Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phía sau không có tiếng động.
Không tin sao?
Không sao, ta còn có thể diễn tiếp.
Ta tiện tay túm một sợi tóc trước ngực, dưới sự che giấu của bóng đêm, đưa vào lỗ mũi ngoáy ngoáy.
“A… a… hắt xì!”
Như nguyện mà hắt hơi được một cái.
Nhưng… hình như diễn hơi lố.
Trên giường của Lục Vân Chu bỗng xuất hiện một vũng chất lỏng sền sệt.
Người phía sau ràng cũng đã nhìn thấy, lập tức buông ta ra, lùi lại như thể tránh né thứ gì đó bẩn thỉu.
“Đó là cái gì?!”
“Xin lỗi gia chủ, có lẽ ta bị cảm lạnh thật rồi, để ta lau sạch cho ngài.”
Lục Vân Chu ưa sạch sẽ, ghét nhất là người khác chạm vào đồ của mình.
“Dừng tay, không được chạm vào.”
Ta lúng túng rụt tay lại, quệt mũi một cái. Lục Vân Chu ghét bỏ nhíu mày.
Ra quân bất lợi, xem ra hôm nay không quyến rũ được rồi. Ta quyết định không dây dưa nữa, mở miệng xin lui:
“Vậy Tiểu Yêu Nhi xin lui, không làm phiền gia chủ nữa.”
“Chậm đã.”
Lục Vân Chu gọi ta lại khi ta sắp ra đến cửa.
Hử? Vẫn còn hy vọng sao?
Ta điệu đà xoay người lại, éo éo cái giọng nũng nịu đáp một tiếng: “Vâng ạ~ Tùy gia chủ phân phó~”
Lục Vân Chu chỉ vào cửa sổ:
“Đi đường cửa sổ.”
Ta: …??
Thấy ta không động đậy, Lục Vân Chu tỏ ra mất kiên nhẫn, một tay túm lấy áo sau của ta lôi đến bên cửa sổ.
“Nửa đêm nửa hôm ngươi đi ra từ cửa phòng ta, sẽ làm ô uế thanh danh của ta.”
Ta không thể tin nổi, người này đừng nói là thương hoa tiếc ngọc, ngay cả chút tình người cũng không có. Ta sụt sịt mũi, cố gắng đánh thức nhân tính của Lục Vân Chu: “Nhưng mà gia chủ… cửa sổ này cao như vậy, nguy hiểm lắm, bên ngoài lại toàn là nước, lạnh buốt, ta…”
Lục Vân Chu cười khẩy một tiếng, trong mắt mang theo vẻ châm biếm như đã nhìn thấu tất cả:
“Hừ, cao sao? Ngươi trèo vào thế nào thì trèo ra thế ấy. Lạnh sao? Vừa hay để đóng băng những tâm tư không an phận của ngươi.”
Lục Vân Chu không đợi ta nói nhảm nữa, lại một tay xách ta lên ném ra ngoài cửa sổ.
“Phụt!” Ta vừa bơi trong nước vừa sủi bọt chửi rủa Lục Vân Chu.
Đêm đó, Lục gia xảy ra một chuyện lớn.
7
Tân gia chủ nửa đêm gọi nước tắm gội, sai nha hoàn thay chăn nệm.
Nha hoàn ngáp ngắn ngáp dài thắp đèn, khi nhìn vũng chất lỏng sền sệt đã khô quắt trên nệm, liền kinh hãi suýt hét lên, phải lấy tay bịt chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng trong nháy mắt.
Nàng ta căn bản không dám chạm vào chỗ đó, chỉ vội vàng cuộn cả tấm nệm lại rồi ôm ra ngoài.
Nha hoàn A: “Gia chủ vẫn còn trong kỳ chịu tang, xảy ra chuyện thế này biết phải làm sao?”
Nha hoàn B: “Đêm nay ngươi trực bên ngoài, có ai vào trong không?”
Nha hoàn C: “Không có. Chẳng lẽ là gia chủ tự mình…”
Nha hoàn D: “Không thể nào, gia chủ từ nhỏ đã học Phật pháp, vô dục vô cầu, là người khắc chế giữ lễ nhất, sao có thể nửa đêm tự mình giải tỏa?”
nha hoàn càng phân tích mặt càng đỏ.
Ngày hôm sau, Lục Vân Chu phát hiện ánh mắt của các nha hoàn ngày hầu trong thư phòng nhìn mình có gì đó kỳ quặc.
Hắn không biết rằng, hình tượng tựa tiên nhân thoát tục của mình đã bị một bãi nước mũi hủy hoại hoàn toàn.
Ta lại hỉ thêm một bãi nước mũi, thầm oán mình trộm gà không thành lại mất thóc, thật sự bị cảm lạnh rồi.
Lục phu nhân biết chuyện, tự mình sai người mang thuốc trị cảm lạnh đến. Ta cảm kích đến rơi nước mắt, ngẩng đầu uống cạn. Sau khi người đó đi, ta nôn toàn bộ vào chậu hoa.
Vài ngày sau, hoa chết, ta thì khỏi bệnh.
Nhưng ta cũng sợ chết khiếp.
Việc đầu tiên sau khi khỏi cảm là đi tìm Lục Vân Chu. Đừng lầm, ta cũng có chút tự biết mình, hắn đến cả nhân tính cũng không có, ta còn quyến rũ cái nỗi gì.
Ta ôm chậu hoa được phủ vải đen, dúi cho nha hoàn truyền tin bên ngoài thư phòng một vốc hạt dưa. Nha hoàn vào bẩm báo, không lâu sau liền ra dẫn ta vào rồi tự mình lui ra.
Lục Vân Chu đang luyện chữ. May mà lúc tay ta đã mỏi đến mức sắp không ôm nổi chậu hoa nữa thì hắn cuối cùng cũng viết xong nét cuối cùng, ngẩng đầu lướt nhìn rồi hỏi:
“Vật gì?”
Ta tiến lên, đặt chậu hoa lên một góc bàn như thể dâng vật báu.
“Hoa chết.”
“Chính xác là hoa chết sau khi được tưới thuốc trị cảm lạnh.”
Lục Vân Chu nhíu mày: “Thuốc trị cảm lạnh ở đâu ra?”
“Là phu nhân gửi tới.”
Lục Vân Chu đột ngột ngẩng đầu bóp chặt cằm ta, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Vu khống phu nhân, Tiểu Yêu Nhi, xem ra ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi.”
Các đốt tay của Lục Vân Chu dùng thêm sức, ta cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát.
“Mẫu thân trước nay luôn nhân từ, đối đãi với nhân bằng tấm lòng nhân hậu, sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy?”
“Ta thật sự hối hận vì ngày đó đã giữ lại mạng cho ngươi, lại khiến mẫu thân bị ngươi vu oan.”
Lục Vân Chu nổi trận lôi đình, tin tưởng Lục phu nhân một cách vô điều kiện.
Trước đây chỉ là suy đoán của ta, không dám nói, không thể nói, bây giờ đã có bằng chứng xác thực. Ta khó khăn lắm mới nặn ra được chữ từ họng: “Gia chủ không tin có thể cho người đi điều tra.”
“Nếu Tiểu Yêu Nhi có một không thật, không cần gia chủ phải hối hận, Tiểu Yêu Nhi sẽ tự mình lấy cái chết để tạ tội với phu nhân.”
Chuyện cỏn con này, đến một nén nhang, người Lục Vân Chu phái đi đã điều tra ràng và quay về bẩm báo. Lục Vân Chu nhìn chằm chằm vào chậu hoa chết, đáy mắt không nói nên lời là kinh ngạc hay thất vọng.
Hắn cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng, người mẫu thân luôn mang nụ cười hiền hòa lại thật sự làm ra chuyện thừa lúc người ta bệnh mà lấy mạng.
như Lục phu nhân công khai xử tử ta. Lục Vân Chu cũng sẽ không thất vọng đến thế.
Ngoài sự thất vọng về mẫu thân mình, Lục Vân Chu lần đầu tiên để lộ ánh mắt áy náy với ta.
8
Lục Vân Chu nhìn vết bầm trên cằm ta, khàn giọng nói:
“Ta sẽ… phái người âm thầm bảo vệ ngươi.”
Không! Đây không phải điều ta muốn.
“Ta không cần ngươi bảo vệ.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
Ta ngẩng đầu, đối diện với Lục Vân Chu, giọng điệu kiên định:
“Xin gia chủ chọn cho ta một phu quân tốt, ban cho của môn, ta đi.”
“Gia chủ, Lục gia này ta thật sự không dám ở nữa, ta sợ…”
Phần lớn là diễn kịch, nhưng ta cũng sợ thật, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lục Vân Chu sớm đã nhìn thấu đồ quyến rũ hắn trước đây của ta. Đột nhiên nghe ta muốn cho người khác, trong mắt hắn thoáng qua một tia không theo tiềm thức, nhưng rồi nhanh chóng bị dằn xuống.
“Ngươi cũng thật phóng khoáng, hôm nay muốn quyến rũ người này, ngày mai lại muốn quyến rũ người khác.”
Mùi hương trong phòng ràng vẫn là mùi đó, nhưng ta lại ngửi thấy có mùi gì đó chua chua. Ta cẩn thận thăm dò: “Gia chủ… ngài ghen sao?”
Đồng tử Lục Vân Chu đột nhiên co lại, nụ cười chế giễu đông cứng trên môi. Hắn như thể nghe được một chuyện cười lớn nhất thiên , giọng nói đột ngột cao vút:
“Ta ghen? Có liên quan gì đến ta? Ta chỉ mong sớm tống khứ ngươi đi cho khuất mắt.”
Miệng thì nói vậy. Nhưng lòng bàn tay Lục Vân Chu lại vô thức chặt góc bàn, cạnh bàn sắc nhọn cắm vào da thịt mà không hề hay biết.
Ta thấy lạ, hắn phản ứng mạnh như vậy làm gì, không phải ghen thì thôi, vội cái gì. Ta nghiêng đầu, càng tò mò nhìn hắn .
Lục Vân Chu vừa hoảng hốt vừa tức giận quay mặt đi, giọng nói lạnh như băng:
“Ngươi đã cầu xin, ta chấp thuận.”
“Mau chóng cút khỏi Lục phủ mà xuất , đừng làm loạn, làm bẩn chỗ của ta.”
Ồ hô!
Mục đích đã đạt được, ta ra mặt, giọng nói cũng không giấu được sự hân hoan và mong đợi.
“Vâng ạ, cảm ơn gia chủ, Tiểu Yêu Nhi đi ngay đây, xin cáo biệt gia chủ trước.”
Ta vừa nhảy chân sáo vừa rời khỏi thư phòng. Vừa đi qua khúc quanh, phía sau đã vang lên một tiếng động lớn như thể bàn bị lật đổ.
Ta xoa xoa mũi. Xem ra Lục phu nhân đã chọc giận gia chủ không hề nhẹ.
Biết Lục Vân Chu định ta đi, Lục phu nhân còn cả ta. Có lẽ trong lòng có chút áy náy, Lục phu nhân tự mình sắm sửa của môn cho ta, không hề tiếc tay.
Ta nhìn vàng bạc châu báu, đồ danh khí, ruộng tốt cửa hàng được đóng thành từng rương từng rương, cảm thấy cuộc đời đã đạt đến đỉnh cao.
Nhưng của môn sắp nguội lạnh cả rồi mà Lục Vân Chu vẫn tìm được người hợp cho ta.
“Người đọc sách không được, vô cớ bị Tiểu Yêu Nhi làm loạn tâm thánh hiền, ảnh hưởng đến tiền đồ.”
“Người học võ không được, nhất định sẽ bị Tiểu Yêu Nhi quyến rũ đến tinh tẫn lực kiệt, làm sao báo quốc tận trung.”
“Thương nhân không được, chỉ cần nhìn cái bộ dạng mắt sáng rực nhìn tráp môn mà chảy nước miếng của Tiểu Yêu Nhi là biết, thuần túy là một kẻ tham tài phá của.”
Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong.
Ta không chịu nổi nữa, xông đến trước mặt Lục Vân Chu.
“Không phiền gia chủ tìm giúp, ta tự mình tìm.”
Lục Vân Chu liếc nhìn bộ dạng vội vàng của ta một cái: “Ồ, tùy ngươi.”
Nhưng ta chỉ là một tỳ nữ đã ký khế ước bán thân, đến cổng thứ cũng không ra được, đi lại trong nội trạch toàn gặp nữ quyến.
Thị vệ thân thủ bất phàm mà Lục Vân Chu mang đến cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn.
9
rồi, tìm phu nhân.
Nhưng phu nhân còn sầu não cả ta: “Tứ lang đã dặn, ngươi muốn tự mình chọn chồng, bảo ta không được xen vào.”
Phu nhân sợ Lục Vân Chu sẽ để bụng chuyện bà độc ta, nghi ngờ bà giở trò trong việc chọn phu quân của ta, nên chỉ muốn tránh xa chuyện này càng xa càng tốt. Huống hồ Lục Vân Chu đã có lời, Lục phu nhân càng lùi xa ba thước.
Ta dậm chân một cái, bỏ đầy một túi hạt dưa đi lượn lờ khắp nơi.
Trong quyền quý, giữa các nha hoàn có kênh thông tin riêng. Muốn dò la tin tức gì, cần phải có thông tin trao đổi tương xứng.
“Hạnh Hoa , lén nói cho biết, lão gia bị bệnh trĩ. Người tiền nhiệm của muội không phải đẩy không nổi, mà là vừa đẩy một cái là bên mông ngài mở ra lộ cả cái thứ đó, nàng ấy chịu không nổi.”
Ta thầm xin lỗi Lục lão gia trong lòng. Ta lừa nàng ấy thôi, Lục lão gia chỉ nhìn nữ nhân cởi truồng, còn bản thân ngài thì lần nào cũng y phục chỉnh tề, chỉ nới lỏng dây lưng phía trước.
“A! Lại có nội tình như vậy sao. Tiểu Yêu Nhi, cũng tốt bụng nhắc nhở muội một , ngày nữa ăn mặc đẹp một chút.”
“Thủy Hỷ , hôm trước lòng bàn tay gia chủ hình như bị xước rồi.”
“Thật sao? Gia chủ có lẽ không để , nhưng ta là đại nha hoàn thư phòng, sao có thể đợi gia chủ nói mới phát hiện, thật là thất trách. Tiểu Yêu Nhi, cảm ơn muội, may mà muội nói cho ta biết, ta suýt nữa đã phạm sai lầm lớn.”
Thủy Hỷ vội vã đi lấy thuốc, đi được lại dừng lại, do dự một lúc rồi chạy lại ghé vào tai ta nói nhỏ:
“Ta xem thiệp của công tử, hình như bốn ngày sau có rất nhiều bạn đồng môn đến tụ họp bàn chuyện.”
Bốn ngày sau?
Chẳng phải là ngày Lục Vân Chu dặn ta đến Phật đường ở hậu viện chép kinh cầu phúc, tích công đức cho Lục lão gia hay sao?
Hay cho Lục Vân Chu ngươi, quả nhiên không có tốt, cố tình điều ta đi chỗ khác.
Bốn ngày sau.
Bạn cũ, đồng môn của Lục Vân Chu ở Lương Châu lần lượt kéo đến, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi cảnh sắc sân vườn phủ họ Lục tươi đẹp, kiến trúc hoành tráng.
Với tư cách là chủ , Lục Vân Chu tự mình dẫn đoàn người vừa đi vừa giới thiệu.
Đột nhiên, tất cả mọi người dừng , ánh mắt đồng loạt tập trung về một nơi.
Ta mặc một bộ váy sa mỏng màu khói, chiếc trắng ngần cúi xuống tạo thành một đường cong dịu dàng, mắt nhìn xuống, từ con đường nhỏ quanh co uốn lượn mà uyển chuyển tới. Gót sen khẽ động, vòng eo thon thả nhẹ nhàng đung đưa, những đường cong dưới tà váy lúc ẩn lúc hiện.
Đi đến đối diện mọi người, ta làm như vừa mới nhìn thấy người nên vô cùng hoảng hốt, bị bậc đá vấp chân, thân hình không kiểm soát được mà ngã nhào về phía trước.
“Cô nương cẩn thận!”
Một cánh tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy eo ta.
Ngẩng mắt lên, lọt vào tầm mắt là một vị công tử tuấn lãng trong bộ thanh bào. Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh diễm, giọng nói có chút trầm khàn:
“Nàng không sao chứ?”
Lòng bàn tay hắn vẫn rời khỏi eo ta, ngược lại còn kéo ta thêm một chút vào lòng mình.
Ráng đỏ bay lên má, ta không ngừng tự nhủ, đừng nhìn sang khuôn mặt như đưa đám, đen như than của Lục Vân Chu bên cạnh. Ta giả vờ hoảng hốt giãy giụa đứng dậy: “Cảm… cảm ơn công tử.”
Trong lúc luống cuống, đầu tay vô tình lướt qua lồng ngực vị công tử tuấn lãng, hơi thở hắn ta chợt ngưng lại, cơ bắp dưới đầu tay lập tức căng cứng.
“Còn không lui xuống!”
Lục Vân Chu quát lên.
Ta đứng vững người, e thẹn nhìn vị công tử tuấn lãng:
“Dám hỏi quý danh của công tử? Để nô tỳ còn biết ân nhân họ tên là gì?”
“Cô nương không cần khách sáo, tại là người Tiêu gia ở Lương Châu, Tiêu Nghiễn.”
Đáy mắt Lục Vân Chu, cuồng phong nộ vũ nổi lên.
Nếu không đi ngay, e rằng hắn sẽ giết ta tại chỗ.
10
Ta co cẳng chạy, không quên liếc mắt đưa tình với Tiêu Nghiễn:
“Vậy Tiêu công tử, có duyên… gặp lại.”
Đêm đó, ta bị Lục Vân Chu xách vào thư phòng.
“Tiểu Yêu Nhi, ngươi to gan thật đấy.”
“Ta muốn cho Tiêu Nghiễn.”
Lục Vân Chu tức hóa cười.
“Mơ đẹp nhỉ.”
Hắn là gia chủ, hắn giữ khế ước bán thân của ta. Lục Vân Chu không cho phép, ta đến tư cách phản bác cũng không có.
Ta cắn răng, làm một phen được ăn cả ngã về không.
“Gia chủ, đừng nói là ngài để mắt đến ta rồi nhé, nếu không sao lại tìm mọi cách ngăn cản ta xuất ?”
Lục Vân Chu sững người, đột nhiên chặt chén trà rồi lại ném mạnh xuống vỡ tan tành.
“Nói năng điên cuồng! Người đâu, lôi Tiểu Yêu Nhi xuống giam ở Tử Đằng viện cho ta, không cho phép nàng ta ra khỏi sân nữa.”
Ta giãy giụa hét lên bất chấp:
“Bị ta nói trúng rồi sao? Hóa thẹn thành giận à?”
“Lục Vân Chu, ngươi chính là ta, để mắt đến ta, muốn biến ta thành của riêng, tự mình không tìm phu quân cho ta, lại còn chặn mọi đường tìm phu quân của ta.”
Nha hoàn, thị vệ sợ đến mức mặt mày tái nhợt, chỉ ước gì mình bị điếc, sao dám nghe chuyện như thế này của chủ nhân.
“Ta không cần biết, tóm lại ngươi không cho ta cho Tiêu Nghiễn, chính là ngươi ta, muốn chiếm hữu ta.”
“Ngụy quân tử, dám làm không dám nhận!”
“Sao? Cảm thấy để mắt đến một tỳ nữ như ta thì mất mặt à? Vừa muốn lại vừa không vứt bỏ được?”
“Ta coi ngươi, ta…”
“Đủ rồi!” Lục Vân Chu gầm lên một tiếng, nào còn nửa phần dáng vẻ phong thái như trăng, thong dong điềm tĩnh ngày .
“Các ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Nha hoàn, thị vệ như được tha mạng mà lui ra.
Lục Vân Chu không biết là đang tự thôi miên mình, hay là thôi miên ta:
“Ta ngăn ngươi xuất là vì di ngôn của phụ thân, ngươi có liên quan đến căn cơ của Lục gia. Trước khi ta thấu nghĩa trong đó, sao có thể tùy tiện để ngươi đi.”
“Đợi khi ta thấu, nhất định sẽ… để ngươi đi.”
Ta nhắm mắt làm liều.
“Ngươi nghĩ phức tạp rồi. Cái ‘căn cơ’ mà ngươi nghĩ, và cái ‘căn cơ’ mà Lục lão gia nói, không phải là một.”
Vẻ mặt Lục Vân Chu lộ ra sự mơ hồ.
Ta dời tầm mắt xuống dưới, nhìn thẳng vào nơi đó.
Lục Vân Chu thuận theo ánh mắt của ta nhìn xuống, lập tức phản ứng lại.
“Bây giờ ngươi rồi chứ.”
“Vậy nên, hãy để ta xuất đi. Ta đi rồi thật sự sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Lục gia.”
Đến cả lý do này cũng không còn nữa.
Lục Vân Chu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trở về thành vị công tử thanh lãnh như trăng.
“Người đâu, gửi thư cho Tiêu gia.”
Chuyện của ta và Tiêu Nghiễn, đã thành.
Tiêu gia ta đã tìm từ trước, tuy là bạn đồng môn của Lục Vân Chu nhưng gia cảnh bình , học vấn của Tiêu Nghiễn có hạn, chỉ có danh tú tài.
Vì hắn ta thật thà, đôn hậu nên mới được Lục Vân Chu đôi chút nể trọng. Một gia đình như vậy lại là lựa chọn tốt nhất đối với ta.
Tuy là tỳ nữ của Lục gia, nhưng có của môn hậu hĩnh đi kèm, cũng không sợ Tiêu gia coi .
Thậm chí có thể vì ta là người của Lục gia mà càng coi trọng, nâng niu ta .
Ngày Tiêu Nghiễn đến Lục phủ đón ta, kiệu hoa đỏ dừng ở ngoài cổng nhỏ. Ta trùm khăn voan, được người dìu ra khỏi cổng.
Trong lòng lại không có niềm như tưởng tượng.
Cuối cùng… cũng phải rời khỏi Lục gia rồi sao?
Sẽ không bao giờ… gặp lại.
Ta biết tại sao mình lại cảm thấy khác lạ. Cũng giống như Lục Vân Chu lòng dạ biết tại sao hắn luôn mất kiểm soát trong chuyện của ta.
Nhưng ta và Lục Vân Chu, ai cũng không phải là nửa kia hoàn hảo của đối phương. Tỳ nữ đẩy lưng của phụ thân, đến cả việc làm thiếp cho Lục Vân Chu cũng trái với luân đạo lý, bị người đời chỉ trích.
Nhưng đến cả làm thiếp cũng không được, cứ thế bị hắn nuôi trong Lục phủ, ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện.
Vậy nên, , rung động thì sao chứ, chẳng có tác dụng gì.
Kiệu hoa vào đến Tiêu gia. Bên ngoài chén thù chén tạc, vô cùng náo nhiệt.
11
Ta ngồi trong phòng tân hôn, căng thẳng chặt tà váy.
Tự nhủ rằng, lựa chọn của mình là , là chính xác nhất. Qua đêm nay, vào động phòng, cuộc đời ta sẽ sang một trang mới, tất cả đều là một khởi đầu mới.
Cửa phòng kẽo kẹt mở, tiếng chân ngày một gần.
Ngay lúc tim ta sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ta đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thanh khiết mát lạnh quen thuộc.
Trong lòng chợt chấn động mạnh.
Khăn voan được một tay thon dài, mạnh mẽ, khớp xương ràng vén lên.
Mí mắt ta run rẩy, ánh mắt từ từ dời lên.
Đối diện ngay với một Lục Vân Chu khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Ta cảnh giác, kinh hãi lùi về sau.
Lục Vân Chu ném khăn voan sang một bên, không trả lời, chỉ hứng thú nhìn vẻ mặt của ta, rồi hỏi ngược lại:
“Ngươi nói xem… Tiểu Yêu Nhi.”
Ta cố gắng trấn tĩnh lại, vừa cố gắng thuyết phục bản thân vừa tẩy não cho kẻ điên này:
“Ha… haha, gia chủ ngài thật tốt, một nô tỳ đi mà còn đích thân đến dự lễ chúc mừng.”
“Gia chủ ngài yên tâm, sau này ta nhất định sẽ hiếu thuận với công bà, sống hòa thuận với phu quân, tuyệt đối không làm mất mặt Lục phủ chúng ta.”
“Gia chủ mời… về cho.”
Lục Vân Chu đột nhiên bật cười. Tiếng cười của hắn đến bất ngờ, vừa điên cuồng vừa trong trẻo, không chút kiêng dè.
“Về?”
Lục Vân Chu thấp giọng lặp lại một lần, rồi lại bật cười.
Cười cái con mẹ ngươi, ta sắp khóc đến nơi rồi.
“Được thôi, về.”
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, Lục Vân Chu một tay bế bổng ta lên, tay kia giữ lấy cằm ta, động tác tự nhiên mà thân mật, dùng ánh mắt trần trụi miêu tả ta một lượt, giọng nói thấm đượm một sự vẻ đầy nguy hiểm:
“Chúng ta quả thật nên đi rồi.”
Ta trừng lớn mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Sợ gì chứ?”
Lục Vân Chu cúi đầu, giọng nói ghé sát vào tai ta, dịu dàng đến mức gần như mê hoặc:
“Ta có thể đưa ngươi đến, thì cũng có thể mang ngươi đi.”
Toàn thân ta cứng đờ, máu trong người gần như đông cứng lại trong giây lát.
“Ngươi, ngươi vốn dĩ không định để ta xuất không?”
“Ngươi lừa ta! Ngươi cố sắp đặt cái bẫy này để ta có lý do hợp tình hợp lý rời khỏi Lục phủ, không, rồi sau đó… sau đó…”
Lục Vân Chu thong dong: “Sau đó thì sao? Sao không nói nữa?”
Hắn vậy mà lại ngầm thừa nhận.
Ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Hắn là gia chủ Lục gia, có quyền có thế, có thể điên cuồng. Ta thì không, ta chỉ là một cái mạng hèn, chỉ muốn sống một cuộc đời bình .
Sức lực không bằng Lục Vân Chu. Ta bắt đầu chửi bới không lựa lời:
“Hừ, không ngờ đường đường là gia chủ Lục gia, Thám hoa trẻ tuổi lại nông cạn đến thế, thấy… thấy…”
Thấy cái gì nhỉ, là sách đến lúc dùng mới hận ít.
Lục Vân Chu tốt bụng nhắc nhở: “Thấy sắc quên nghĩa.”
“, lại thấy sắc quên nghĩa, thật không biết xấu hổ.”
Lục Vân Chu mặt không đổi sắc: “Kinh Thi có ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’. Có thể thấy, quân tử yêu cái đẹp, là bản tính tự nhiên của con người.”
“Ta chẳng qua chỉ làm theo lòng mình, thuận theo tự nhiên.”
So tài hùng biện với Thám hoa lang, đen cũng có thể bị nói thành trắng.
“Vậy… vậy ngươi cũng không thể cướp thê tử người khác.”
Đáy mắt Lục Vân Chu là cái nhìn khinh miệt của kẻ đã chắc phần thắng trong tay, hắn nhếch môi cười:
“Thì sao nào? Thì đã làm sao?”
Nói xong, Lục Vân Chu nhấc chân đá tung cửa.
Bên ngoài nào còn yến tiệc huyên náo, khách khứa đã tan . Cả Tiêu Nghiễn đang cúi đầu cung kính đứng ở bên.
12
“Lục đại nhân, ngài cẩn thận bậc thềm.”
“Xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài.”
Tiêu Nghiễn vô thức liếc nhìn ta. Lục Vân Chu quét ánh mắt lạnh lùng qua, dọa Tiêu Nghiễn run lên cầm cập, tự tát vào mặt mình một cái.
“Tiểu nhân đáng đánh, Lục đại nhân tha mạng.”
Lục Vân Chu bế ta rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại:
“Biết phải nói với bên ngoài thế nào rồi chứ? Nửa sau loan tin tân nương bệnh nặng qua đời, số của môn đó đủ cho Tiêu gia các ngươi giàu sang trăm năm.”
Xe ngựa đi được một canh giờ, dừng lại bên ngoài một tiểu viện trông có vẻ khiêm tốn nhưng lại vô cùng xa hoa.
Ta xuống xe, hứng thú đi tham quan một vòng.
Lục Vân Chu tưởng ta sẽ khóc lóc om sòm, có chút ngạc nhiên trước vẻ tự tại của ta.
“Sau này, ngươi cứ ở đây, có nhu cầu gì cứ dặn dò quản sự một tiếng là được.”
Ta ngồi trên xích đu đung đa đung đưa: “Vậy Lục Vân Chu, ta trở thành ngoại thất của ngươi rồi sao?”
Lục Vân Chu nhíu mày: “Ngươi không muốn?”
Ta đương nhiên là không muốn.
Ta không muốn tranh giành sự sủng ái của một người đàn ông với người nữ nhân khác. Ta sợ đến lúc đó ta sẽ không kiểm soát được trái tim mình.
Yêu sinh ghen. Ghen sinh hận. Hận sinh nghiệt.
Ta sợ mình sẽ trở thành Triệu di nương. Nàng đã từng là một cô gái ngây thơ, vẻ.
Ta không trả lời Lục Vân Chu, nhảy xuống xích đu đi vào bếp tìm đồ ăn.
Lục Vân Chu nào đã từng bị ai phớt lờ, qua loa như vậy. Sự tức giận trong mắt hắn ngày một đậm, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Ăn no uống đủ, ta bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
Thời gian còn nhiều. Lục Vân Chu còn nửa năm nữa mới kỳ chịu tang, có nghĩa là trong vòng nửa năm hắn sẽ không chạm vào ta. Ta chỉ cần thoát thân trước khi hắn mãn tang là được.
Đêm giao thừa, ta đoán chắc Lục Vân Chu sẽ không đến, vì phải ở lại thờ tổ. Nhân danh bữa cơm tất niên, ta chuốc say đám nha hoàn, bà tử và quản sự. Ta vác theo vàng bạc châu báu, đẩy cửa sân ra.
Lục Vân Chu chắp tay sau lưng đứng đó, mặt không cảm xúc:
“Tiểu Yêu Nhi uống với bọn họ không đã, hay là uống với ta một chén?”
Ta say li bì một ngày một đêm. Tỉnh lại, trên có thêm một dấu răng.
Đầu ba, xuân về hoa nở, đất đai tơi xốp. Ta cuối cùng cũng đào được một cái lỗ chó ở hậu viện. Đêm đến, ta đầu bù tóc rối chui ra ngoài.
Ở sân bên cạnh, Lục Vân Chu đang ngồi một mình tự rót tự uống dưới trăng, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên. Hắn cúi người lau đi vết bùn trên mặt ta, giọng điệu cưng chiều:
“Cái sân này cũng là của ta, bốn sân xung quanh đều là của ta. Nếu chui rúc thì cứ đào đi, không ai bắt ngươi đền đâu.”
Cuối năm, ta đổ bệnh. Không phải giả vờ. Mắt thấy sáu Lục Vân Chu sắp mãn tang.
Ta nóng lòng sốt ruột, sốt cao không . Trong lúc mơ màng, chỉ nghe thấy tiếng lang trung thở dài và tiếng Lục Vân Chu giận dữ.
Bệnh tật dây dưa nửa . Lục Vân Chu mãn tang, thu xếp ổn thỏa thờ tổ, từ Lương Châu trở về kinh thành.
Suốt dọc đường, Lục Vân Chu tự mình chăm sóc cho ta.
“Tiểu Yêu Nhi, ngươi muốn rời xa ta đến vậy sao?”
“Không phải ngươi sợ chết nhất, muốn sống nhất sao?”
“Sống sót đi, ta cho ngươi một bất ngờ, được không?”
Có lẽ là có mục tiêu để phấn đấu, sau khi đến kinh thành đổi đại phu khác, bệnh của ta quả thật dần dần khá .
“Lục Vân Chu, bất ngờ đâu?”
13
Hu hu hu, cuối cùng cũng chịu thả ta đi rồi, ta hưng phấn đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Lục Vân Chu dẫn đến một đôi phu thê. Họ nhìn ta bằng ánh mắt hiền từ, gọi ta là “Liễu Nghi”, người nữ nhân còn tháo chiếc vòng ngọc trên tay đeo vào cho ta. người được Lục Vân Chu mời đến phòng khác uống trà.
Ta không gì cả.
“Tiểu Yêu Nhi, sau này ngươi chính là Liễu gia tiểu thư, Liễu Nghi.”
“Liễu đại nhân là đồng liêu của ta, Liễu gia sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Ta mừng khôn xiết, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên ôm hôn Lục Vân Chu một cái. Hắn không chỉ thả tự do cho ta, mà còn tìm cho ta một gia đình giàu có, có thể diện. Ta bất ngờ này.
“Cảm ơn…”
“Không bao lâu nữa, ta sẽ đến Liễu phủ cầu thân, xin cưới Liễu gia tiểu thư Liễu Nghi làm thê tử.”
Bất ngờ biến thành kinh hãi.
“Lục Vân Chu, ngươi không xong với ta phải không?”
“Tiểu Yêu Nhi, ánh mắt không biết nói dối, ngươi có tình cảm với ta.”
Là một khẳng định.
Ta không nói nên lời.
“Ta biết ngươi sợ điều gì.”
Ngươi biết cái quái gì, ta đảo mắt khinh bỉ.
“Ngươi sợ mình sẽ đi theo vết xe đổ của Triệu di nương, ngươi sợ tình yêu đôi lứa sẽ biến thành nghiệt duyên theo năm .”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, phản ứng vô thức đã để lộ bí mật. Thông minh như Lục Vân Chu, hắn thấy ta như vậy liền biết mình đã nói .
“Tiểu Yêu Nhi, ta cưới ngươi làm thê tử.”
“Chỉ có một mình ngươi là nữ nhân của ta, được không?”
Món hời này hấp dẫn, ta hoang đường đến mức không thể mở miệng từ chối.
Lục Vân Chu tiếp tục tăng cược: “Nếu ta vi phạm lời hứa này, ngươi chạy lúc đó cũng muộn.”
“Trời đất bao la, ngươi còn có thân phận của Liễu gia, cho dù có hòa ly với ta cũng không phải là không thể.”
Không được rồi, không được rồi. Lục Vân Chu biết cách ăn nói, ta hoàn toàn không thể chống cự.
Mơ mơ màng màng vào Liễu gia, mơ mơ màng màng xem Lục Vân Chu đến cửa cầu thân, mơ mơ màng màng vào động phòng.
Trong trướng uyên ương, bóng người quấn quýt.
Ta đau đến hít vào một hơi, sống chết chống cự không cho hắn động tiếp.
“Một lát nữa là được thôi, ta đã bao giờ lừa ngươi .”
Ngươi lừa còn ít sao?
Ta tức đến hừ hừ, lại khiến cho đáy mắt Lục Vân Chu càng thêm sâu thẳm, mãnh liệt.
Nửa đêm sau, quả thật không còn đau nữa.
Ngược lại…
“A, ta vừa rồi bị làm sao vậy?”
Sau khi thức trở lại, ta kinh hãi hỏi.
Mười tay đan vào nhau, Lục Vân Chu rút ra một , viết chữ vào lòng bàn tay ta.
“Lên rồi.”
Thật kỳ diệu, ta còn muốn thử lại.
Lục Vân Chu lẩm bẩm một “Không công bằng, nàng không cần nghỉ chút nào sao.”
Cuối cùng vẫn phải lấy lại tinh thần mà tiếp tục.
Nến đỏ cháy cạn.
Những ngày mặn nồng của Lục đại nhân và kiều thê chỉ mới bắt đầu.
()