Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thực ,” đột nhiên lên tiếng, yết hầu khẽ chuyển động, “Tôi cũng không tại sao cứ luôn ép làm những việc này.”
Tôi không nói , chỉ ánh trăng trên mặt sông. ấy dúi vào tay tôi: “Coi … cảm ơn đã giúp tôi mấy năm qua.”
Cái khóa của cấn vào bàn tay, tôi đây món quà chuẩn , nhưng ma xui quỷ thế nào lại nhét nó vào túi.
Lần này, đã không nói dối, và tôi cũng không bao giờ gọi đi làm cây cầu truyền tải tình yêu của ấy nữa.
5
Tin tức xuất ngoại truyền tai tôi đúng lúc tôi đang miệt mài với bản vẽ thiết kế trong phòng tranh. Ruột bút chì đột nhiên gãy, tôi chằm chằm vào váy chưa vẽ xong trên giấy, trống rỗng lạ.
tìm thấy tôi, khắp người anh nồng nặc mùi rượu. Anh chặn tôi cửa phòng tranh, đôi mắt sưng đỏ còn trả lời trước cả nói khàn đặc của anh.
Anh đã không kịp níu giữ , anh đuổi theo thì máy bay đã cất cánh.
“ ấy đi rồi.”
“Tôi .”
“Dựa vào cái mà ấy nói đi đi?” anh run rẩy, đưa tay định nắm lấy cánh tay tôi nhưng lại dừng lại giữa không trung. “Thẩm An Ninh, em nói xem ấy có về nữa không?”
Tôi dáng vẻ đau khổ của anh, kim châm.
“Không .” Tôi lùi lại một để giữ khoảng cách. “ , anh nên tiếp đi.”
Anh , một nụ còn khó coi hơn cả khóc: “ tiếp? Ngoài việc đợi ấy , anh còn làm nữa?”
Đêm đó, anh nói rất nhiều lời mê sảng. Anh nói lần đầu tiên gặp nhà trẻ, nói rằng vì muốn thi vào cùng một trường đại học với ấy mà đã lén sửa nguyện vọng. Nói cuối cùng, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Em đừng đi, được không?”
tôi rút tay về, tôi chạm phải trong túi, cảm giác lành lạnh của nó tôi tỉnh táo hơn phân nửa.
“ .” tôi thẳng vào mắt anh, nói từng chữ một, “Tôi không phải .”
Anh sững người, cơn say dường đã vơi đi đôi chút.
“Anh .” Anh nói khẽ.
“Nhưng hãy lại với anh, chỉ một lát thôi.”
Lời từ chối đã ngay đầu môi, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu. Không phải vì lời khẩn cầu của anh, mà vì thấy dáng vẻ cả thế giới ruồng bỏ của anh, tôi đã không kìm được trắc ẩn đáng thương của mình.
Chỉ lúc đó tôi không ngờ rằng, “một lát” này, lại kéo dài suốt bao nhiêu năm.
…
Những ngày tháng yêu đương sau đó luôn bao phủ bởi một lớp sương mờ. sẽ nhớ tôi không ăn rau mùi, sẽ chuẩn sẵn túi chườm ấm tôi vào những ngày “đèn đỏ”.
Những chi tiết nhỏ nhặt ấy tôi mơ hồ cảm thấy, có lẽ anh đã thực sự thấy tôi.
một ngày, anh đưa tôi một nhà hàng. người phục vụ mang bánh kem xoài , anh nói: “Nếm thử đi, trước đây thích nhất món này đây.”
Sự quan tâm theo tiềm thức thứ không thể che giấu. Bàn tay cầm nĩa của tôi siết chặt lại, vị ngọt của bánh đột nhiên tôi buồn nôn.
“Em dị ứng với xoài.” Tôi đặt nĩa xuống, rất bình tĩnh.
Nụ trên mặt anh cứng lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia bối rối: “Xin lỗi, anh quên mất.”
Đó lần đầu tiên tôi không giả vờ không có chuyện . khỏi nhà hàng, tôi tháo tay , dúi vào tay anh: “ , vậy thật vô nghĩa.”
Anh không nhận, rơi xuống đất, tạo một tiếng động giòn tan.
“ anh thêm chút thời gian nữa.” anh mang theo sự khẩn cầu. “Anh sẽ quên ấy.”
Tôi cúi xuống nhặt lên, quay người rời đi. Gió rất lớn, thổi vào mắt tôi cay xè.