo, hắn sẽ không tha cho ngươi.”
“An Lộc Vương là một tên Diêm La, ngươi rơi vào tay hắn cũng không có đường sống.”
“Còn về Diệp Văn Thần, hắn có thể hy sinh ngươi một lần, sẽ có thể hy sinh ngươi lần thứ hai.”
“Ngươi vị đệ nhất mỹ nhân này, bao nhiêu nam nhân thèm muốn. Ngươi không có gia tộc ngoại thích để dựa dẫm, một nữ nhân yếu đuối như ngươi làm sao sinh tồn?”
Cảm xúc của Tần Phương Hảo cuối cùng cũng vỡ òa.
Nàng gục ngã khóc .
Ta lại không thể cười nhạo nàng.
Ta vẫn nhớ, nàng trước đây rạng rỡ biết bao, nàng đã đọc rất nhiều sách, không chỉ có sắc đẹp.
Nếu không phải Diệp Văn Thần cướp người, nàng có đã gả cho vị lang quân thanh mai trúc mã của mình.
Một lúc sau, Tần Phương Hảo mới bình tĩnh lại, khi nàng một lần nữa đối diện với ta, ánh mắt đã khôi phục sự trong , còn có — sự quyết đoán.
“Vân Họa, ngươi không hận ta đã tính kế Tống Thanh? Nếu không phải là ta, ngươi cũng sẽ không…”
Ta lắc đầu cười khổ: “Không, ta nên cảm ơn ngươi. Nếu không phải là ngươi, ta làm sao có thể nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ đó. Tính ra, ngươi là ân nhân của ta.”
Tần Phương Hảo nghẹn lời, nàng hoàn toàn nín khóc.
“Tống Thanh… hắn tối qua nói, muốn đưa ta cho An Lộc Vương. Dựa vào đâu mà bọn một nói, có thể dễ dàng quyết định cuộc đời ta?! Vẻ ngoài này của ta, là phúc, cũng là họa. Không do ta tự quyết được.”
Ta đưa cho nàng khăn tay, nói: “Hãy cùng ta liên thủ, giết hết những kẻ phụ bạc đó.”
Tần Phương Hảo không do dự.
Nàng mọi đều nghe theo sự sắp đặt của ta.
Hiện tại, hoàng thành bị vây kín như nêm, không ai có thể truyền tin ra ngoài. Vì vậy, ta để Tần Phương Hảo gửi đi tin giả, dụ Diệp Văn Thần vào kinh.
Vân Thời An và Diệp Văn Thần, mỗi người đều có hai mươi vạn đại quân.
Một khi đánh nhau, sẽ là sinh linh đồ thán.
Chi bằng dùng trí tuệ để thắng.
Chỉ chờ Diệp Văn Thần mắc , rồi “bắt trong rọ”.
Diệp Văn Thần là một kẻ tham vọng, nếu không cũng không dâng thê tử mình.
Vì vậy, khi hắn biết Biện Kinh đã không còn ai đóng giữ, quả nhiên đã thúc ngựa ngày đêm từ Tây Bắc đến.
Tần Phương Hảo đích thân ra ngoài thành dụ địch.
Và khi Diệp Văn Thần phát hiện mình đã trúng kế, thì đã quá muộn.
8
Vân Thời An dẫn đầu đội tinh nhuệ, vây bắt Diệp Văn Thần. Quân đội hậu phương của hắn không kịp đến, bị chặn đường cắt đứt liên lạc.
Tần Phương Hảo leo lên lầu thành.
Hai chúng ta đứng trên lầu thành xem trận.
Lần đầu tiên ta tận mắt chứng kiến Vân Thời An đánh trận, chỉ cảm thấy trong người sôi sục.
Ta dường như mới bắt đầu quen biết hắn.
Hắn lúc nhỏ, trắng trẻo đáng .
Bây giờ, hắn là kiêu hùng, là mãnh thú, cũng là nam nhân của ta.
Vân Thời An bắt sống Diệp Văn Thần.
Tần Phương Hảo cầm kiếm, tự tay thiến hắn.
Diệp Văn Thần mắt đỏ ngầu, điên cuồng hét: “Tiện nhân! Ngươi dám… phản bội ta?!”
Tần Phương Hảo cầm thanh trường kiếm nhỏ , cười ngạo nghễ: “Chúng ta huề nhau rồi. Nam tử như ngươi, thật khiến người ta ghê tởm.”
Vân Thời An thu phục mã Tây Bắc, tiếp tục củng cố thực lực.
Mà Tống Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình, đã run rẩy không thôi.
Hắn bị trói trên lầu thành, không nơi nào để trốn.
Tần Phương Hảo chĩa kiếm vào bụng dưới của hắn: “Tống Thanh, không giấu gì ngươi, ta đã bị Diệp Văn Thần chuyển tay lần, ngươi là kẻ tệ nhất trong số những nam nhân đó, còn phải dùng thuốc mới được. Ngươi không xứng với Vân Họa. Nàng chọn Vân tướng quân là một hành động suốt.”
Ta nhướng mày.
Vân Thời An có vẻ rất đắc ý, niềm của hắn, chính là được xây dựng trên nỗi đau của tình địch.
Tống Thanh tại chỗ phun , người cũng ngất đi.
Lúc này, những dòng chữ xuất hiện:
[Nữ phụ bỗng nhiên ngầu quá, giết người không dao, ha ha ha!]
[Nữ phụ có chút đáng . Nhưng mà, nàng đã quay đầu là bờ, may mà gặp được Họa Họa.]
[Hu hu hu, không phải là đấu đá giữa nữ nhân! Nữ nhân phải cứu giúp lẫn nhau!]
[Nữ chính và nữ phụ liên thủ, xem đã quá!]
14
Tống Thanh và Diệp Văn Thần đều đã chết.
Hiện tại, chỉ còn lại một An Lộc Vương hùng cứ một phương.
Phụ thân suy nghĩ một chút: “Hiền tế à, An Lộc Vương này là vị vương gia khác duy nhất của triều ta, quanh năm đóng quân ở Lĩnh Nam, con định trực tiếp xuất chinh Lĩnh Nam? Hay là… lôi kéo hắn?”
Ta và Vân Thời An nhìn nhau.
Vân Thời An cho ta đủ cơ hội để phát biểu.
Ta nói: “Tiên đế là một kẻ vô dụng, nếu tiên thái tử năm xưa đăng cơ, giang sơn Đại Lương chắn sẽ không đến nỗi tan hoang như thế này. Cái gọi là lòng tham không đáy, An Lộc Vương sao có thể cam chỉ ở một góc?”
“Cái gì đến, sẽ đến, không thể tránh. Chi bằng, đối mặt trực diện.”
Vân Thời An nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Hắn dùng tay chỉ vào bản đồ, như thể đang chơi trò trẻ con, nhưng lời nói ra lại vô cùng đanh thép.
“Giang sơn do tổ tiên Đại Lương gầy dựng, một tấc đất cũng phải tranh.”
Tần Phương Hảo nghe được tin tức, chủ động ta: “Ta cũng có thể góp một tay. Nếu không phải thiên hạ đại loạn, ta sao có thể bị tên Diệp Văn Thần kia bắt đi? Ta cũng muốn được phụng dưỡng phụ mẫu, ta cũng là con nhà tử tế, lên trong gia đình có học.”
“Nữ nhân thiên hạ, còn có rất nhiều Tần Phương Hảo khác. cũng giống như ta, không thể tự quyết định số phận của mình.”
“Vân Họa, ta thật sự muốn làm một chút trong khả năng của mình.”
Ta bị cảm động.
Đối với Tần Phương Hảo cũng ngày càng có thiện cảm.
Vân Thời An lại có ý kiến.
Mấy ngày nay, ta cố ý trốn Vân Thời An, liền đi Tần Phương Hảo, giữa nữ nhân luôn có những chuyện không bao giờ dứt.
Khi Vân Thời An cưỡng ép ta về viện, ta chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, có chút sợ hắn.
Vân Thời An nhíu mày, đáy mắt ẩn hiện tia vỡ vụn.
Ta không hiểu, cho đến khi những dòng chữ biến mất mấy ngày, lại một lần nữa xuất hiện.
[Nữ chính bị thể lực của nam chính dọa sợ. Cho nên mới trốn đi. Nhưng nam chính lại tưởng, nữ chính đã bắt đầu chán ghét hắn.]
[Ha ha ha! Nam chính còn phải học thêm tiểu thuyết tình cảm, định tối nay sẽ thể hiện thật .]
Ta toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hắn còn muốn thể hiện thế nào nữa?!
Còn để người ta sống không?!
Người bị ép vào cửa, ta vội vàng giải thích: “Phu quân, chàng nghe thiếp nói…”
Giọng ta ngày càng nhỏ, chính mình cũng không dám nói rõ.
Vân Thời An nghe xong, sắc mặt biến đổi kỳ lạ, từ không hiểu, đến bừng tỉnh, rồi mừng, sau đó lại là kiêu ngạo.
“Ra là vậy, Họa Họa cũng không nói sớm, làm cho vi phu tưởng rằng, không thể làm nàng hài lòng.”
Ta: “…”
Không còn cách nào, ta đành phải hết lời tâng bốc hắn.
Đêm đó, khóe môi của Vân Thời An không hề hạ xuống.
Hắn luôn rất dễ dỗ.
Giống như một đứa trẻ chưa được ăn kẹo, chỉ cần cho một chút ngọt ngào, hắn liền thấy đủ.
Mỗi khi nghĩ đến những trải nghiệm của hắn trong những năm qua, lòng ta lại xót xa, đau nhói.
15
Để dụ An Lộc Vương mắc , Vân Thời An công bố thân thế của mình ra ngoài, lệnh cho người truyền đi khắp nơi trong Đại Lương.
An Lộc Vương chắn sẽ lo lắng, sẽ lại một lần nữa vuột mất hoàng .
Vì vậy, hắn đã khởi .
Và lấy danh nghĩa “thanh quân trắc” (dẹp gian thần bên vua).
Khi An Lộc Vương vây thành, đối đầu với Vân Thời An: “Ngươi nói mình là huyết mạch của tiên thái tử thì liền là huyết mạch hoàng gia chính thống rồi sao? Lão tử đây không tin!”
Vân Thời An đứng trên lầu thành cao, thần sắc thờ ơ, dường như không coi An Lộc Vương ra gì: “Tin hay không, không do ngươi quyết định.”
An Lộc Vương trong tay còn có một miếng kim bài miễn tử gia truyền.
Hắn giơ cao kim bài miễn tử, cầu Vân Thời An mở cửa thành.
Vân Thời An làm bộ uất ức, diễn rất đạt, như thể bị ép buộc, chỉ đành đi mở cửa thành.
Đại quân của An Lộc Vương, tự nhiên không thể nào vào hết trong thành.
Và ngay khi cửa thành mở ra, An Lộc Vương lại không tiến tới nữa, hắn cười : “Ha ha ha! Tên nhóc này, thật sự tưởng lão tử dễ lừa thế sao?! Ngươi cố ý dụ ta vào thành, rồi đóng cửa thành lại, để ta trở thành trong rọ.”
An Lộc Vương tưởng mình thông minh lắm.
Quả là một kỳ tài.
Hắn ở vị trí cao đã , quen làm bá chủ một phương, bên cạnh toàn là những kẻ nịnh hót, sớm đã không còn nghe được lời thật.
Và Vân Thời An cũng giả vờ “bị lộ kế hoạch mà bực bội”.
Như vậy, An Lộc Vương liền đóng trại ngoài thành.
“Vân Thời An, một ngày ngươi không giao tiểu hoàng đế cho lão tử, lão tử sẽ canh cửa thành một ngày! Lão tử muốn xem, không có vật tư vận chuyển vào thành, ngươi có thể cầm cự được bao ?”
Hai bên chính thức đối đầu.
Khoảnh khắc Vân Thời An quay đầu, vừa hay đối mặt với ta, hắn nhếch môi cười.
Quả là phong thái ngời ngời.
Ta suýt quên, hắn cũng mới hai mươi tuổi thôi.
Quân đội của An Lộc Vương cần một lượng vật tư.
Mấy ngày đầu còn yên ổn.
Vài ngày sau, An Lộc Vương bắt đầu gây sự.
9
Có người cố ý tung ra bức chân dung của Tần Phương Hảo, An Lộc Vương vốn đã thèm muốn từ , lần này càng chỉ đích danh, cầu Vân Thời An giao Tần Phương Hảo ra.
Nếu không, hắn sẽ trực tiếp công thành.
Vân Thời An trì hoãn hai ngày, cho đến đêm thứ , mới áp giải Tần Phương Hảo đến cửa thành.
Tần Phương Hảo cũng rất biết diễn, chửi mắng Vân Thời An không ngớt: “Ta và Vân Họa tình như tỷ muội, ngươi ngay cả muội muội của thê tử cũng không tha, ngươi thật là độc ác!”
Cuối cùng, Tần Phương Hảo còn đá Vân Thời An một cái.
An Lộc Vương thấy vậy, cười ngạo mạn: “Ha ha ha! Mỹ nhân, bản vương sẽ ngươi!”
Tần Phương Hảo rơi vào tay An Lộc Vương, lập tức bị vác vào lều, lính một trận hò reo.
Khoảng hai khắc sau, một quả pháo hiệu nổ vang trên không.
Vân Thời An lập tức lệnh cho người mở cửa thành, hắn vừa huy động quân tấn công, thì quân mai phục ngoài thành cũng dần dần tiến về phía hoàng thành.
Thực ra, với thực lực hiện tại của Vân Thời An, đã không còn sợ đối đầu trực diện.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau, chắn sẽ vong nặng nề.
Vì vậy, bắt giặc phải bắt vua trước.
Điều khiến ta kinh ngạc là, Tần Phương Hảo quả nhiên đã làm được.
Trước khi nàng bắn pháo hiệu, tim ta vẫn treo lơ lửng.
Vân Thời An mở một con đường , ta thuận lợi dẫn người thấy Tần Phương Hảo.
Nàng tay cầm một con dao găm, y phục bị xé rách, nhưng trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ.
Vừa thấy ta, nàng cười như một đứa trẻ: “Ta đã đâm tên An Lộc Vương khét tiếng, ta có lợi hại không?”
Ta ôm chầm lấy nàng, dùng áo choàng quấn lấy nàng: “Ừm, ngươi thật lợi hại!”
May mà… vẫn còn kịp.
Đội tiên phong của Vân Thời An rất hiệu quả, đã dùng tốc độ nhanh nhất xông vào lều.
Vân Thời An đã lấy được đầu của An Lộc Vương.
Như vậy, mã đóng quân ngoài thành, lần lượt tự động đầu hàng.
Tần Phương Hảo lau vết trên mặt, lại cười hỏi ta: “Ta có phải lại bẩn rồi không?”
Trong mắt nàng có thứ gì đó đang lấp lánh.
Ta lắc đầu: “Không hề. Vì ngươi, chiến sự đã giảm đi rất nhiều đổ, ngươi đã cứu sống vô số người, không ai sạch sẽ hơn ngươi.”
Vân Thời An ở ngay sau lưng ta, ở nơi ta không thấy, Tần Phương Hảo đang nháy mắt với hắn.
Vân Thời An: “…”
[Ha ha ha! Nữ chính và nữ phụ sao mà hợp nhau thế!]
[Tên chân đất thật thảm, không chỉ phải đề phòng nam nhân, còn phải đề phòng nữ nhân, hi hi hi.]
[Bách hợp, ta thấy cũng được.]
16
Vân Thời An thuận lợi đăng cơ.
Trong tay hắn có tín vật của tiên thái tử.
Thêm vào đó, có những lão thần gặp tiên thái tử, chỉ cần nhìn qua đã nhận ra dung mạo của Vân Thời An giống hệt tiên thái tử.
Mẫu tử Tống thái hậu “chết bất đắc kỳ tử”.
Đây cũng là ý của ta.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, chỉ sợ gió xuân thổi lại mọc.
Sự tàn nhẫn ở mức độ vừa phải, cũng là một loại nhân từ. Nếu không, chỉ mang lại thêm nhiều cuộc chém giết.
Chỉ cần tiểu hoàng đế còn sống, tương lai chắn sẽ có những kẻ thần tử tham vọng, muốn một lần nữa gây ra loạn lạc hoàng .
Ta với thân phận tái giá, trở thành hoàng hậu.
Tần Phương Hảo mấy ngày nay vẫn luôn ở bên ta.
Trước đây không hề nhận ra, hai chúng ta lại hợp nhau đến vậy.
Trước kia, bị tên Tống Thanh kia che mắt, đã lỡ mất tình bạn giữa ta và Tần Phương Hảo.
Tân đế bỗng nhiên ghen tuông, nhất định phải phu quân cho Tần Phương Hảo.
Tần Phương Hảo không : “Ta nhất định phải gả cho nam nhân sao?”
Tân đế nhíu mày hỏi lại: “Ý gì? Ngươi chẳng còn thích nữ nhân?”
Tần Phương Hảo lao vào lòng ta, khóc nức nở: “Họa Họa, ngươi xem… Hoàng thượng nói gì thế này? Ngài ấy không dung chứa ta, muốn đuổi ta ra khỏi cung!”
Ta tự nhiên người bạn thân của mình.
Liên tiếp ngày, không cho tân đế bước vào tẩm điện.
Nhưng Tần Phương Hảo vẫn rời đi, tân đế đã ban cho nàng vàng bạc châu báu dùng cả đời không hết.
Lúc từ biệt, Tần Phương Hảo nói với tân đế: “Mỹ nhân kế, không chỉ dùng cho nam nhân đâu. Nếu hoàng thượng không đối với Họa Họa, ta nhất định sẽ cơ hội đưa nàng ra khỏi cung, để ngài vĩnh viễn không bao giờ gặp được.”
Ta che miệng cười thầm.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng nghiến răng của tân đế.
Một năm sau, ta sinh hạ hoàng tử.
Vân Thời An vẫn chưa bế con, ánh mắt nhìn đứa trẻ cũng khá lạnh lùng.
Ta thật sự không nhịn được, liền chất vấn hắn.
Vân Thời An cũng thành thật: “Nó suýt nữa hại nàng mất mạng, ta không thích nó.”
Ta không hiểu lắm.
Cho đến khi những dòng chữ biến mất từ , đã cho ta trả lời.
[Nam chính giấu đi những điều tồi tệ của mình, sợ bị nữ chính biết.]
[Nữ chính sẽ không bao giờ biết, vô số lần cận kề cái chết, nam chính vẫn luôn ảo tưởng có nữ chính ở bên.]
[Ngày nữ chính gả cho Tống Thanh, nam chính cũng đã mặc bộ hỉ phục.]
[Nam chính thực ra là một kẻ cố chấp điên cuồng. Chỉ là, Họa Họa là liều thuốc của hắn. Có thuốc ở bên, hắn trông mới bình thường.]
Ta im lặng một lúc, cởi áo của nam nhân, hôn lên những vết sẹo chằng chịt.
Ta là sự cứu rỗi của hắn.
Mà hắn, dĩ nhiên cũng là sự cứu rỗi của ta.
(Hết)