Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi về phía , đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng, điển trai.
Bà đây bỏ sáu trăm nghìn để bao nuôi , vậy mà chết vẫn chưa nếm thử, thật là thiên lý bất dung!
Đáy mắt đen thẳm thoáng qua một tia kinh ngạc, im lặng hồi lâu, trông vẻ không cam lòng.
Tôi hất cằm, tỏ vẻ không vui: “Không muốn? Tôi là trả tiền đấy nhé!”
mím môi, nói một cách đầy miễn : “Muốn, …”
“Không nhị gì !”
Tôi kéo thẳng vào phòng ngủ.
[Làm lắm! Dưa xanh chín ngọt hay không không quan trọng, miễn giải khát là !]
[Chính là cái cảm giác yêu, hận này, yêu chết đi !]
[Kiểu đàn ông nội tâm, kín đáo như nam phụ, đâu khẩu vị này, hê hê hê…]
Dòng bình luận reo hò nhảy nhót, còn kích động hơn tôi, trong cuộc.
yêu và hận chứ gì?
Chúng đều là chị em .
Các xem, tôi nhất định sẽ các xem .
Dù sao thì các cũng xem cảnh thật đâu…
2
Mặc dù tỏ hùng hổ là thế, khi thực chiến, tôi tự biến mình thành trò cười vì chẳng gì.
Tôi loay hoay ở trên một lúc lâu mà vẫn không tìm “cách sử dụng” đúng, dần dà mất hết kiên nhẫn lẫn hứng thú, liền đứng dậy bò đi.
“Thôi bỏ đi, mai tính tiếp.”
Để tôi tìm một bộ phim học hỏi .
ngơ ngác tôi hai giây, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ chân tôi, kéo ngược trở .
“Tôi .”
Tôi cứ ngỡ kỹ thuật cao siêu lắm, sự thật chứng minh, cũng chỉ ở mức “” mà thôi.
Hiệp đầu tiên chúng tôi vô cùng trúc trắc.
khả năng tự học rất đáng nể, hiệp thứ hai tỏ thành thạo hơn nhiều.
Số tiền tôi bỏ thật đáng giá. phục vụ tôi gần hết đêm, khiến tôi vô cùng hài lòng, chỉ một điều không là mỏi eo mỏi chân.
2
Tôi ngủ một mạch khi tự tỉnh, mở mắt thấy ngay dòng bình luận.
Họ đang phàn nàn vì không xem quá trình, màn hình tối đen một cái sang ngày hôm sau.
Tôi thu sự chú ý, sang vị trí bên cạnh, trống không.
Tôi bĩu môi.
Đúng là đồ tra nam qua cầu rút ván!
Tôi oán thán xong, cửa phòng mở từ bên ngoài.
đứng ở cửa, giọng lạnh nhạt: “Tôi mua bữa sáng , không?”
Tâm trạng tôi lên một chút, lười biếng đáp: “Ừ.”
Tôi vệ sinh cá nhân qua loa phòng . Trên bàn toàn là những món tôi : bánh bao chiên, cháo tôm và một tráng miệng.
Sức tôi không lớn, chỉ một ba no. Đợi tôi đặt đũa xuống, liền hết còn .
Gia cảnh không nên vốn quen tiết kiệm, tôi cũng không nghĩ xa xôi mức rằng đồ thừa tôi là vì tôi.
xong thấy hơi choáng, tôi nằm dài trên sofa xa xăm. bưng một ly nước ấm , đưa tôi một viên thuốc nói với vẻ không tự nhiên: “Uống thuốc không sức khỏe, lần sau chúng nên biện pháp an toàn.”